- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Từ Chối Lời Cầu Hôn Của Ác Ma
- Chương 14: Đừng Hối Hận.
Từ Chối Lời Cầu Hôn Của Ác Ma
Chương 14: Đừng Hối Hận.
Edit: Diệp.
Beta: Ly.
Anna nghĩ, có lẽ đây chính là chênh lệch từ thiên đường đến địa ngục đi.
Cô vô cùng muốn tìm một nơi, một mình phát tiết ra tất cả khổ sở, phẫn nộ, sợ hãi trong lòng…… Ác Ma ghê tởm đang ở trước mắt, cô không thể để cho đối phương phát hiện ra có điều dị thường.
Cô có thể qua loa với Ác Ma này nhưng phải trên tiền đề hắn không biết cô có thể nhìn thấu hắn. Chỉ cần hắn biết cô đã sớm nhìn thấu hắn, dù hắn có nói cái gì làm cái gì cô cũng sẽ không bị lừa, chỉ sợ hắn sẽ không màng quy tắc gì nữa.
Quy tắc hắn nhất định phải tuân thủ chính là bảo đảm để cô có thể an toàn sống sót.
Vẻ mặt hoảng sợ bị Anna cứng rắn vặn vẹo thành kinh hỉ, cô biết mình biểu lộ rất mất tự nhiên, nhưng đây đã là cực hạn cô có thể làm được rồi.
“Đại nhân tôn quý, một ngày an lành!”
Rotgar chú ý tới hoảng sợ trong nháy mắt lúc đầu Anna nhìn thấy hắn đó, hắn không nghĩ nhiều, chỉ coi là hắn đột nhiên xuất hiện dù dọa cô.
Đêm qua hắn đoạt được quyền khống chế thân thể này, trong thân thể tràn ngập sức mạnh nguyên tố, không còn là bộ dáng yếu như gà của tên Parish kia, giờ phút này tâm tình đang rất không tệ.
Ulysses - pháp sư tứ tinh kiêm con thứ của công tước và Parish là hai người hoàn toàn khác biệt. Hắn có được nguyên tố hoả rất tốt, nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản với “Hỏa”, cao ngạo lãnh đạm, ngày thường chuyên chú vào tinh luyện tinh thần lực và tu luyện pháp thuật, cực ít lui tới với con gái.
Bởi vậy, Rotgar không có cách nào từ trong trí nhớ của Ulysses thu hoạch được trợ giúp đạt được niềm vui của con gái. Nhưng hắn cho rằng, nếu Anna đã lựa chọn Ulysses làm mục tiêu, hắn cũng không cần nhiều tốn nhiều hoa ngôn xảo ngữ.
Nghĩ đến hôm nay là có thể chấm dứt chuyện của Anna, tâm tình Rotgar rất tốt. Vẻ mặt hắn nhìn Anna cũng ôn hòa hơn một chút: “Cô muốn làm đệ tử của tôi?”
Tôi muốn làm là học sinh của đại pháp sư thiên tài chứ không phải học sinh của mi đâu tên Ác Ma tâm tư ác độc kia!
Anna nhịn hai chữ “Không muốn” lại, mặt lộ vẻ kinh hỉ: “Phải ạ!”
Ngày hôm qua, Anna cho rằng tên Ác Ma này sợ pháp sư tứ tinh mới không lộ mặt. Hiện tại cô đã biết, cô sai vô cùng rồi.
Tên Ác Ma này chẳng những không sợ pháp sư tứ tinh còn có thể trực tiếp bám vào người ta. Cứ như thế này thì cô có thể khẳng định hắn lợi hại hơn so với pháp sư tứ tinh nhiều.
Lúc trước cô còn tưởng rằng Ác Ma này là Ác Ma tầm trung lâu la, hiện tại xem ra chuyện hoàn toàn không phải như vậy! Đêm qua khẳng định hắn đã ở gần đó, nghe thấy cô và Ulysses chân chính nói chuyện, sau đó lại đoạt đi thân thể của Ulysses rồi.
