Chương 2

Thà họ ồ ạt cắt giảm nhân sự, sau đó nhận nguồn lao động trẻ, giá rẻ như phần lớn doanh nghiệp thì ít ra còn đỡ. Nhưng không, Hòa Quang không cắt giảm nhân sự với quy mô lớn, họ chỉ không! Tuyển! Người! Trong! Năm nay!

Tất cả các vị trí tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp năm nay đều đã được công bố trên trang web chính thức của Hòa Quang. Tuy nhiên, ngoại trừ một số vị trí kỹ thuật viên có tính chuyên môn cao và không liên quan gì đến ngành Khoa học Xã hội và Nhân văn ra, các hạng mục còn lại đều trống rỗng.

Sạch sẽ đến mức thậm chí họ còn không thèm đưa ra một vài vị trí mang tính tượng trưng để an ủi phần nào lứa sinh viên mới tốt nghiệp nữa.

Đường Điền cũng không hề nghĩ đến việc năm nay Hòa Quang không tuyển người. Nhìn Cố Thư Di - người đã phấn đấu tăng điểm tích lũy học tập, làm phong phú CV bằng các đợt thực tập trong lúc học đại học bằng cả tính mạng để có thể đi từ trường học đến tòa nhà Hòa Quang - đang đi cạnh mình, Đường Điền bàng hoàng mấp máy môi: "Vậy, vậy giờ cậu phải làm sao đây?"

Ánh mắt của Cố Thư Di vô cùng hờ hững, không biết cô đang nghĩ gì: "Được tới đâu hay tới đó."

...

Hai người đến căn tin ăn cơm rồi mới về ký túc xá. Tháng chín là thời điểm sắc trời bắt đầu tối đen từ khi còn rất sớm, mới có sáu giờ hơn thôi mà tòa nhà ký túc xá nữ của trường đại học Sư phạm đã lên đèn rồi.

Đường Điền xách sữa chua và trái cây dùng để ăn khuya mà mình đã mua ở căn tin, vừa đi vừa tán gẫu về drama của người nổi tiếng suốt dọc đường. Cố Thư Di quẹt thẻ mở cửa ký túc xá. Phòng 6203 bật đèn sáng trưng, hình như các bạn cùng phòng đều ở đây.

Điều kiện ký túc xá của trường đại học Sư phạm xem như ổn so với mặt bằng chung các trường đại học ở thành phố B. Mặc dù không có nhà vệ sinh riêng nhưng thiết kế giường ở trên, bàn ở dưới cho phòng bốn người đã là hiếm có tại ngôi trường được xây tại vành đai trong tấc đất tấc vàng này rồi. Đường Điền vốn đang ríu rít như chim sẻ trên hành lang, vừa ngoảnh mặt qua thì phát hiện các bạn cùng phòng đều ở đây, cô ấy ngậm miệng theo phản xạ.

Khác với nhóm bốn người thường được tạo ra dựa trên từng phòng ký túc xá để tham gia mọi hoạt động ở trường đại học, bốn người ở phòng 6203 không thân thiết với nhau lắm. Lúc này, bạn cùng phòng Chu Tư Kỳ đang nghe điện thoại ở ban công, Tào Tiểu Vi nằm trên giường, kéo rèm suốt từ nãy đến giờ nghe thấy tiếng Đường Điền, Cố Thư Di đã về thì kéo rèm giường, chậm rãi thò đầu ra.

"Thư Di." Nhìn Cố Thư Di vào phòng rồi đặt ba lô xuống ghế, Tào Tiểu Vi nhẹ nhàng gọi cô, chờ cô quay đầu lại rồi từ từ bảo: "Cảm ơn cậu."

Cố Thư Di tỏ ra ngơ ngác trước cái đầu đang thò ra ngoài của Tào Tiểu Vi: "Cảm ơn gì?"

Tông giọng nói chuyện của Tào Tiểu Vi luôn nhỏ nhẹ xưa giờ: "Cái đó, cậu bỏ suất bảo đảm nghiên cứu mà đúng không?"

