Chương 8-2: Phiên ngoại 1: Cực độ bất hạnh khi tới thăm nhà ‘chồng’ (2)
Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc như thế. Mụ mụ Lưu Quang với phong thái tao nhã uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuống lầu, cầm lấy tay Đoạn Thiên. Đoạn Thiên vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, cứ thế đi theo bà ta tới ngồi ở trên sô pha.
Sau đó, mọi người cũng lần lượt đi xuống lầu, ngồi vây quanh bọn họ.
Người phụ nữ này tuy có tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, có một đôi mắt phượng giống Lưu Quang như đúc, bà ta ôn nhu hỏi: “Con trai, tên con là Đoạn Thiên à?”
“Dạ.”
“Có một anh trai gọi là Đoạn Thiên, đúng không?”
[Hả? Đang điều tra thẩm vấn sao?]“Dạ đúng.”
“Người yêu của anh trai con gọi là Khổng Văn, đúng không?”
“Dạ đúng.”
Xem ra mạng lưới tình báo của Mafia thật lợi hại, mụ mụ Lưu Quang hỏi liên tiếp mấy chục vấn đề, đem tổ tông mười tám đời cùng quá trình học tập của Đoạn Thiên, tình hình kết giao bạn bè, địa chỉ nơi ở toàn bộ nói hết ra, cự nhiên không sai một chữ.
Sau khi để Đoạn Thiên thành thành thật thật xác minh, mụ mụ Lưu Quang quay đầu ra sau hỏi: “Đều lưu lại hết chưa?”
Thư ký đứng sau lưng bà ta đang viết lia viết lịa một lát, rồi gật đầu nói: “Tất cả đã được lưu lại.”
“Tốt.” Mụ mụ Lưu Quang quay đầu lại, đối với Đoạn Thiên mỉm cười ôn nhu: “Con trai ngoan, Lưu Quang nhà bác được cưng chiều đến hư, tính tình thật không tốt. Bất quá nó đã mang con về nhà, có thể thấy được trọng lượng của con trong lòng nó. Con không thể thay lòng nga, cũng không thể đối với nó không tốt, lại càng không thể làm cho nó tức giận, việc quan trọng nhất chính là tuyệt đối tuyệt đối chưa có sự cho phép của nó thì không được rời khỏi nó. Ai da, người nhà của bác tính tình tuy không tốt lắm nhưng rất có trách nhiệm a. Con yên tâm, điều tra tư liệu về người nhà của con chỉ là để dành đó thôi, chứ không có làm gì đâu. Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời Lưu Quang, người nhà của con sẽ bình bình an an.” (=)))))))
Tuy Đoạn Thiên luôn luôn khinh bỉ anh trai Đoạn Địa khi gặp chuyện gì cũng liền một bộ dạng ngu ngốc há to miệng, bất quá giờ phút này miệng của cậu cũng không sao ngậm lại được.
“Mụ mụ … cái này … cái này có tất yếu phải như vậy không?”
Mụ mụ Lưu Quang nhìn cậu đầy cưng chiều, vỗ vỗ tay cậu: “Bọn trẻ các con cứ chậm rãi tán gẫu, ta lên lầu trước đây. Con trai, nhớ rõ buổi tối cùng gia đình bác ăn cơm với nhau nga.”
Đoạn Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn bóng dáng mụ mụ Lưu Quang khuất sau thang lầu, rất nhanh liền phát hiện ra rất nhiều nguy cơ bi thảm chưa được giải trừ.
Sau khi người lớn rời đi, những người trẻ tuổi nãy giờ vẫn hưng trí bừng bừng nhìn Đoạn Thiên như hổ rình mồi, bắt đầu hành động.
“Lưu Quang, đây là người yêu mới của cậu sao?”
“Nhìn cũng rất đáng yêu a.”
Hơn mười cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào Đoạn Thiên, không một chút kiêng nể gì mà đánh giá cậu.
“Cậu gọi là Đoạn Thiên?”
“Như thế nào mà quen được với Lưu Quang?”
“Lưu Quang ở trên giường thực mãnh liệt, cậu chịu được à?”
“Một tuần làm mấy lần?”
“Vừa rồi thấy cậu bước đi không được thoải mái, có phải lúc nãy ở trên phi cơ đã làʍ t̠ìиɦ không?”