Nhưng rất nhanh Anna đã thu hồi suy nghĩ tán loạn.
Mặc dù Ác Ma này lợi hại như vậy, vẫn phải chịu quy tắc trói buộc, có thể thấy được sự cường đại của quy tắc, thật ra cô nên càng an tâm mới đúng.
Rotgar nói: “Tôi có thể nhận em, tiền đề là em đồng ý gả cho tôi. Đây là cơ hội duy nhất của em, ngày mai tôi sẽ rời đi.”
Hắn nói xong liền nhìn Anna, chờ cô mừng rỡ như điên đồng ý.
Ulysses khác với Parish, dưỡng thương xong sẽ lập tức rời đi, người phụ nữ nhân loại này không có nhiều cơ hội hơn đâu, cô phải quyết đoán trả lời vào.
Ngoại trừ đồng ý, cô đâu còn có đáp án khác chứ?
Parish là hoa hoa công tử, Anna phải sử thủ đoạn đạt được thật tình của hắn, nhưng Ulysses không phải, bỏ lỡ chính là thật sự bỏ lỡ, Rotgar biết cô là một người thông minh, sẽ không phạm sai lầm trong loại chuyện này.
Đối với lời cầu hôn Ác Ma mượn thân thể Ulysses nói ra, Anna cũng không ngoài ý muốn chút nào.
Hắn đúng là quyết tâm muốn thu hoạch linh hồn bé nhỏ của cô mà.
Anna biết mình không thể từ chối quá rõ ràng được, sau khi nghe xong Ác Ma nói, cô giả kinh hỉ trong chốc lát, do dự rối rắm hơn nửa ngày mới nói: “Đại nhân tôn quý, tôi thật sự rất muốn trở thành học sinh của ngài…… Thế nhưng tôi không thể gả cho ngài. Tôi chỉ là một thị nữ bình thường, không xứng với thân phận tôn quý của ngài.”
Nghe Anna từ chối, mày Rotgar nhăn lại.
Thông minh xảo trá của cô bay đâu rồi? Hay là cô không nghe rõ ngày mai hắn phải đi?
“Em thật sự nghĩ như vậy sao?” Rotgar không hao tổn tâm trí điều động ký ức của Ulysses, Ulysses cực kỳ thiếu thốn kinh nghiệm căn bản không giúp được gì trong giờ phút này. Hắn nhìn chằm chằm Anna, giọng điệu tăng cao vài phần: “Ngày mai tôi đi rồi, vĩnh viễn em sẽ không gặp lại cơ hội như vậy nữa đâu.”
Anna nghĩ thầm, nếu ngày mai hắn thật sự rời đi thì tốt rồi, nhất định cô sẽ lạy hắn mỗi ngày, cảm tạ ân tình không gϊếŧ của hắn.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể dùng kỹ thuật diễn tốt nhất đời mình, bày ra sự không nỡ của cô, nhưng cuối cùng vẫn kiên định nói: “Đại nhân tôn quý, mặc dù không thể trở thành học sinh của ngài khiến tôi vô cùng tiếc nuối, nhưng tôi thật sự không thể đồng ý với ngài, làm ảnh hướng tới thanh danh của ngài.”
Lúc này rốt cuộc Rotgar mới tin, không phải là Anna hiểu lầm cái gì. Khi hắn tự nhận là đã đủ hiểu rõ ý cô, câu trả lời của cô vẫn vượt qua dự đoán của hắn như cũ.
Đến tột cùng là cô có cái mục đích gì?
Chính mắt hắn thấy cô từ bỏ Parish mà đi tiếp cận lấy lòng Ulysses, nhưng khi hắn trở thành Ulysses thỏa mãn “Kỳ vọng” của cô, đáp án đạt được lại không phải đáp án hắn muốn.
