Edit: Mẹt
Beta: Ly.
Anna xem kỹ lại, hai mươi hai ký tự còn lại giống như Dibian đã dạy cho cô, không có sai sót, mà ba ký tự còn lại lại quá mức phức tạp nếu đem so với hai mươi hai ký tự cơ bản kia, có vẻ không hợp nhau.
Nói một cách khác, ký tự cơ bản giống như hai trong mạt chược, ba cái còn lại là chín. (Chỗ này mk cx k hỉu hiu hiu, ai bt thì chỉ mk với)
Là một người “Không biết chữ”, giờ phút này Anna cũng chỉ có thể làm bộ không nhìn ra vấn đề gì. Cô nghĩ, ba ký tự này là ba chữ phù, không giống như Ác Ma vẽ bậy, có thể là ngôn ngữ thuộc về Ác Ma chăng?
Trong lòng Anna suy đoán lung tung, đôi mắt cô dường như là lần đầu tiên nhìn thấy những ký tự giống nhau này, từ đầu tới đuôi nhìn rất nhiều lần.
Sau đó cô mới nhìn về phía Ác Ma, bày ra bộ dáng hiếu học: “Ngài Ulysses, tôi nên đọc những ký tự cơ bản này như thế nào?”
Rotgar nhíu nhíu mày, tuy rằng việc muốn dạy Anna biết chữ là chính hắn nói, nhưng vừa mới bắt đầu, hắn đã có chút không kiên nhẫn.
“Tất cả đều không hiểu?”
Anna nhớ lại sự tinh tế và kiên nhẫn khi Dibian dạy cho cô, cố gắng giữ mình bình tĩnh.
Ác Ma mà, sao có thể yêu cầu thái độ của hắn như một người thầy tốt được?
“Trước đây tôi chưa học qua ký tự cơ bản, nên không biết đọc như thế nào.” Anna nghiêm túc trả lời câu châm chọc của Ác Ma.
Rotgar cảm thấy, Anna trong bộ dạng ngu ngốc này thuận mắt hơn nhiều.
Bởi vì tâm trạng tốt, hắn chỉ vào hàng đầu tiên trong tờ giấy Anna đang cầm trên tay, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng tiếp thu của Anna, nhanh chóng đọc một lần.
Sau đó hắn nhìn về phía Anna, dùng giọng nói có chút không kiên nhẫn và cảnh cáo nói: “Nhớ kỹ chưa?”
Anna cảm thấy, nếu cô nói chưa nhớ kỹ, hắn sẽ lập tức xé xác cô ngay.
Cô vội vàng nói: “Nhớ kỹ rồi.”
Trên mặt Rotgar không có biểu hiện gì bất ngờ, tiếp tục đọc hàng tiếp theo, đọc xong lại đưa ra ý dọa dẫm dò hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
Anna tiếp tục trả lời đã nhớ kỹ.
Lúc Rotgar viết mỗi bài gồm mười ký tự cơ bản, hàng cuối cùng một loạt chỉ có năm chữ, hắn đọc xong lại nhìn Anna, không đợi hắn hỏi, Anna liền lập tức nói: “Ba chữ cuối cùng này tôi không nhớ.”
Ba chữ đặc biệt cuối cùng, phát âm cũng cực kỳ kỳ quái, chỉ một chữ, thế nhưng phải dùng bảy tám cái âm tiết để đọc nó, còn có âm thanh ở lưỡi bắn ra kỳ lạ, tốc độ Ác Ma đọc lại nhanh, ba chữ này lại dính liền với nhau, Anna nghe đến muốn ngất.
Khóe miệng Rotgar tràn ra một tia cười lạnh, quả nhiên loài người chính là loại chủng tộc thấp kém, ký tự đơn giản như vậy cũng học không được.
Anna nói xong câu không nhớ kỹ sau đó liền khẩn trương nhìn vẻ mặt của Ác Ma, thấy hắn giống như cũng không có ý định lập tức muốn xé xác cô, vội vàng nói: “Ba chữ cuối cùng quá khó khăn, ngài có thể đọc riêng ra được hay không? Lần này tôi nhất định sẽ cố gắng nhớ kỹ.”
