Chương 31: Có Thể Cứu Hắn

Edit: Mộc

Beta: Ly

Mái tóc dài màu bạc của Thánh Tử hơi lành lạnh, cảm giác như tơ lụa, vén nó lên, sợi tóc từ kẽ ngón tay chảy xuống, rũ xuống giường, giống như dòng sông dài màu bạc sáng lấp lánh ánh sao.

Vốn dĩ Anna chỉ muốn tùy tiện có lệ với Ác Ma một chút, dỗ dành hắn, nhưng cô lại không ngờ mái tóc của Thánh Tử lại khiến người ta mê muội đến vậy.

Cô miễn cưỡng buông mái tóc ra, lộ ra nụ cười xấu hổ: “Cảm ơn Thánh Tử đại nhân.”

Trong mắt Rotgar xem hết phản ứng của Anna, hắn càng chắc chắn hơn khi đã chọn nhập vào Thánh Tử.

Có lẽ không cần tới ba ngày, hắn sẽ đạt được mục đích, có được thứ hắn muốn.

Lúc này, Rotgar không còn thấy chóng mặt khi nhìn mọi vật nữa, hắn nhớ tới hôm qua hắn có nói với Anna sẽ tiếp tục dạy cô học chữ. Rút ngắn thời gian đạt được mục tiêu là cần thiết, hắn không ngại chút phiền phức.

Hắn nhìn Anna đang định dọn dẹp phòng nói: “Lại đây, tôi dạy em viết chữ.”

Anna kinh ngạc nhìn hắn: “Thánh Tử đại nhân, ngài không cần nghỉ ngơi thêm sao ạ?”

“Không cần.”

Anna thấy Ác Ma lạnh lùng nhìn cô, có vẻ hắn không có ý thương lượng, cô đành phải không tình nguyện nghe theo Ác Ma phân phó, sắp xếp lại bàn nhỏ trên giường, đặt giấy, bút lông và mực nước lên.

Bởi vì hiện giờ không có sách, Rotgar dứt khoát tự mình viết tay dạy Anna.

Nhưng trước khi viết, hắn lại suy nghĩ, viết cái gì đây?

Anna lấy ghế ngồi ở mép giường nhìn Ác Ma, nghĩ thầm, hắn đúng là không có ý thức phải che dấu tí nào, hắn còn không thèm hỏi cô có tiến bộ không, chỉ lo chuẩn bị đồ dạy học.

Lúc trước Ác Ma ném cho cô một quyển sách, gần như là cô tự học, cũng không biết hôm nay hắn lại định giở trò gì.

Anna nhìn Ác Ma trầm tư suy nghĩ một lát rồi đặt bút viết chữ, sau khi nhìn một vài chữ cô không khỏi thở dài, hắn quá qua loa rồi! Kiểu chữ cũng không đổi, giống hệt lúc hắn còn là Ulysses.

Cô giả vờ như mình hoàn toàn không biết gì, chăm chú nhìn vào những gì Ác Ma viết.

……Toàn là những từ đơn mà cô không biết.

Anna nhìn kỹ một chút, chợt phát hiện ra là ba ký tự cô đã quên từ lâu, đây là ba ký tự khi Ác Ma bám vào người Ulysses đã dạy cô.

Trước kia lúc Ác Ma dạy cô, ngoài ký tự cơ bản và ba ký tự do chính tay hắn viết, hắn đều lấy sách có sẵn cho cô, những cuốn sách có sẵn đó chắc chắn không phải từ chỗ của Ác Ma, vì vậy cũng không có sử dụng ba ký tự kia.

Nếu Ác Ma không đề cập đến, Anna cũng cố tình coi như không nhận ra rằng không có từ nào có ba ký tự kia.

Mà bây giờ, những từ Ác Ma tự tay viết đều có ít nhất một trong những ký tự đó.

Rotgar chỉ vào từ đơn thứ nhất, đọc một lần.

Anna nghe độ dài khi phát âm không khớp với độ dài của từ, cô đọc lại, nhưng vì phát âm gồ ghề nên khi đọc cô bị vấp một chút.