Chẳng lẽ cô tiếp cận Ulysses, thật sự chỉ vì muốn trở thành học sinh của hắn thôi sao?
Rotgar không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là hắn không nhìn thấu lựa chọn của Anna.
Khuôn mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm Anna, hắn cười lạnh: “Em không nên hối hận.”
Sau đó hắn để Anna ở đó, xoay người rời đi.
Anna thấy Ác Ma đi rồi, thân thể cứng đờ dần dần thả lỏng lại.
Cô cầm theo hộp đồ ăn trở về, trong lòng nảy lên vài phần uể oải.
Đúng là làm cô vui vẻ hụt, cô vẫn còn phải tiếp tục ứng phó tên Ác Ma kia. Haizz
Về phần hắn nói cái gì mà ngày mai sẽ rời đi kêu cô đừng hối hận, cô nghe vào tai trái ra luôn tai phải, hắn đi mới là lạ đấy!
Cơm trưa của Parish vẫn là Anna đưa đi như cũ, trạng thái của hắn ta so với khi ăn bữa sáng tốt hơn một ít, đã có thể ngồi ăn cơm. Hơn nữa, hắn ta giống như không quen biết Anna —— vì cuối cùng hắn ta cũng chú ý tới Anna, còn hỏi tên cô.
Anna cung cung kính kính nói tên mình, Parish cong môi tươi cười, vừa suy yếu lại vừa xán lạn, hắn ta tán thưởng nói: “Thật là cái tên hay. Thân ái, nụ cười của em tựa như ánh sáng của nữ thần Quang Minh, thánh khiết tốt đẹp, tôi cũng rất thích em cười.”
Anna cười cười: “Cảm ơn thiếu gia Parish ca ngợi, tôi thập phần vinh hạnh.”
Cô phát hiện, mặc dù là cùng một câu nói, nhưng bản thân Parish nói lại chân thành hơn rất nhiều, rất dễ nghe, nhưng từ trong miệng Ác Ma nói ra, lại khiến người ta cảm thấy là uống mật như nuốt kiếm, giống như lúc nào hắn cũng có vừa ca ngợi một người đồng thời lấy kiếm ra thọc người.
Parish không nói thêm gì nữa, cơm nước xong xuôi là để Anna thu thập rồi về.
Chuyện trong lúc bị Ác Ma bám vào người, hắn ta cũng không nhớ rõ chút nào. Nhưng Vodo nói, hai ngày trước hắn sinh bệnh, cha sứ Louis tới trị hết cho hắn ta. Hắn ta liền nghĩ, hẳn là sinh bệnh khiến ký ức của hắn mất đi một chút, dù sao chuyện mấy ngày qua, hắn ta hỏi qua Vodo cũng không có chuyện lớn gì xảy ra, hắn ta cũng liền không để ý.
Trên đường trở về, Anna nghĩ tới biểu hiện của Parish, yên tâm hẳn.
Sau khi xác định Ác Ma rời khỏi thân thể Parish, cô vô cùng lo lắng sẽ lưu lại di chứng gì đó. Ví dụ như Parish còn nhớ rõ chuyện về Ác Ma, nhớ rõ biểu hiện của Ác Ma đối với cô vô cùng đặc biệt, bởi vậy giao cô cho giáo đường.
Cha sứ Louis không trị được Ác Ma, còn không trị được cô sao?
Nếu giáo đường bên kia đã biết Ác Ma đối xử với cô đặc biệt, cô có mười cái miệng cũng không nói rõ được. Cô lo mình sẽ bị xem như phù thuỷ linh tinh, lên giá chịu hoả hình (*)!
(*) Kiểu bị buộc vào giá rồi thiêu chết.
Hiện tại xem ra, Parish đã không nhớ rõ chuyện xảy ra khi Ác Ma bám vào hắn ta, cũng không có ý muốn đuổi cô đi, cô có thể an tâm rồi.