Rotgar vốn là lười đọc lại một lần nữa, cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ làm thầy giáo cho người khác vì mục đích tốt cả, nhưng nghĩ đến hắn đã đồng ý với Anna mục đích muốn dạy cho cô biết chữ, hắn lại nhẫn nhịn, dùng kiên nhẫn trăm năm khó gặp, tách ba chữ kia ra đọc một lần.
Anna hoàn toàn chăm chú, ghi nhớ hết mức cách đọc ba chữ vào đầu, thầm nói trong lòng, ngoại trừ âm thanh bắn lưỡi kỳ lạ kia mà cô không có cách nào phát âm đúng được, mặt khác cũng không có vấn đề gì.
Kế tiếp chỉ cần luyện tập nhiều là đủ rồi.
Tuy rằng cảm nhận cực kỳ rõ ràng rằng ba chữ cuối cùng đó không phải là ký tự cơ bản, nhưng Anna vẫn quyết định làm bộ không hiểu lắm mà chăm chỉ học. Thứ nhất khi Ác Ma còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Dibian, không thể để cho Ác Ma phát hiện ra manh mối, tiếp theo là học thêm một chút thì có gì không tốt đâu? Lỡ như sau này cần đến thì sao?
Không cần biết nó là ký tự gì, nếu có thể học dưới tình huống có thừa lực, học liền xong việc.
Anna vừa mới nhớ tới cách phát âm ba chữ này ở trong lòng, thì nghe Rotgar uy hϊếp nói: “Nếu em còn dám nói không nhớ, tôi sẽ không dạy cho em nữa.”
…… Lại có chuyện tốt như vậy sao?
Anna chịu đựng xúc động muốn nói một câu “Tôi chưa thuộc”, đau lòng mà nói: “Tôi đã nhớ kỹ rồi!”
Đi theo học với Ác Ma thật sự rất áp lực, nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt a. Tương lai cô sẽ tiết lộ những điều cô học được từ Dibian, cũng sẽ có người ném nồi.
Hơn nữa, cô là học sinh do chính pháp sư “Ulysses” tự mình dạy dỗ, sau này ai dám trút những ý đồ xấu lên đầu cô giống như Bobby nữa?
Từng là người rơi vào cảnh khó khăn, hiện giờ đối với Anna mà nói nhẫn nhịn đã không đáng nhắc tới, đáng tiếc là danh hiệu học sinh của “pháp sư Thiên tài” vẫn đến hơi muộn màng.
Rotgar hài lòng gật gật đầu, sau đó hai người lại rơi vào im lặng một lần nữa.
Không hề nghi ngờ, Rotgar là một thầy giáo không đủ tiêu chuẩn, không biết phải dạy cái gì tiếp theo nữa.
Bởi vì từ trước đến nay nếu hắn đã xem qua một lần là sẽ nhớ kỹ, bởi vậy nên yêu cầu Anna cũng như vậy, sau khi đã dạy xong ký tự cơ bản, cũng không cho cô cơ hội để ôn tập, càng sẽ không thực hành với cô, đừng nói tới việc kiểm tra đánh giá tới phán đoán trình độ của cô.
Căn bản trong đầu hắn vốn không có khái niệm như vậy.
Bắt đầu từ việc dạy ký tự cơ bản, vẫn là Anna nói với hắn, hắn mới làm theo như vậy.
Vì vậy, sau hơn ba phút im lặng, Rotgar không kiên nhẫn nói: “Sao em vẫn còn ở lại đây? Buổi học hôm nay đã kết thúc, em có thể đi được rồi.”
Mới đến mười lăm phút đều không có Anna: “…… Đúng vậy, thưa ngài Ulysses. Tôi rất cảm ơn về sự hào phóng của ngài vào ngày hôm nay.”
Cô hành lễ xong, vừa muốn đi, lại nghe Rotgar nói: “Ngày mai vẫn là đến đây vào giờ này.”
Anna đáp: “Vâng, thưa ngài.”
Chờ sau khi rời khỏi tòa nhà nhỏ, tâm tình Anna mới thả lỏng được một chút.
May mắn thay cô đã gặp được Dibian, nếu không chỉ dựa vào việc Ác Ma dạy học, chắc chắn cô sẽ phải học rất vất vả, nói không chừng còn vì vậy mà Ác Ma không kiên nhẫn, trực tiếp xử lý cô.
