Chương 19: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Theo như lời Verland nói, giai đoạn lịch sự này dần được phác thảo.

Sau khi Hill Louis lên ngôi, trong lòng tràn đầy hận thù với đại quý tộc, căm ghét thế giới này, sự căm thù này đã bóp méo quan niệm của hắn.

Một đứa trẻ mới tám tuổi, ở độ tuổi đáng lẽ phải nũng nịu được cưng chiều, nhưng lại tiếp nhận gánh nặng của một đất nước, sau lưng hắn chính là xương trắng máu đỏ của anh chị em, bên cạnh là sự bao vây của loài chó sói, hắn cái gì cũng không dám nói, vô số cặp mặt đang nhìn nhắm vào hắn, muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí này.

Mà quốc vương nhỏ càng lớn càng chói mắt, sau khi trưởng thành, thậm chí thu hút nhiều sự chú ý thèm muốn của nhiều quý tộc, một viên ngọc vô cùng cao quý như vậy, nên chiếm về làm của riêng, nhốt trong lâu đài bằng vàng để sủng ái.

Đương nhiên mấy người này không có ai thành công, mà hơn nữa đều bị quốc vương tàn bạo diệt gọn trước.

Quốc vương mất đi tín ngưỡng, vẫn y như cũ không loại bỏ được lòng thù hận, thậm chí còn chuyển sự căm ghét của mình lên người Thượng Đế.

“Ngài muốn mượn sức mạnh của ác quỷ để khiến bọn họ xuống địa ngục…” Giọng Verland run lên: “Nhưng sao ngài có thể khiến mình tự xuống địa ngục được chứ?”

Người trước mặt hắn ta cười lạnh một tiếng: “Nếu ta chính là muốn xuống địa ngục thì sao?”

“Ta đã đi đến bước này, ngươi cảm thấy ta còn có thể lên thiên đường sao, Verland?”

Công tước biết bản thân không thuyết phục anh thành công, quốc vương trẻ cứng đầu hơn những gì hắn ta nghĩ.

Thậm chí hôm nay hắn ta không nên nhắc đến chuyện này, bởi vì trong ánh mắt Hill nhìn hắn ta, đã ẩn giấu sự căm phẫn.

…Bởi vì ba của mình.

Mấy năm nay cho dù hắn ta có cố gắng dùng hết sức lực ở bên cạnh Hill, cũng không thể giải trừ đi hận thù của anh.

Hill che giấu rất giỏi, thậm chí còn khiến hắn ta lầm tưởng tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, bọn họ vẫn là những người bạn lớn lên cùng nhau.

Trên môi hắn ta nở một nụ cười khổ: “Tiếp theo sẽ đến lượt ai? Là chú ta, ba của ta, hay là…ta?”

Hắn ta cố chấp nhìn anh, lông mày rậm, giống như một tín đồ đang lắng nghe sự phán xét cuối cùng.

Khương Sở không nói gì, cúi đầu nhìn tấm thảm trạm hoa văn.

Verland cúi đầu: “Ta biết rồi.”

Hắn đứng dậy, lúc quay người lại một tiếng thở dài biến mất, hắn vẫn như cũ nở nụ cười dịu dàng với Khương Sở: “Bệ hạ, chúc ngài ngày mai vẫn có một ngày tốt lành.”

Đột nhiên quốc vương hỏi hắn ta: “Ngươi thật sự tin vào sự tồn tại của thần sao?”

Công tước sửng sốt một lát, một lúc sau nụ cười nở trên môi càng chân thành hơn: “Ta tin, bởi vì Chúa sẽ chứng kiến bệ hạ lớn lên, chứng kiến bệ hạ sống một đời vô lo vô nghĩ, bởi vì…quốc vương vĩ đại nhân từ nhất.”

...

Đợi sau khi công tước rời đi, Khương Sở đang ở trong phòng sách xem dự báo thời tiết.

Trước đây anh từng có suy đoán, hệ thống có thể đang chơi chữ với anh, ác quỷ không chỉ có một, thậm chí rất có khả năng còn ít nhất hai ác quỷ đang ẩn náu.

Anh cảm thấy công tước và giáo hoàng đều rất đáng nghi, nhưng anh không thể chỉ dựa vào phán đoán, nếu đoán sai thì thanh máu của anh sẽ bị giảm trừ.

Hiện tại giá trị lý trí của anh chỉ còn tám phần trăm, nếu còn đoán sai một lần nữa sẽ phải tải lại file và bắt đầu lại.

Điều đó hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Một cơn buồn ngủ quen thuộc ập đến, anh lại buồn ngủ rồi.

May mắn thay trước đó anh đã dặn dò cung nữ, nếu đột nhiên anh ngủ, từ chối bất cứ ai yêu cầu được gặp anh, cũng đừng đến làm phiền, có chuyện gì thì đợi anh tỉnh dậy rồi nói.

Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, anh mơ hồ nghĩ về mối quan hệ của người ở trong gương với thân vương Arnold lớn đến đâu.

Có điều tạm thời anh không còn sức lực để nghĩ đến chuyện đó.

Có lẽ là vì không ngủ ở nơi xa lạ, cho nên lần này chất lượng giấc ngủ của Khương Sở rất tốt.

Anh phát hiện, sau khi tiến vào trò chơi, thời gian ngủ bị động của anh ấy thật sự đã dài hơn, mỗi ngày anh đều phải duy trì cảnh giác cao độ, thậm chí khi không ngủ, anh cũng cảm thấy mệt mỏi.

Đối với anh mà nói, đây là một trải nghiệm hiếm có.

Sau khi quản gia biến mất, tất cả mọi chuyện đều do hai cung nữ tiếp nhận.

Bọn họ đã chuẩn bị quần áo để cho Khương Sở xuất hành được thuận tiện, thay anh lấy quyền trượng ra, đồng thời còn thay anh dâng lời cầu nguyện đơn giản.

Hôm nay lại là ngày mở cửa, quốc vương phải đến nhà thờ để cầu nguyện và xưng tội.

Lần trước khi anh cãi nhau với giáo hoàng, còn để lại lời nói đợi hắn ta đến cầu xin mình.

Kết quả hôm nay vì để đi theo cốt truyện mà chủ động đến.

Đương nhiên, anh không cảm thấy chuyện này như tự vả vào mặt mình.

Hơn nữa ở giữa đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, anh tin rằng mối quan hệ giữa hai người họ chí ít là ở bề ngoài, cũng đã hòa giải rồi.