Khi Anna sắp đến phòng bếp, phát hiện mấy cô bạn plastic của cô còn đang chờ cô.
Nhìn các cô dường như có chút bất an, mặc dù hai bên không nói chuyện, nhưng ngẫu nhiên đối diện ánh mắt với cô họ lại có chút trốn tránh.
Nhìn thấy Anna, ba người hơi co rúm lại một chút, Fiona khẽ cắn môi, cất bước đi tới trước, hai người còn lại cũng vội vàng đuổi kịp.
“Anna, cô không tức giận với chúng tôi chứ?” Fiona do dự một lát, vẫn hỏi ra.
Ba người các cô rối rắm cả một buổi sáng, mới lấy hết can đảm tới tìm cô.
“Không có đâu.” Anna cười lắc đầu: “Chuyện ngày hôm qua là như thế nào, tôi đoán được.”
Nghe vậy, Abigail thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nói: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi đã biết Anna rất thông minh mà, cô chắc chắn sẽ đoán được nguyên nhân.”
Đương nhiên Anna sẽ không thể hiện ra bản thân chân thật hoàn toàn trước mặt các cô, nhưng cô cũng không thể lúc nào cũng diễn trò, ngôn hành cử chỉ kiểu gì cũng phải bày ra một chút. Cô phản ứng nhanh, tư duy nhanh nhẹn, luôn có thể dễ dàng đuổi kịp đề tài của bọn họ, học này nọ thì ngay cả giáo viên khắc nghiệt như Rebecca cũng sẽ khen ngợi, các cô đã sớm trong bất tri bất giác in dấu ấn tượng Anna rất thông minh ở trong lòng.
Kelly cũng là bộ dáng lòng còn sợ hãi: “Anna, cô không biết lúc ấy thiếu gia Parish dọa người thế nào đâu…”
Anna nghĩ thầm, làm sao tôi không biết chứ, tôi còn biết rất rõ ràng đây này…
“Thật xin lỗi, là tôi liên luỵ các cô rồi.” Anna áy náy nói.
“Cô không trách chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của thiếu gia Parish bắt nạt cô là được.” Fiona lắc đầu, dưới mắt cô nàng có màu xanh đen, hiển nhiên đêm qua cũng không ngủ ngon: “Vậy cô…… Sau đó cô có gặp thiếu gia Parish không?”
Abigail và Kelly đều nhìn Anna, hiển nhiên vô cùng khát vọng nghe được đáp án.
“Gặp rồi.” Anna gật gật đầu: “Ngài ấy đã biết chuyện tôi có người yêu, về sau hẳn sẽ từ bỏ thôi.”
Hiện tại Ác Ma đã rời khỏi thân thể Parish, cô không cần lo lắng động một cái Parish sẽ cầu hôn cô nữa, nói như vậy thật ra cũng không có vấn đề.
Ba người cùng nhìn nhau, nghe được Anna nói, các cô lại không kích động như trong tưởng tượng.
Ngày hôm qua, dáng vẻ của thiếu gia Parish thật sự đã hù dọa các cô, ý nghĩ với hắn cũng bớt đi không ít.
“Thiếu gia Parish nghe lọt lời cô thì thật sự là quá tốt rồi… Anna, về sau chúng tôi còn có thể tới tìm cô nói chuyện phiếm nữa không?” Abigail lắp bắp hỏi.
Anna cười: “Đương nhiên có thể.”
Ba người nghe vậy đều thả lỏng thân thể, vốn dĩ còn đứng cách khá xa Anna, lúc này mới chậm rãi tụ tới.
Anna làm như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, không hề có khúc mắc mà vẫn hòa hảo với các cô như thường, trò chuyện gϊếŧ thời gian.
Mặc dù là bạn bè plastic…… Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt. Muốn trách, vẫn phải trách tên Ác Ma kia.