Hiện tại Anna cũng không biết vì lý do gì Ác Ma lại đột nhiên đổi ý muốn dạy cho cô biết đọc chữ, dựa theo mục đích của hắn mà nói……hay là cố ý kéo gần khoảng cách giữa cô và hắn, để vun đắp tình cảm, để đạt thành mục đích “Hắn cầu hôn cô sẽ đồng ý” ?
Nhưng thái độ khi hắn dạy cô cũng tệ quá đi! Với thái độ đó của hắn, cho dù hắn dùng cả trăm năm để dạy cho cô, cô cũng sẽ không thể nào bồi đắp tình cảm với hắn nổi.
Anna không lường trước được, ban ngày có Ác Ma “Đánh yểm trợ”, buổi tối có Dibian dạy cho cô làm pháp sư, cô hi vọng những ngày tốt lành như thế vẫn sẽ diễn ra liên tục.
Khi Anna trở lại phòng bếp, quả nhiên Rebecca ngạc nhiên khi thấy cô trở về nhanh chóng, Anna biết chuyện mình đi theo Ác Ma học chữ chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, và lo lắng truyền ra thành tin đồn “Anna quá ngu ngốc ngài pháp sư mới dạy được mười lăm phút đã khiến ngài ấy tức giận cho nên đã đuổi cô đi” ,vội vàng nói với Rebecca rằng cô sẽ lại đi vào ngày hôm sau.
Nhận thấy ánh mắt những người xung quanh dường như không thay đổi, Anna mới thở dài trong lòng.
Thật sự quá mệt.
Ngày hôm sau, khi đưa cơm cho Ác Ma, Anna luôn cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn cô có chút không đúng, nhưng cụ thể như thế nào cô không đoán ra được, điều này khiến cô ở trước mặt hắn vô cùng bất an, so với trước đây lại càng cẩn thận giống như một người thị nữ bình thường giữ đúng nhiệm vụ.
Mãi đến cuối ngày rời khỏi phủ Bá Tước, Anna mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Như thường lệ đi đến quán rượu mua chút đồ ăn và nước uống, Anna lặng lẽ tiến vào đống phế tích.
Sau khi Dibian ăn xong, việc đầu tiên anh ta chính là kiểm tra khả năng của Anna đối với các ký tự cơ bản. Anna cũng không làm anh thất vọng, vượt qua bài kiểm tra một cách hoàn hảo.
Dibian nói: “Tôi sẽ dạy cho cô một ít từ vựng hằng ngày, nếu cô thường đọc nó hẳn sẽ dễ nhớ hơn rất nhiều.”
Anna không nói gì, đã chịu đựng sự giáo dục độc hại của Ác Ma, giờ đây Dibian có dạy thế nào cô đều cảm thấy anh là một giáo viên trẻ vô cùng ưu tú …
Ngôn ngữ của thế giới này có một sự tương đồng nhất định với tiếng Anh, hai mươi hai ký tự cơ bản, ký tự cơ bản lại tạo thành những từ không giống nhau, bao gồm danh từ động từ tính từ, danh từ có âm dương tính, động từ thì có khí thái……Tuy nhiên, phức tạp chủ yếu là ở cách viết văn, ngôn ngữ nói được đơn giản đi rất nhiều.
Đối với Anna mà nói, ngôn ngữ này so với tiếng Anh có một số quy tắc hơi phức tạp, đại khái hơn nửa tiếng đồng hồ, cô đã có thể nói và viết gần một trăm chữ.
Sau khi khóa học xóa nạn mù chữ hôm nay kết thúc, chính là chương trình học Anna mong chờ nhất.
Dibian nói: “Xung quanh chúng ta luôn tràn ngập các loại nguyên tố tự nhiên, chỉ có nguyên tố hòa vào thân thể mới có thể đem chúng nó dẫn đường đến trong cơ thể, để điều khiển các nguyên tố tự nhiên xâm nhập vào cơ thể, nhất định phải có một tinh thần mạnh mẽ. Tinh thần lực trừ bỏ thong thả tự nhiên tăng trưởng, chủ yếu phải dựa vào minh tưởng để tăng cường. Pháp sư có thiên phú cường đại, chẳng những tinh thần lực tự nhiên tăng trưởng gấp trăm lần ngàn lần với bình thường pháp sư, lợi ích khi minh tưởng cũng vượt xa người khác.”