Vẻ mặt Rotgar có chút ghét bỏ, những nghĩ lại những tiến bộ gần đây, hắn không muốn hủy đi cố gắng suốt thời gian qua của mình, đành phải đọc lại một lần.

Lần này Anna đọc rất trôi chảy.

Thấy Ác Ma định đọc từ thứ hai, Anna vội hỏi hắn: “Thánh Tử đại nhân, từ này có nghĩa là gì ạ?”

Rotgar dừng một chút, nói: “Từ này là một cách để gϊếŧ chết bất tử điểu là tấn công vào sườn thứ hai bên phải chỗ tiếp giáp với xương ức của nó, sẽ khiến nó tan thành từng mảnh, nhưng sau đó phải lập tức dùng lửa đốt số xương cốt còn lại, nếu không bất tử điểu sẽ sống lại.”

Anna đầu đầy dấu chấm hỏi, cô chỉ có ý định hỏi nghĩa của một từ đơn, tại sao Ác Ma lại nói với cô dài như vậy? Hơn nữa, bất tử điểu là cái gì? Nó là ma thú sao?

“Từ đơn này có nghĩa là…bất tử điểu ạ?” Anna thấy Ác Ma không có vẻ mất kiên nhẫn, cô bèn hỏi tiếp.

Kết quả cô vừa hỏi xong, trên mặt Ác Ma lập tức xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Cái vừa rồi tôi nói chính là nghĩa của từ đơn này.” (Tiếng Việt mà kiểu này chắc tui mù chữ)

Cả ngươi Anna đều kinh ngạc, nghĩa của một từ đơn lại là một đoạn dài vậy ư? Ác Ma tiết kiệm giấy khi viết chữ à!

“Thật là lợi hại…” Cô cảm thán một câu.

Rotgar tưởng cô khen hắn, mày giãn ra vài phần, chỉ vào từ đơn tiếp theo đọc ra một âm thật dài, sau đó giải thích: “Đối mặt với đại quân xương khô, sử dụng âm thanh cụ thể sẽ làm chúng nó tan thành từng mảnh trong nháy mắt.”

Anna nghĩ, cái này chắc là ngôn ngữ của Ác Ma, hơn nữa Ác Ma này theo trường phái thực dụng, từ đơn mà hắn viết chủ yếu là biện pháp đối phó với ma thú nào đó.

Cô cảm thấy mình như một con gà tiểu học không thể thi đậu kỳ tuyển sinh đại học đang nghe giảng viên giảng vi phân và tích phân.

Mặc dù quả thật cô đã biết chữ…nhưng mấy từ đơn Ác Ma đưa ra này rốt cuộc khác với việc dạy cô đánh ma thú ở chỗ nào? Nói không chừng là đánh ma thú trong ma giới. Thế giới loài người cũng có ma thú, Ulysses bị thương chính là vào lúc đánh ma thú, nhưng trước nay cô chưa từng nghe qua ma thú nào tên là bất tử điểu.

Tóm lại, đến ma thú ở thế giới loài người cô còn chưa từng thấy, vậy biết cách đánh ma thú ở ma giới thì có ích gì?

Anna đầu đầy nghi vấn, nhưng lại không khiến cô chậm trễ ghi nhớ những gì Ác Ma dạy.

Đôi khi không cần phải quá thực dụng, chỉ nghĩ đến lợi ích. Dù không có ích cho mình cũng có thể học mà, biết thêm kiến thức cũng tốt hơn.

Ác Ma ghi trên giấy 30 từ đơn, khi chưa biết chúng là gì Anna cảm thấy mình có thể nhớ kỹ chúng rất nhanh, nhưng trên thực tế Ác Ma đã phải dành rất nhiều thời gian để giải thích cho cô. Sau đó hắn ném giấy cho Anna, để cô tự mình ghi nhớ.

Anna cầm tờ giấy, đọc thầm trong miệng, nhớ kỹ.

Chờ cô đã nhớ kỹ tất cả đã là chuyện của một giờ sau. Trong khoảng thời gian này cô không gặp vấn đề gì trong việc nhớ cách đọc và nhớ nghĩa, nhưng vẫn có chỗ cô không hiểu các phương pháp gϊếŧ ma thú trong nghĩa, vì vậy cô hỏi lại Ác Ma.