Khi Anna đối mặt với Ác Ma, lâm vào thế yếu tuyệt đối, bởi vậy chỉ có thể ngầm cầu nguyện hắn đột nhiên mất hứng thú với linh hồn của cô rồi rời đi. Chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt cô, cô trốn cũng trốn không thoát.
Ví dụ như, lúc Anna tới đưa cơm sáng cho thiếu gia Parish giống như thường ngày lại phát hiện bên cạnh cái bàn hai ngày trước tên Ác Ma còn thích ngồi kia, trừ Parish ngồi đó còn có Ác Ma đang bám vào trên người Ulysses.
Bước chân Anna hơi ngừng lại, trên mặt cô cố ý lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Cô làm như đang nhịn xuống lời muốn nói, bày đồ ăn trong hộp cơm ra, áy náy nói với Ác Ma: “Đại nhân tôn quý, tôi không biết ngài cũng ở đây nên chỉ chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia Parish. Xin ngài chờ một chút, tôi sẽ đi chuẩn bị cho ngài.”
“Không cần.” Rotgar ngăn cô lại.
Anna đồng ý: “Dạ được thưa đại nhân.”
Cô lui sang một bên, an tĩnh đợi Parish dùng xong bữa sáng.
Parish hơi hơi mỉm cười, nói với Rotgar: “Trong Lam Thạch Thành không có gì đáng để chơi, nhưng ngoài thành có mấy chỗ có thể đi. Ulysses, dù sao anh còn phải dưỡng thương ở đây mấy ngày nữa, chờ chúng ta đều khỏe hơn, tôi dẫn anh đi chơi.”
Tầm mắt Anna buông xuống, lỗ tai lại nghe không sót một chữ Parish nói.
Xem đi, cô đã nói tên Ác Ma này tuyệt sẽ không đi đâu mà, còn không phải lấy cớ thương thế chưa khỏi tiếp tục lưu lại à?
Rotgar thờ ơ nói: “Không đi.”
Hắn vô cùng chán ghét Parish làm như bọn họ rất quen thuộc. Mặc kệ là trong trí nhớ Parish hay là trong trí nhớ của Ulysses, hai người cũng không có gì lui tới, chẳng qua là hắn vô tình đi qua nơi này. Sau đó Parish nhiệt tình tiếp đón mời hắn vào ngồi nên hắn không từ chối thôi, Parish đã không thể hiểu được mà biểu hiện ra rằng bọn họ rất quen thuộc.
Thật là còn đáng ghét hơn cả Ba Lan.
“Ha ha ha, không đi thì thôi.” Rotgar từ chối vẫn không làm Parish cảm thấy không vui. Mặc dù tên hoa hoa công tử này có hình tượng tốt lại có gia cảnh phía sau mạnh mẽ, nhưng bắt chuyện nhiều rồi luôn có thể gặp gỡ một hai người khó chơi. Số phần trăm hắn ta bị từ chối không lớn, nhưng dứt khoát từ chối cũng không ít, hắn ta sớm đã thành thói quen, tùy tiện ha ha hai câu sau đó không để ở trong lòng nữa. Parish cười nói: “Anh thật sự không cần một phần bữa sáng sao? Tôi nghĩ, Anna thân ái sẽ vô cùng vui vẻ được cống hiến cho anh.”
Lúc này ngay cả đáp Rotgar cũng lười đáp một tiếng, trực tiếp làm lơ Parish.
Parish cũng không thèm để ý, mang tâm tình không tồi thưởng thức bữa sáng của mình.
Anna yên lặng nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên cô nghĩ đến, nếu cô không nhìn ra Ác Ma đã bám vào người, như vậy đối với cô mà nói cảnh tượng trước mắt này chính là Tu La tràng a (*), hai người này đều từng cầu hôn cô đấy……
(*) Mô tả một chiến trường bi thảm.