“Tinh thần mạnh hay yếu có thể đo lường sao?” Anna hỏi.
Dibian lắc đầu: “Ngoại trừ bản thân pháp sư, người khác rất khó biết được tinh thần của họ mạnh hay yếu. Nhưng tinh thần lực mạnh hay yếu cùng với cấp bậc của pháp sư tương đối giống nhau, cho nên cô có thể đoán ra đơn giản như vậy.”
Anna tức khắc có chút thất vọng, hiện tại cô còn không biết mình có nguyên tố thân hòa hay không nên cũng không có cách nào biết được tinh thần lực của cô mạnh hay yếu.
Nhìn ra sự thất vọng của Anna, Dibian an ủi nói: “Anna, khả năng học tập của cô rất mạnh, tinh thần lực sẽ không yếu đâu.”
Anna cười cười với anh ta, nghĩ thầm tinh thần lực này còn có thể kết nối với chỉ số thông minh nữa sao?
Dibian khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Muốn phóng ra pháp thuật, ngoại trừ việc phải có một tinh thần lực mạnh mẽ làm dẫn đường, còn phải xây dựng một mạch pháp thuật.”
Anh nói, trên mặt đất vẽ ra một cái hình tròn, thêm một ít đường cong vào giữa.
“Đây là mạch cô đặc cơ bản nhất, một ít nguyên tố tự nhiên có đặc tính tỏa sáng và cô đặc, có thể dùng cái này để làm thuật chiếu sáng.” Dibian nói áy náy cười, “Ví dụ như nguyên tố ám cũng có thể, nhưng bây giờ tinh thần tôi bị rối loạn, thật khó khăn để phóng ra pháp thuật, không có cách nào làm cho cô xem.”
Anna nhìn loại “Ma pháp trận” nhỏ kia, mạch ngưng tụ này tương đối đơn giản, cô đã nhớ kỹ rồi.
“Không sao đâu, chữa lành vết thương của ngài quan trọng hơn.” Anna lắc đầu, chỉ vào mạch pháp thuật này nói, “Mỗi một lần phóng ra pháp thuật, đều phải vẽ ra cái này sao?”
Cô nhớ tới từng có hai lần bản thân đối mặt với pháp thuật, một lần là bởi chính Ulysses, hắn dùng cơn gió nhẹ đưa cô đi, một lần là Ác Ma chiếm lấy thân thể của Ulysses, dùng rồng lửa đe dọa cô, mà cả lần này, cô đều không nhìn thấy bọn họ vẽ mạch pháp thuật.
“Có phải thế không.” Dibian nói: “Mạch pháp thuật là điều kiện đầu tiên để phóng ra pháp thuật, nhưng không nhất thiết phải sử dụng theo cách này. Khi cô có thể dùng sức mạnh tinh thần để lực dẫn đường nguyên tố tự nhiên, cô có thể hướng dẫn nguyên tố tự nhiên xây dựng mạch pháp thuật ở trong lòng bàn tay. Mạch pháp thuật càng phức tạp, xây dựng càng khó. Ví dụ như cái này, người bình thường rất khó chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần để lực dẫn đường cho nguyên tố tự nhiên tới xây dựng.”
Dibian nói, vừa vẽ một cái khác ở bên cạnh mạch pháp thuật vừa vẽ. Cái này được tạo thành từ ba đường tròn, đan chéo vào nhau, bên trong đường cong nhiều đến mức Anna hoa cả mắt.
Anna có chút nghi hoặc: “Cái mạch này đường vẽ tuy phức tạp, nhưng muốn nhớ kỹ cũng không khó.”
Dibian nói: “Chính xác, nhưng nhớ được không có nghĩa là có thể xây dựng được. Vẽ ra nó thì rất đơn giản nhưng phải dùng sức mạnh tinh thần lực dẫn đường để nguyên tố tự nhiên xây dựng ra nó lại vô cùng khó khăn, nguyên tố tự nhiên sẽ không nghe lời như vậy. Cho nên, chúng ta còn có một cách khác.”
Hắn nói lấy ra một món đồ vật chỉ cho Anna xem: “Đây là pháp trượng của tôi.”
Pháp trượng?
Anna nhìn cây gậy này so với chiếc đũa không lớn hơn bao nhiêu, rơi vào im lặng.