May thay Ác Ma đã quyết định dạy cô, không định qua loa chỉ dạy cô biết chữ mà phải dạy cô cách gϊếŧ ma thú, mặc dù không kiên nhẫn nhưng hắn vẫn trả lời cô.

Chờ học xong toàn bộ, đầu Anna đã có ít từ vựng. Cô có chút đắc ý, từ hôm nay trở đi, cô sẽ là chuyên gia gϊếŧ được 30 loại ma thú, tuy rằng biết mình nó cũng giống như số Pi sau khi đã có 1000 số, có khoe khoang cũng vô dụng.

Giữa trưa, Anna đi đưa cơm, nhìn Ác Ma ăn. Buổi chiều, Ác Ma lại viết ra 30 phương pháp gϊếŧ ma thú để dạy cô.

Vì thế, tan tầm về nhà hôm đó, Anna trở thành Vương Ngữ Yên (*) phiên bản phương tây, có thể gϊếŧ được 60 loại ma thú.



(*) Vương Ngữ Yên là nhân vật hư cấu trong bộ truyện Thiên long bát bộ của nhà văn Kim Dung. Trong các bản dịch tiếng Việt đầu tiên của nhà văn Hàn Giang Nhạn, nhân vật này có tên là Vương Ngọc Yến. Vương Ngữ Yên được trời phú cho một vẻ đẹp sắc nước hương trời và một trí tuệ mẫn tiệp hơn người.

Hai tờ giấy Ác Ma viết kia, bản thân hắn cũng không để ý, Anna cũng tự nhiên mà mang đi. Nhưng trên đường trở về nhà, cô lại xé thành mảnh nhỏ rồi ném xuống mương nước bốc mùi ở ven đường, thấy tất cả mảnh nhỏ đều chìm trong màu đen, cô mới yên tâm rời đi.

Hiện tại, Anna thấy có chút nực cười.

Rõ ràng cô chỉ hận không có một nữ thần giúp cô báo thù Ác Ma, nhưng lúc này cô lại giúp Ác Ma che giấu, ngăn cản người khác phát hiện ra sự tồn tại của hắn, sợ hắn lật mặt không chơi nữa.

Một ngày hôm nay, chắc vì băn khoăn việc Ác Ma bám vào thân thể của Thánh Tử, Parish và Ulysses đều không đến đây quấy rầy, Anna đi tới đi lui trong phòng bếp cũng không gặp bọn họ. Phù, cuối cùng cũng bớt lo không ít.

Vì nhớ thương Evan đáng yêu nhà mình, khi Anna học với Dibian cũng thấy tâm phiền ý loạn. Phải đến khi kết thúc phần học chữ, bắt đầu minh tưởng, cô mới sử dụng minh tưởng để bình tĩnh lại.

Thấy Anna hôm nay tạo ra thuật chiếu sáng nhanh hơn hôm qua, Dibian tán thưởng cười nói: “Anna vừa có thiên phú cao lại nỗ lực, tôi tin sớm hay muộn cô cũng sẽ trở thành pháp sư ngũ tinh thôi.”

Anna biết pháp sư ngũ tinh rất lợi hại, nhưng lại không tượng tượng chính xác được sức mạnh của nó. Có một con quỷ ở quanh cô có thể dễ dàng chiếm lấy thân thể của cả các pháp sư và linh mục tứ tinh, cô không biết liệu pháp sư ngũ tinh có thể chiến đấu với hắn hay không.

Cô thấy rất mơ hồ.

Nhưng, sau khi gần gũi hơn với Ác Ma, Anna phát hiện ra, sau khi Ác Ma bám vào người khác sẽ cảm thấy khó chịu khi thân thể người bị bám cảm thấy khó chịu. Vậy nếu cô gϊếŧ người bị bám vào, liệu có thể gϊếŧ chết Ác Ma không?