“Đoạn Thiên, Lưu Quang gọi cậu là tiểu lão hổ, vì sao lại gọi là tiểu lão hổ?”
“Đồ ngốc, nhất định là vì cái kia của Đoạn Thiên siêu cấp lớn.”
“Bậy bạ, cái đó của Lưu Quang mới lớn chứ.”
“Hẳn là cái đó của Đoạn Thiên cũng không nhỏ đi? Nói không chừng là vì màu sắc tương tự, nên mới gọi là tiểu lão hổ.”
Đoạn Thiên tuy tự nhận mình là tiểu công, hơn nữa tự nhận da mặt mình rất dày, hành vi cũng rất phóng khoáng, nhưng hiện tại so với bọn anh em họ của Lưu Quang này nhất thời lếp vế đến thảm hại, phải cúi đầu xưng bọn họ là sư phụ.
“Các cậu ở trên giường hay dùng tư thế gì nhất?”
“Dùng tư thế nguyên thủy sao?”
“Thời gian kéo dài của Lưu Quang là bao lâu?”
Vấn đề thắc mắc cứ như pháo đạn từng viên từng viên liên tiếp bắn lại đây. Đoạn Thiên không sao chống đỡ nổi, mặt đỏ đến tận mang tai, giống như ngồi trên bàn chong, rốt cuộc không thể không quay đầu hướng về Lưu Quang đang dương dương tự đắc ngồi ở phía đầu sô pha bên kia mà đưa ra ánh mắt cầu cứu.
May mắn, Lưu Quang tâm tình tốt nên đứng lên giúp Đoạn Thiên giải vây.
“Được rồi! Mọi người tạm ngừng chút đi. Tôi mang Đoạn Thiên lên nhìn phòng ngủ một chút.”
[Ơn trời! Lưu Quang, em là người yêu ôn nhu đáng yêu nhất của lòng anh!]Đoạn Thiên như được cứu thoát từ trong miệng hổ, nhanh chóng đi theo Lưu Quang lên lầu, mở cửa, vào phòng.
Còn chưa kịp điều hòa hô hấp, Lưu Quang đem cửa phòng khóa lại, nhìn Đoạn Thiên từ trên xuống dưới, dùng nụ cười vô cùng ngọt ngào nhưng lời nói ra thì vô cùng khủng bố, nói: “Chúng ta sẽ trải qua kỳ nghỉ ở đây.”
“Nguyên…. kỳ nghỉ….” Cùng với ba ba mụ mụ Mafia đáng sợ của Lưu Quang, cỏn có đám anh em họ chuyên hỏi những vấn đề nhạy cảm đến chết người???
“Cậu có thể đi ra ngoài, bất quá chưa được sự cho phép mà rời đi thì thủ vệ ở đây sẽ ‘đùng đùng đùng đùng’.” Lưu Quang vươn hai ngón tay làm động tác khẩu súng, bắn ‘đùng đùng’ về phía Đoạn Thiên. “Hiện tại cậu đã biết vì sao tôi rất ít khi về nhà rồi chứ? May mắn lần này có cậu cùng về theo, tôi sẽ không bị buồn chán a.”
Đoạn Thiên ai oán than lên: “Kia.. vì cái gì em còn phải về nhà a?”
“Người nhà của tôi đều đã biết sự tồn tại của cậu, hơn nữa tôi đã lâu không về nhà. Mụ mụ phái người đến nhắn với tôi rằng – nếu tôi không về nhà một chuyến, mụ mụ liền cho người đem cậu đi … cắt cổ!” Lưu Quang đưa tay làm thành con dao để ngay cổ kéo một phát.
Đoạn Thiên liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.
[Trời a, hắn đã rất nôn nóng mong chờ được gặp cha mẹ vợ, nôn nóng mong chờ được trải qua một kỳ nghỉ đầy hạnh phúc vui vẻ …. nhưng sự thật là ….]“Làm sao vậy?”
“Ba ba mụ mụ của em có chút … đáng sợ ….”
“Đừng sợ, bọn họ đều là người tốt, một chút cũng không đáng sợ a.” Lưu Quang vươn tay vuốt ve mặt của cậu: “Anh cả và anh hai của tôi mới thật sự đáng sợ, ánh mắt của bọn họ chỉ nhẹ nhàng liếc cậu một cái, có thể đem cậu dọa chết.”