Thứ đồ chơi này, một chút đe dọa cũng không có a.
Dibian cầm pháp trượng trong tay, phần chính được làm bằng gỗ, dày bằng một ngón tay, phía trên được khảm không ít đá ánh sáng lấp lánh.
Anh hiển nhiên cũng không biết suy nghĩ của Anna, cẩn thận cầm nó, chỉ vào mấy viên đá nói với Anna: “Loại khoáng thạch này gọi là tinh thể rỗng, có thể cô đọng mạch pháp thuật vào nó, như vậy khi cô chiến đấu, rót nguyên tố tự nhiên sẽ vào pháp trượng sẽ tự động hình thành mạch pháp thuật, nháy mắt phóng ra pháp thuật.”
Anna hỏi: “Để làm cô đọng mạch pháp thuật trên tinh thể rỗng có phải rất khó không?”
Dibian nói: “Chính xác, mạch pháp thuật càng phức tạp thì việc cô đọng lại càng khó khăn, một khi cô đọng thất bại thì khối đá nhỏ này sẽ trở nên vô dụng. Cho dù có cô đọng thành công thì khối tinh thể này cũng chỉ có thể dùng hai ba tháng.”
“Tinh thể rỗng …… Đắt lắm sao?” Anna hỏi lại.
Dibian gật gật đầu: “Một khối nhỏ như vậy, là một đồng vàng. Mà khả năng cô đọng pháp thuật thành công cũng chỉ có một nửa. Giống cái này,” anh chỉ chỉ ba viên đá: “Thử một trăm lần cũng chưa chắc thành công một lần.”
Anna nuốt nuốt nước miếng, quả nhiên pháp sư là một nghề thật hao tốn tiền của, nếu cô không đủ tiền thì cả pháp trượng của mình cũng không mua nổi.
Cô kiên quyết trong lòng, không sao cả, không có vàng cô còn có can đảm a! Chỉ cần cô thuần thục có thể không cần mạch pháp thuật, có thể tự dựa vào bản thân tạo ra pháp thuật, không phải đã có thể tiết kiệm tiền sao?
Cô cảm thấy tội lỗi liếc nhìn sang ba vòng tròn ở bên cạnh, nhắm mắt lại.
Không sao đâu, lỡ như cô không có nguyên tố thân hòa thì sao? Vậy hoàn toàn không cần lo lắng không có đủ tiền vàng…huhu
Dibian vung tay lên, hai cái mạch pháp thuật biến mất, anh ta nhìn Anna cười nói: “Nhưng đây đều là chuyện về sau, ít nhất phải đạt đến mức pháp sư nhị tinh mới có thể trải nghiệm mạch dẫn .”
Anna ngay lập tức hiểu ra. Do mạch pháp thuật học được ở giai đoạn pháp sư nhất tinh quá đơn giản, nếu ngay cả loại mạch này cũng phải cô đọng trên tinh thể rỗng thì người này thật sự cũng không thể tiếp tục học pháp thuật nữa.
“Hôm nay trước tiên tôi sẽ dạy cho cô cách ngồi thiền cơ bản nhất. ” Dibian vốn đang ngồi trên một cục đá, nói xong thì ngồi xuống đất xếp bằng, hai tay nhẹ nhàng đặt trên hai đầu gối, hơi hơi cúi đầu nhắm mắt: “Đây là tư thế thiền.”
Anna vội vàng làm theo.
Dibian mở to mắt nhìn động tác của Anna nói: “Động tác của cô rất chính xác, giữ nguyên như vậy.”
Anna nhắm hai mắt, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của Dibian: “Trút bỏ hết tất cả suy nghĩ của cô, tập trung vào việc cảm nhận nguyên tố tự nhiên xung quanh chúng ta. Yếu tố ánh sáng là màu trắng, nguyên tố nước là màu xanh lam, nguyên tố gió là màu xanh lá cây, nguyên tố lửa là màu đỏ, nguyên tố đất là màu vàng, nguyên tố lôi là màu tím, nguyên tố kim là màu vàng vàng, nguyên tố ám là màu đen.”
Anna không suy nghĩ gì cả, sau khi nhắm mắt cô chỉ nhìn thấy một mảng đen.
…… Nhưng sao cô không nhìn thấy màu sắc gì khác nữa?