Tất nhiên, đây chỉ là một ý nghĩ bất chợt của Anna, cô không đủ can đảm và khả năng để gϊếŧ người. Hơn nữa Thánh Tử vô tội nhường nào, sao cô có thể ra tay với Thánh Tử được? Nếu ngày nào đó cô trở thành một pháp sư lợi hại, mà Ác Ma lại bám vào người một tên ác độc, có lẽ cô có thể thử biện pháp này.

Chỉ mong Ác Ma bên kia sẽ không mất kiên nhẫn.

“Tôi sẽ cố gắng!” Anna nghiêm túc gật đầu, nói ra kỳ vọng của chính mình, “Sau khi trở thành pháp sư ngũ tinh, sẽ không ai có thể uy hϊếp tôi được!”

Dibian cười nói: “Cô không phải pháp sư thuần ám, chỉ cần có thể trở thành pháp sư nhất tinh là có thể có được tước vị, lúc đó cô và người nhà cô có thể không cần lo lắng gì nữa rồi.”

Dibian không biết hoàn cảnh khốn khổ của Anna, những mối đe dọa mà thường dân phải đối mặt, sau khi trở thành quý tộc quả thực đã biến mất.

Đương nhiên trong đám quý tộc cũng có không ít rắc rối, nhưng mạng của quý tộc so với mạng của bình dân quý giá hơn nhiều. Trong bình dân có người chết, cơ bản không dậy lên nổi chút sóng gió gì, nhưng quý tộc đấu đá nhau thì rất hiếm khi gϊếŧ người.

Cho nên đối với bình dân mà nói, trở thành một pháp sư nhất tinh thì có thể cả đời không lo lắng. Nhưng nếu xem xét đến số tiền vàng cần để trở thành pháp sư, con đường này rất ít người đi đến nơi đến chốn.

Anna có thiên phú, cũng có dũng khí để đối mặt với khó khăn mà không lùi bước, mỗi lần nghĩ về uy hϊếp Ác Ma mang đến cho mình, cô cũng chỉ hơi mất mát một chút rồi lại phấn chấn lên.

Cô từng là một thường dân không có việc làm, nhưng hiện tại, chẳng những cô có công việc, là một thị nữ của phủ Bá Tước mà người khác hâm mộ, mà còn trở thành một pháp sư học đồ. Tất cả những thứ này cùng lắm chỉ mất một tháng mà thôi.

Anna tràn ngập hy vọng với tương lai của mình, cô tin mình chắc chắn có thể giải quyết những rắc rối Ác Ma gây ra.

Bởi vì lo cho Evan, hôm nay Anna không học quá lâu. Sau khi ở lại luyện tập thuật chiếu sáng vài lần, cô lập tức tạm biệt Dibian rồi về nhà.

Gay đang chăm sóc Evan trong phòng ngủ, Anna nhìn Evan nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Mẹ ơi, Evan sao rồi ạ?” Anna vội vàng ngồi xuống bên mép giường, sờ sờ đầu Evan, trán cậu bé nóng bỏng. Anna chạm một cái đã lập tức rụt tay về, cô âm thầm sợ hãi.

“Buổi sáng nó vẫn còn tốt, nhưng chiều lại bị sốt.” Đôi mắt Gay hơi hồng.

“Mẹ đã đi tìm bác sĩ mua một ống thuốc, đã cho nó uống rồi, nhưng mãi vẫn không tốt hơn.”

Dân thường bị bệnh thường thì chịu đựng đến hết là xong, thuốc của bác sĩ quá quý, một ống thuốc tốn ít nhất một đồng bạc, lại còn không chắc sẽ khỏi.

Anna lại sờ chán Evan lần nữa.

Nếu cô có duyên với nguyên tố ánh sáng, nếu cô có thể học được thuật chữa trị... Nhưng mà, Evan có thể đợi được sao?

Gay nói: “Anna à, nếu mai Evan vẫn không khỏi, mẹ sẽ đến giáo đình xin nước thánh. Nữ Thần nhân từ như vậy, nhất định sẽ phù hộ Evan. Nó vẫn còn nhỏ, mẹ làm sao có thể để nó đi đến Thần quốc được?”