“……”
“Tiểu lão hổ, sắc mặt của cậu hình như không được tốt a.”
(=)))cả nhà của anh này toàn giả điên =))))))“Anh khỏe lắm … Trong đám người lúc nãy ai là anh cả và anh hai của em?”
“Bọn họ không ở đây, có thể có việc nên đi ra ngoài rồi. Bất quá biết tôi trở về, bọn họ nhất định …. Di, hộp quà lớn này ai để vào đây vậy?” Tầm mắt của Lưu Quang bỗng nhiên bị đồ vật trên bàn hấp dẫn. Hắn đi qua, cầm lấy tấm thiệp trên hộp quà mở ra xem, rồi quay đầu lại cười nói: “Quả nhiên là lễ vật của anh cả và anh hai tặng cho tụi mình, bọn họ nói bọn họ ngày mai mới có thể trở về gặp tụi mình.”
Thả tấm thiệp xuống, hai ba cái đã tháo xong hộp quà, nhìn thấy đồ vật bên trong, hắn ‘phốc’ một tiếng cười rộ lên: “Vẫn là bọn họ nghĩ chu đáo nhất, lễ vật này vô cùng thích hợp để dùng.”
Đoạn Thiên tò mò đi qua, tập trung nhìn vào, nhất thời hô hấp đều ngừng lại.
[Má ơi! Là đạo cụ SM siêu cấp khủng bố, cái nào cái nấy đều phi thường kinh dị!]“Những cái này ….”
“Là tặng cho tụi mình.”
Đoạn Thiên hét lên thảm thiết: “Ta không cần!”
“Không thể không cần nga.” Lưu Quang ôn nhu dỗ dành, từ trong hộp quà lấy ra một cái bao dương v*t hình thù trông vô cùng đáng sợ, “Mafia rất để ý mặt mũi, mang đồ vật tặng cho người khác mà bị trả về là một điều sỉ nhục lớn lao, phải dùng máu tươi để rửa sạch nỗi nhục đó. Đến đây nào, tiểu lão hổ ngoan, tụi mình thử trước cái này xem, bảo đảm cậu mang vào sẽ rất hợp a”
“Vì cái gì người mang nó không phải là ngươi a?”
“Tôi mang cái này vào, thời điểm tiến vào nơi đó của cậu, không phải sẽ làm cho cậu càng thêm đau sao?”
“Không công bằng! Lưu Quang, tụi mình yêu nhau đúng không? Vậy tụi mình phải công bằng a, mỗi người một lần chủ động đi.”
“Trong tay cậu đang cầm cái gì vậy? Tẩu thuốc và vòng đeo cổ à? Uh, không tồi,
thử dùng sợi dây đeo cổ này trói của cậu lại xem, càng biếи ŧɦái càng kí©h thí©ɧ a.”
“Ngươi nghe ta nói gì không đó? Ta phải làm công! Ta phải thượng ngươi! Ai da … đau quá … không cần xiết chặt như thế! Đau … mau … mau tháo nó ra ….”
Lưu Quang khống chế sự giãy dụa của Đoạn Thiên, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cậu: “Tiểu lão hổ, cậu sẽ không khinh bỉ nhà của tôi là Mafia chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt loại này của Lưu Quang, Đoạn Thiên sao có thể nói lời cự tuyệt.
“Không có khinh bỉ … Ô … Ngươi trước đem cái vật kia tháo khỏi ‘tiểu đệ đệ’ của ta đi …”
“Vậy ngươi có kì thị lễ vật của anh cả và anh hai tặng cho hay không?”
“Ta … Ta dám sao?”
“Ngoan lắm.” Lưu Quang lộ ra nụ cười sáng lạn. “Vậy tụi mình tiếp tục nào, đem cái này nhét vào phía sau nhất định càng thêm thích thú. Tôi thích nhìn
bộ dáng nước mắt đầm đìa của cậu.”
“Ta khi nào thì nước mắt đầm đìa?”
“Tốt lắm, hôm nay liền làm cho cậu nước mắt đầm đìa mới thôi, cũng coi như để lại một kỉ niệm lần đầu tiên tụi mình về nhà.”
……
Tuổi trẻ chí khí thâm nhập vào ma trận Mafia …. Đổi lấy là huyết lệ bi thảm.
Lần đầu tiên về thăm nhà ‘chồng’ làm cho Đoạn Thiên cả đời khó quên.