Chẳng lẽ, cô cũng là nguyên tố thuần ám, cho nên chỉ có thể nhìn thấy màu đen?
Anna thử nghiệm trong chốc lát sau đó mở mắt ra, thấy Dibian nhìn cô, cô hỏi: “Thuần túy bóng tối nguyên tố thân hòa thể chỉ có thể cảm nhận được màu đen của nguyên tố bóng tối?”
Dibian lại lắc đầu: “Không phải. Chỉ cần là nguyên tố thân hòa thể, sẽ có thể cảm nhận được tất cả nguyên tố tự nhiên, chỉ là không thể dẫn đường sử dụng mà thôi.”
Tim Anna lập tức lạnh đi một nửa, cái gì cô cũng không cảm nhận được, có khi nào cô không phải nguyên tố thân hòa thể?
Dibian nói tiếp theo: “Giống như pháp sư học đồ lúc ban đầu phải mất khoảng hai tháng mới có thể cảm nhận được nguyên tố tự nhiên ở xung quanh, cho nên bây giờ nếu cô không cảm nhận được gì thì cũng không cần phải lo lắng.”
Anna cuối cùng cũng yên tâm.
Thì ra mặc dù trải qua thiền định cũng cần đến hai tháng, trước khi học tập pháp thuật quả thật rất cần thiết phải thực hành cảm nhận nguyên tố tự nhiên. Nếu không phải nguyên tố thân hòa thể, vậy căn bản không cần thiết phải uổng phí thời gian.
Anna hiện tại không biết mình có phải nguyên tố thân hòa thể hay không, nhưng trạng thái bình tĩnh thử nghiệm so với việc xác định không có nguyên tố thì tốt hơn hẳn, cô rất sẵn lòng chấp nhận hy sinh một chút thời gian mặc kệ chút “Nguy hiểm” nho nhỏ ấy để minh tưởng.
Sau khi dạy Anna thế nào là minh tưởng, chương trình học hôm nay cũng kết thúc. Trước khi đi, Anna nhịn không được hỏi một vấn đề: “Tư thế ngồi thiền thật sự rất quan trọng sao? Nếu tôi nằm xuống rồi thiền định có thể có hiệu quả không?”
Dibian ngẩn người, bởi vì anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện này chứ đừng nói tới làm thử. Thầy của anh dạy anh ngồi thiền như thế nào thì anh làm theo y như vậy, vì sao phải nằm xuống rồi thiền định ?
Nhưng nếu Anna đã hỏi, Dibian cũng không có cách nào không nghĩ đến việc này.
“Tí nữa tôi sẽ thử xem, ngày mai nói cho cô biết.” Dibian nói.
Anna chỉ là tùy tiện hỏi, không nghĩ tới Dibian sẽ nghiêm túc đối với chuyện này, cô cũng ngẩn ra sau đó cười rạng rỡ nói: “Được thôi, ngày mai gặp lại!”
Anna vui sướиɠ trở về nhà, trong nhà cũng bình yên như mọi ngày, cô đã nói với mẹ mỗi ngày đều sẽ về nhà muộn một chút nên mẹ cũng không hỏi gì nhiều, cô chào mẹ Gay xong thì trở về phòng của mình.
Adele và Evan đã ngủ, Anna ở trên giường chuẩn bị tư thế ngồi thiền, không biết qua bao lâu, cô ngáp một cái.
Tuy rằng vẫn không cảm nhận được nguyên tố tự nhiên, nhưng Anna cũng không nóng lòng, thu dọn một chút rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, vẫn như cũ Anna đến tòa nhà nhỏ của Ác Ma vào lúc 8 giờ rưỡi.
Điều làm Anna ngạc nhiên chính là, hôm nay Ác Ma xem ra đã có sự chuẩn bị, thật sự cô nhìn thấy trên bàn có một quyển sách.
Thế giới này sách vở là vô cùng quý giá, tất nhiên quý giá không phải là giấy của sách, mà là kiến thức viết trên giấy, kiến thức được sở hữu bởi tầng lớp quý tộc và các pháp sư thượng lưu.
Rotgar thấy Anna đi đến, thuận tay liền đem quyển sách quý giá kia ném qua.
Anna luống cuống tay chân bắt lấy.