Anna nghe được trong lòng thấy khó chịu, không có Thần quốc gì tồn tại cả.

“Nếu có thể làm hài lòng cha Louis, chắc chắn ông ta có thể cứu Evan, thuật chữa trị của ông ta rất lợi hại, con đã thấy ông ta chữa khỏi cho Parish thiếu gia.” Anna nói.

Ánh mắt Gay sáng lên, vội vàng gật đầu nói: “Ngày mai mẹ sẽ đi giáo đình cầu nguyện, khẩn cầu cha Louis cứu Evan.”

Anna gật đầu, không nói gì thêm.

Sau đó, cô đợi trán Evan bớt nóng một chút mới trở về phòng ngủ.

Đêm nay, Adele với đôi mắt hồng hồng rúc vào bên người Anna, gần như khóc nghẹn mà đi vào giấc ngủ.

Anna thì mang theo những từ và đống nghĩa của 60 phương pháp gϊếŧ các loại ma thú hôm nay Ác Ma dạy cô, cũng không biết ngủ từ lúc nào.(Sao giống mk lúc học tiếng anh ghê)

Buổi sáng hôm sau, tình huống của Evan có vẻ tốt hơn một chút, Anna nhìn cậu ăn sáng rồi gọi cô, cậu vẫn còn yếu nhưng lại vẫn đáng yêu như mọi ngày. Đôi mắt hồng hồng nhìn cô cười sáng lạn, cô vui sắp rớt nước mắt

Anna dặn Gay ở nhà chăm sóc Evan, cô đến phòng bếp trong phủ Bá Tước xin nghỉ nửa ngày, nhờ Rebecca tạm thời thay cô chăm sóc Thánh Tử.

Rebecca nghe em trai Anna bị bệnh, vô cùng thông cảm cho phép cô nghỉ.

Hôm nay là ngày phát tiền lương, Anna nhận lương của mình rồi rời khỏi phủ Bá Tước đi đến giáo đình thành phố Lam Thạch.

Anna chưa bao giờ đến giáo đình. Khi làm việc ở phủ Bá Tước, ba mẹ cô từng mang em trai và em gái cô đến giáo đình nghe giảng đạo nhưng cô thì chưa được tới. Cô có tâm lý hơi phản kháng với cái gọi là cầu nguyện thần thánh.

Nhưng giáo đình của cha Louis lại có thuật chữa lành hàng thật giá thật.

Hôm nay không phải chủ nhật, trước cổng giáo đình cũng không có nhiều thường dân ra vào.

Anna đến gần giáo đình xa hoa, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bức tranh trên đỉnh, tranh vẽ lại việc Thần Sáng Thế trao quyền lại cho Nữ Thần Quang Minh.

Trong giáo đình có từng hàng ghế dài, giống với phim truyền hình Anna từng xem, không ít bình dân ngồi rải rác ở hàng ghế trên, nhắm mắt cầu nguyện. Mà ở một góc giáo đình, các giáo sĩ mặc giáo phục màu đen đang kiên nhẫn trả lời vấn đề của tín đồ.

Anna đi qua đứng cuối hàng, chờ đội hàng ngũ từng chút tiến về phía trước, cô nghe các tín đồ khác gọi vị giáo sĩ kia là mục sư Arthur.

Đợi hơn nửa giờ mới đến lượt Anna, cô vội vàng giãi bày tình huống với mục sư Arthur, sau đó đưa ra lời thỉnh cầu: “Tôi muốn thỉnh cầu cha Louis cứu em trai tôi.”

Sắc mặt của mục sư Arthur lộ ra vẻ thương xót, không nhanh không chậm nói: “Nữ thần vẫn luôn phù hộ em trai con. Nếu nó đi Thần quốc, hẳn nữ thần rất yêu thích nó mới triệu hồi nó đến Thần quốc để gặp mặt, con không cần quá mức bi thương.”



Anna muốn nhảy dựng lên mắng người rồi, quỷ mới gọi người tới Thần quốc gặp mặt, cô chỉ muốn Evan sống!