Anna an tĩnh đứng một bên, Rotgar cũng không nói gì, chỉ có khi Parish ăn mới phát ra động tĩnh rất nhỏ. Chờ khi hắn ta buông dao xuống, Anna vô cùng tự giác tiến lên thu dọn.
Bỗng nhiên, cô cảm giác tóc của mình bị người khác nhẹ nhàng bắt lấy, lúc cô kinh ngạc nghiêng đầu thì vừa vặn thấy Parish say mê ngửi đuôi tóc cô, hắn ta cười nhìn cô nói: “Thân ái, mái tóc của em thật đẹp, giống như đóa hoa mềm mại diễm lệ nở rộ dưới chân nữ thần, bất kể là màu nâu đỏ xinh đẹp hay là mùi hương bạc hà nhàn nhạt đều khiến người ta say mê.”
Anna: “……”
Nữ thần ơi! Người hạ phàm phạt cái tên biếи ŧɦái này được không!
Anna khắc chế không đem đống đồ đang dọn dẹp trong tay đập lên người Parish, khóe mắt cô liếc qua lại thoáng thấy Ác Ma kia đang say sưa ngon lành nhìn một màn này, không biết là đang tìm tòi nghiên cứu gì nữa.
…… Đúng rồi, lúc Ác Ma còn bám vào trên người Parish, hình như cô có chút ý tứ dục cự còn nghênh (*) với Parish thì phải.
(*) Trong lòng thì ghét mà ngoài mặt vẫn hoan nghênh. Kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo.
Nhưng mà, bởi vì sau đó cô lại thỉnh cầu Ulysses muốn làm học sinh của hắn nên về sau Ác Ma mới biến thành người khác, muốn lợi dụng khát vọng trở thành pháp sư của cô tới dụ hoặc cô ký kết khế ước.
Nếu cô thay đổi quá nhanh có thể sẽ làm hắn hoài nghi, nếu cô tiếp tục dục cự còn nghênh, khả năng hắn sẽ trở lại trên người Parish tiếp tục dụ hoặc cô.
Tiến thoái lướng nan (*) mà.
(*) Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong
Anna tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ vật trên bàn, thả lại trong hộp đồ ăn, sau đó mới nghẹn đỏ mặt rút mái tóc dài của mình về từ trong tay Parish, không đợi cô ngượng ngùng nói hai câu, Parish đã trở tay cầm lấy tay cô, tươi cười mê người nói: “Thân ái, em đang thẹn thùng sao? Xin đừng nên thẹn thùng, lời ca ngợi của tôi đều phát ra từ nội tâm, vô cùng chân thật, đây là em nên nhận được.”
…… Bệnh tâm thần à!
Anna dùng sức rút tay về, cắn răng cười nói: “Đa tạ thiếu gia Parish, lời khen của ngài khiến tôi không chỗ dung thân.”
Anna cảm thấy, bộ dáng phong lưu này của Parish còn không bằng cái tên Ác Ma chỉ muốn linh hồn của cô kia! Ít nhất cái Ác Ma sẽ không động tay động chân như vậy!
Cô nhanh chóng hành lễ rời đi, Parish ở phía sau cười to.
Chờ Anna đi rồi, Parish vẫn chưa thoả mãn ngửi ngửi cái tay từng nắm tóc Anna, cảm khái nói: “Thật là một cô gái đáng yêu, anh cảm thấy thế nào, Ulysses?”
Vừa rồi Rotgar luôn im lặng không lên tiếng nhưng lại thu mọi phản ứng của Anna vào trong mắt. Dáng vẻ ngượng ngùng, thẹn quá thành giận của cô, chỉ sợ đều là giả.
Cái người phụ nữ nhân loại thông minh xảo trá kia tuyệt đối không phải dáng vẻ cừu non yếu ớt này.
Hắn cười nhạo một tiếng, hừ một âm tiết không rõ ý vị.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Từ Chối Lời Cầu Hôn Của Ác Ma
- Chương 14: Đừng Hối Hận.