Chương 15: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Trong lòng Khương Sở biết quản gia đã thay anh gánh hết mọi thứ, nhưng anh không thể nói chuyện, nếu không sẽ làm phiền quản gia.

Anh giơ tay lên che vết thương trên cánh tay của quản gia, đột nhiên nói: “Lêи đỉиɦ tháp.”

Quản gia nhận được mệnh lệnh, lập tức lao lên phía trên.

Trên đỉnh lâu đài có một tấm kính trong suốt cực lớn, nhìn thấy toàn cảnh bầu trời, lúc này tình cờ mặt trăng di chuyển vào giữa tấm kính, chiếu sáng khuôn mặt của Khương Sở.

Sau một tiếng nổ lớn, tấm kính vỡ tan tành.

Quái vật đưa Khương Sở bay ra ngoài, liền nhìn thấy xe ngựa đang đợi lệnh ở ngoài cổng lớn, con ngựa do người giữ ngựa điều khiển đang giẫm mạnh móng trước.

Quản gia nhào xuống, Khương Sở được hắn ta giữ vững bảo vệ trong vòng tay, không dính một hạt cát, phía sau có một đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn về hướng của anh.

Lúc này thân vương hoàn toàn không thể nói là tuấn tú nữa, dáng vẻ của hắn ta càng giống với người ngoài hành tinh trong phim kinh dị của Mỹ hơn, nhìn nhiều mắt sẽ bị choáng váng.

Khương Sở chán ghét quay mặt đi, kết quả thân vương càng tức giận hơn.

Khương Sở được đặt xuống đất, liền đi về hướng xe ngựa, nhảy lên một trong những con ngựa, dùng tay trái cắt sợi dây nối xe ngựa.

Con ngựa hung hãn cảm nhận được sức nặng trên người mình, liền tức giận, giơ cao móng trước và hét lên, muốn ném người ngồi trên lưng mình xuống.

Khương Sở kéo dây cương, hai chân kẹp vào bụng ngựa, nghiêm nghị nói: “Im lặng cho ta.”

Con ngựa rêи ɾỉ vài tiếng, rồi im lặng một cách thần kỳ.

Người giữ ngựa nhận được mệnh lệnh, liền bỏ lại xe ngựa, cùng Khương Sở lao ra ngoài.

Đương nhiên quản gia cũng đi cùng, đồng thời hắn ta cũng lùi về sau một chút bảo vệ hai người họ từ phía sau.

Khương Sở quay đầu lại, chiếc xe ngựa lộng lẫy bị quái vật bao phủ lấy, cũng có lẽ đã phát hiện bên trong không có người, phát ra tiếng gầm thét tức giận, mà lúc này Khương Sở và đoàn ngựa đã chạy khá xa rồi.

Mặc dù mưa đã nhỏ lại, nhưng bầu trời vẫn còn u ám, ánh trăng có thể soi sáng đường rất hạn chế ánh sáng.

Cũng may ngựa của Quốc vương biết đường.

Khương Sở tranh thủ nhìn lướt qua giao diện trò chơi.

Mặc dù hệ thống nói đáp án của anh chính xác, nhưng nhiệm vụ chính vẫn y như cũ chưa biến mất, trên bảng giao diện của anh vẫn còn mấy chữ đó.

[Nhiệm vụ chính: Tìm ra ác quỷ ẩn nấp trong đám người bọn họ.]

[Trạng thái nhiệm vụ: Chưa hoàn thành.]

Tại sao chưa hoàn thành? Lẽ nào phải bắt ác quỷ lại mới được tính?

Anh chau mày, suy nghĩ đến một khả năng khác.

Nếu như hệ thống đang chơi chữ, có thể có khả năng có nhiều hơn một ác quỷ…

Khương Sở chau mày, phát ra tiếng: “Xuống đi.”

Câu này là nói với quản gia, bây giờ anh vẫn chưa biết tên của quản gia.

Quái vật không nói chuyện, dang rộng đôi cánh vốn đã rách nát của nó để bảo vệ anh.

Bọn họ đã chạy rất lâu, rất lâu rồi.

Màn đêm dường như không có hồi kết, trải dài vào khoảng không vô tận.

Lãnh địa của thân vương cách lãnh địa của hoàng gia không xa, ngồi xe ngựa chưa đến nữa ngày đã tới nơi, nhưng bây giờ ngay cả thời gian một phút cũng rất quý giá.

Có âm thanh ngược gió lọt vào tai.

“Ta sẽ ban cho ngài một lời nguyền vĩnh cửu…khiến ngài trở thành viên ngọc sáng chói nhất trên vương miện của ta…ngài sẽ cùng sống cùng chết với ta.”

Thân vương Arnold nghiến răng, dường như đang nói những lời ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta dựng tóc gáy.

Khương Sở thốt ra tiếng chửi thề đầu tiên kể từ khi vào game.

“Bíp*”

Anh trầm mặc nhìn cảnh báo xuất hiện trên giao diện của trò chơi: [Xin sử dụng ngôn từ văn minh, để tạo ra môi trường mạng hài hòa lành mạnh.]

Lần đầu tiên anh cảm thấy trò chơi này thật bệnh hoạn.

Chính lúc này, người giữ ngựa vốn vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên đến gần, nắm chặt lấy chiếc áo choàng màu xanh của Khương Sở.

“Xin ngài hãy đưa nó cho ta.”

Khương Sở liền hiểu ra ý của hắn, nhưng anh chỉ im lặng chạy về phía trước.

Tính cách của anh và nguyên chủ cũng tương tự như nhau, nhưng không thể hiện anh có tư tưởng giống nơi này, không thể nào yên tâm để người khác vì anh mà hy sinh.

Mà người giữ ngựa đã được huấn luyện rất tốt, tàn nhẫn nắm lấy vai của Quốc vương.

Khương Sở hét lớn: “Không cần ngươi phải làm như vậy!”

Người giữ ngựa gật đầu như một con rối, nhưng vẫn nắm lấy áo choàng của anh, mượn sự che chắn từ đôi cánh của quản gia, hắn ta khoác chiếc áo choàng ra sau lưng, mặc nó từ một bên.

Trong chốc lát hơn một nửa quái vật đã phân ra đuổi theo người giữ ngựa.

Khương Sở nghiến răng, lần nữa ôm chặt bụng ngựa, con ngựa trắng phóng đi như một tia chớp.

Có những NPC thuộc phe lương thiện, anh tự hỏi bản thân nhiều nhất là thuộc phe trung lập trong mớ hỗn loạn, không ngờ các nhân vật xung quanh lại lần lượt chiến đấu vì anh.

Ở phía xa, con đường rừng chặt hẹp sắp mở ra, một dãy bình nguyên rộng lớn dần lấp đầy tầm nhìn.

Một tia sáng mới của sự sống, nhảy ra từ phía chân trời xa xăm.