Trong một xã hội mà gần như mọi người đều là tín đồ của Nữ Thần Quang Minh, lại còn đang ở giáo đình, Anna không dám biểu hiện bất kính với Nữ thần, cô vội vàng nói: “Mục sư Arthur, con biết Evan ở Thần quốc nhất định sẽ sống rất tốt, nhưng nó còn nhỏ như vậy, người nhà của con đều luyến tiếc để nó rời đi, Nữ thần nhân từ như vậy, ngài nhất định không thể mang Evan đi nhanh như vậy!”

Khuôn mặt mục sư Arthur trở nên nghiêm túc hơn, hắn trách cứ nói: “Không thể suy đoán về thần! Tất cả thế gian này đều có sự an bài của Nữ thần.”

Vừa rồi rõ ràng chính ông cũng suy đoán ý chỉ của thần đấy!

Anna hít sâu nhưng không dám phản bác đối phương, sợ bị mang trên người tội danh bất kính với Nữ thần, thậm chí bị coi là dị giáo.

Mặc dù theo cái nhìn của họ, cô thật sự là một kẻ dị giáo.

Thấy Anna không nói gì, sắc mặt mục sư Arthur hòa hoãn lại, hắn ta lấy một bình thủy tinh nhỏ bên cạnh thánh đàn, múc ra một ít nước, đưa qua, ra vẻ thương xót nói: “Con mang nước thánh về đi, Nữ thần nhân từ sẽ đưa ra sắp xếp tốt nhất.”

Anna nhận nước thánh, gắt gao nắm chặt lấy, ánh mắt tín đồ xung quanh đầy hâm mộ, nhưng cô lại chỉ cảm thấy châm chọc.

Vậy mà cô vẫn phải dùng khuôn mặt đầy cảm kích nói: “Cảm tạ Nữ thần nhân từ.”

Sau đó, cô xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.

Anna cầm nước thánh đi thẳng đến hẻm Thạch Lựu, cô tránh khỏi đám người, tiến vào đống đổ nát.

Ban ngày Dibian luôn ẩn náu ở đây, để sớm hồi phục nên anh ấy sẽ ngồi minh tưởng cả ngày, nhưng khi nghe được động tĩnh bên ngoài, nháy mắt anh ta đã thoát khỏi trạng thái minh tưởng.

Anh ta nghe thấy Anna thì thầm: “Dibian, là tôi.”

Đây là lần đầu tiên Anna đến đây vào ban ngày, Dibian biết cô đang làm thị nữ ở phủ Bá Tước, ban ngày không có thời gian để tới. Anh ta vội vàng đi ra ngoài, quan tâm hỏi: “Anna, có chuyện gì vậy?”

Anh ta vừa hỏi xong, trong tay đã bị Anna nhét một cái bình thủy tinh vào, cô vội vàng hỏi: “Nước thánh này thật sự có tác dụng sao?”

Cho dù Anna có thái độ bất mãn với mục sư Arthur, nhưng nếu nước thánh thật sự có ích thì sao?

Dibian cầm nước thánh nhìn, anh ta biết đây là đồ ở giáo đình.

“Cái này chỉ là nước bình thường.” Dibian nói: “Trong tình huống thông thường, có thể thêm một ít đường.”

Vì vậy, người từng uống nước thánh sẽ nói nó có vị ngọt nhàn nhạt, mà sau khi uống nước thánh sẽ thật sự cảm thấy tốt hơn. Một mặt là vì ở thời đại này thiếu thốn vật tư, dân thường không thể nếm được vị đường, Cảm giác sinh lý đường mang lại cho bọn họ sẽ mãnh liệt hơn người ăn nhiều đường trong thời hiện đại, mặt khác nó là hiệu quả của nước thánh giả đánh vào tâm lý người dân.

Anna thất vọng nói: “Quả thật chỉ là nước đường sao.”

Dibian thường xuyên nói chuyện phiếm với Anna nên cũng biết chuyện Evan bị bệnh, anh ta hỏi: “Cô đi tìm mục sư ở giáo đình à?”

Dù anh ta vẫn luôn bị giáo đình truy đuổi nhưng Dibian không thể phủ nhận khả năng chữa bệnh của mục sư.