Rotgar cười nhạo: “Lần này không né sao.”
Anna đột nhiên nhớ tới, lúc trước Ác Ma đe dọa cô xong đã ném cho cô một túi tiền vàng, nhưng cô không nhận.
Thật đúng là Ác Ma bụng dạ hẹp hòi, chuyện nhỏ nhặt này mà nhớ đến bây giờ.
Anna thẹn thùng cười cười, cũng không trả lời. Đây chính là sách a, đến bây giờ đây mới là lần đầu tiên cô sờ đến sách!
Sách được viết bằng tay buộc chỉ lại, trên bìa mặt viết một ít từ ngữ, một chữ cô cũng không biết.
Mở bên trong ra, cô có chút tham lam mà lật xem, bởi vì ngày hôm qua Dibian có dạy một ít từ đơn, quyển sách này ngẫu nhiên cô cũng có thể xem hiểu mấy cái từ đơn, gặp được những từ quen thuộc cô đều xem lại vài lần.
Rotgar nhìn thấy Anna gấp không chờ nổi thậm chí giống như bộ dạng chết đói, hơi hơi có chút thất thần.
Thì ra đối với chuyện được học chữ, cô lại có khát vọng đến như thế.
Hắn nhớ tới khi đó cô nói, cô muốn biết chữ là muốn chạy theo con đường của mình. Có lẽ nào, lúc đầu khi cô tiếp cận Parish với Ulysses, thật sự chỉ là vì muốn biết chữ
Rotgar cũng chưa có kết luận, hiện giờ hắn đưa ra đánh giá cao với Anna, là cao hơn những người bình thường, vì vậy hắn cũng không nghĩ mục đích của cô sẽ đơn giản như thế.
Biết chữ, cùng với việc đi lối tắt để trở thành người bề trên cũng không mâu thuẫn.
Rotgar nói: “Em biết đây là cái gì không?”
Anna lắc đầu: “Không biết.”
Tất nhiên cô có thể từ cách thức mà suy đoán ra, rất có khả năng đây là một tập thơ, nhưng loại chuyện này cũng không cần thiết phải nói cho Ác Ma biết.
“Đây là điều hôm nay em cần phải học.” Rotgar nói.
Anna: “……”
Ác Ma này có thật là đang dạy cho cô biết chữ, không phải đang tra tấn cô sao?
Cô còn chưa nhận biết được vài từ a, đi đường còn chưa được nhanh nhẹn lại bắt cô phải chạy 100 mét? Có phải hắn đã quên mất, hôm qua cô mới bắt đầu học tập ký tự cơ bản a!
“Ngài Ulysses, không phải ai cũng là thiên tài giống như ngài, tài năng của tôi rất bình thường, hôm qua mới học ký tự cơ bản, hôm nay lại bắt tôi đọc một quyển sách, thật sự tôi làm không được a!” Anna vội vàng nói.
Quả nhiên, yêu cầu lòng tốt của Ác Ma thật không dễ dàng.
“Học không được, hôm nay em sẽ không cần trở về.” Rotgar cười xấu xa.
Anna hoảng hốt trong lòng.
Những lời này có ý gì? Theo nghĩa đen, nó có nghĩa là muốn giữ lại của một giáo viên bình thường, hay là, nếu hôm nay cô học không được, hắn sẽ gϊếŧ cô và để cô giải thích ở đây?
Anna cũng không dám hỏi, cô cầm tập thơ mờ ảo, điều duy nhất may mắn chính là, quyển sách này cũng mỏng, đại khái cũng cỡ năm mươi trang, hơn nữa vừa rồi vào lúc cô lật xem đã phát hiện, có không ít từ đơn đều giống nhau.
Còn không phải là ghi nhớ từ đơn với cường độ cao sao? Cô có thể! Cô đã từng lập kỷ lục lịch sử với việc phải ghi nhớ 500 từ đơn xa lạ tiếng Anh chỉ trong một ngày!
Anna hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt Rotgar, đặt quyển sách ở trên bàn, chỉ vào bìa sách nói: “Vậy nhờ ngài Ulysses lập tức bắt đầu dạy tôi đi!”
Nghĩ đến chỗ tốt, trong một ngày học được nhiều từ ngữ và cách dùng từ như vậy, một chút cô cũng không cảm thấy mệt.