Suất tuyển thẳng sau đại học của hầu hết các chuyên ngành tại đại học Sư phạm sẽ được trao cho ba mươi phần trăm sinh viên có điểm đánh giá toàn diện cao nhất lớp. Nếu có sinh viên top đầu có ý bỏ suất tuyển thẳng thì suất tuyển thẳng sẽ được tính cho người có điểm thấp hơn theo thứ tự. Thứ hạng điểm đánh giá toàn diện của Tào Tiểu Vi luôn nằm trong ba mươi phần trăm của lớp, điểm học tập cũng không tệ nhưng lại thiếu mất một điểm thực hành nên khả năng cô ta được bảo đảm nghiên cứu là hên xui, không có gì chắc chắn. Mà lần này, có người ở thứ hạng cao hơn bỏ suất, thế là theo thứ tự, suất này sẽ được trao cho Tào Tiểu Vi vốn đang chuẩn bị thi.

Đó cũng là lý do tại sao tối nay cô ta không đến thư viện như mọi ngày mà về ký túc xá nằm.

Sau khi hiểu ý của Tào Tiểu Vi, Cố Thư Di mới "à" một tiếng. Cô vừa lấy máy tính ra khỏi túi xách vừa bảo: "Có gì đâu mà cảm ơn."

"Trong lớp có phải mình tôi không bảo đảm nghiên cứu đâu mà."

Cô vừa dứt lời thì Chu Tư Kỳ mới ra ban công kết thúc cuộc gọi, cô ta mở cửa đi vào.

Chu Tư Kỳ cầm điện thoại, nhìn Cố Thư Di và Đường Điền vừa về phòng, sau đó nhìn Tào Tiểu Vi - người vừa về đến phòng đã leo lên giường, kéo rèm, chờ Cố Thư Di về ngủ mới chui ra ngoài.

Chu Tư Kỳ cũng là một trong những người từ bỏ suất tuyển thẳng của lớp lần này.

Tuy nhiên, khác với Cố Thư Di, Chu Tư Kỳ phải đi du học nên mới bỏ suất. Ngay từ học kỳ một là cô ta đã bắt đầu chuẩn bị giấy tờ, thủ tục rồi, người xung quanh ai cũng biết.

Chu Tư Kỳ nhìn qua nhìn về giữa Cố Thư Di và Tào Tiểu Vi. Hình như cô ta nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại lúc nãy của hai người, có vẻ Chu Tư Kỳ vừa mỉm cười: "Cố Thư Di, sao cậu bỏ suất bảo đảm nghiên cứu mà không nói trước với Tào Tiểu Vi một tiếng, làm người ta mất công dành cả kỳ nghỉ hè để ôn thi."

Bởi vì không chắc có thể bảo đảm nghiên cứu được hay không, để phòng hờ, Tào Tiểu Vi đã dành trọn kỳ nghỉ hè để cắm mặt học bài trong thư viện trường, không về nhà, ai trong ký túc xá cũng biết chuyện này.

Giường ngủ của Cố Thư Di nằm đối diện nhưng chéo qua với giường của Chu Tư Kỳ. Nghe cô ta nói vậy, cô khựng lại, sau đó tiếp tục dọn dẹp bàn học, trả lời nhưng không quay đầu lại: "Tôi mới quyết định cách đây mấy ngày thôi."

"Trong lớp không chỉ một mình tôi không bảo đảm nghiên cứu, một mình tôi không thể quyết định suất tuyển thẳng được." Cố Thư Di vừa sạc pin điện thoại vừa thản nhiên nói.

Nhưng Chu Tư Kỳ vốn chỉ muốn khịa Cố Thư Di mà thôi. Biết việc mình đổ lỗi cho Cố Thư Di vì đã khiến Tào Tiểu Vi tốn công học hành không thành công, cô ta "xùy" một tiếng, đeo tai nghe, không nói gì thêm nữa.

Điện thoại hiển thị đang sạc pin, Cố Thư Di mở khóa màn hình, thấy có thông báo tin nhắn mới.