“Tìm rồi, nhưng họ nói là an bài của Nữ thần, chỉ cho tôi cái này.” Anna yếu ớt nói, cô lấy lại bình thủy tinh, cười với Dibian: “Anh không cần lo, nhất định tôi sẽ cứu Evan. Anh biết pháp thuật chữa lành không?”

Dinian không đánh lòng nói: “Tôi biết…. nhưng dù cô có thiên phú tốt cũng không thể học được chỉ trong mấy ngày.”

Anh ta nói xong, dường như sợ Anna không tin còn vẽ mạch phép thuật của thuật chữa lành lên trên mặt đất.

Đây là mạch phép thuật phức tạp được kết hợp bởi rất nhiều mạch phép thuật cơ bản, ít nhất phải trải qua mấy năm học tập, trở thành một pháp sư nhất tinh mới có thể sử dụng thành thạo, Anna là pháp sư học đồ mới nhập môn, muốn học được trong mấy ngày là mơ tưởng.

Anna mang tâm tình nặng nề rời khỏi phế tích, trở về nhà. Cô mang nước thánh đến cho Gay, nước đường thì nước đường vậy, tốt xấu cũng có hiệu quả an ủi.

Trong nháy mắt Gay như thấy được hy vọng, vội vàng đút nước thánh cho Evan, trên mặt lộ ra vui vẻ và hy vọng: “ Nữ thần nhất định sẽ phù hộ Evan, nó sẽ tốt hơn nhanh thôi.”

Anna thấy Evan thở dốc, trong lòng lại không lạc quan được như Gay.

Cô còn có biện pháp cuối cùng.

Anna nói: “Mẹ, con chỉ xin nghỉ nửa ngày, bây giờ phải về phủ Bá Tước.”

Gay gật đầu nói: “Con mau về đi. Yên tâm, ở đây có mẹ, Evan đã uống nước thánh, nó sẽ tốt lên nhanh thôi.”

Anna miễn cưỡng cười, xoay người ra cửa.

Con đường đến phủ Bá Tước dường như dài hơn so với trước kia.

Cô từng thấy Ác Ma sử dụng thuật chữa lành chữa trị vết thương, cô biết, Ác Ma có thể cứu Evan.

Nhưng mà, có thể thì có thể, hắn đồng ý hay không lại là chuyện khác.

Cô không biết mình phải đối mặt với cái gì, nhưng cô vẫn muốn thử.

Trở lại phủ Bá Tước, Anna tìn Rebecca hủy nghỉ việc, sau đó tới khu nhà của Thánh Tử.

Ác Ma dựa vào đầu giường, mặt hướng về cửa sổ, sườn mặt tinh xảo mê người. Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại.

Anna chậm rãi đi tới, cô nghe Ác Ma hỏi: “Buổi sáng cô xin nghỉ à?”

Cô cúi đầu: “Vâng, em trai tôi bị bệnh, tôi đến giáo đình xin nước thánh.”

Rotgar cười nhạo một tiếng, nói ra lời hoàn toàn không phù hợp với thân phận Thánh Tử hiện tại của hắn: “Thứ đó thì có ích gì?”

Anna khẩn trương hít sâu, vừa định cùng hắn bàn luận về hiệu quả thần kỳ của nước thánh, lại nghe hắn cực kỳ tùy ý nói: “Mang nó đến đây, tôi có thể cứu nó.”

Anna giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, chờ hắn đưa ra điều kiện trao đổi.

Nhưng Rotgar lại nhíu mày: “Cô còn muốn tôi tự mình đến nhà cô?”

Anna vội vàng lắc đầu, trên mặt là nụ cười kích động vui vẻ: “Không phải ạ, xin ngài chờ một lát, tôi lập tức đưa nó tới đây!”

Cô nhấc chân rời đi, nhưng đi tới cửa lại nhịn không được quay đầu lại, thật lòng nói: “ Thánh Tử đại nhân, ngài thật sự là người tốt.” Ít nhất là hắn lúc này.

Sau đó cô vui sướиɠ chạy ra ngoài.