Chương 17

Hạ Tư Châu nhìn ngọc bội tượng trưng cho thân phận đệ tử Kiếm tông của mình, có chút mờ mịt với tương lai, cảm giác như mình bị lừa.

Cố Ly Minh: "Đây là phòng của ngươi, sư đệ, cố lên nhá, ta đi trước đây, cần gì cứ liên lạc với sư phụ."

Hạ Tư Châu nhìn bóng lưng Cố Ly Minh rời đi như tháo chạy, rồi nhìn căn nhà tranh "Tao nhã" trống không, xung quanh đây chẳng có một mống người.

Hạ Tư Châu: "A, mình muốn một ngôi nhà đẹp với nhiều hoa, đây coi như là thực hiện được một nửa nguyện vọng đó hả? Haizzz mình sẽ cải tạo lại ngôi nhà này.""

"Sư đệ."

Hạ Tư Châu: "? Xin hỏi, vị sư tỷ này là..."

Một cô nương thân hình nóng bỏng mặc y phục màu tím, bên hông giắt một thanh kiếm bước tới: "Ta là lục đệ tử, lục sư tỷ của ngươi, Tôn Minh Nghi, đừng có sợ, hầy, ta chỉ đến gặp người cùng khổ mà thôi."

Hạ Tư Châu ngửi ra mùi không ổn hỏi: "Cùng khổ cái gì a?"

Tôn Minh Nghi: "Thú thật với sư đệ, ta cũng xuất thân từ phàm giới, năm đó, có một vị trưởng lão đến dạy ta tiên pháp, dẫn ta đến đây. Lúc đầu ta vui lắm, sau đó được sư huynh kể lại ta mới biết, Kiếm tông thành lập hơn 2000 năm, là cửu phẩm tông môn thấp nhất, sở dĩ đi phàm giới tìm đệ tử là vì tu chân giới không có người nào đồng ý gia nhập tông môn ta."

Hạ Tư Châu nuốt nước miếng: "Vậy, vậy tông môn ta có bao nhiêu người vậy ạ?"

Tôn Ly Nghi: "Hiện tại, môn phái đang có 24 người kể cả đệ, tông chủ Kính Hiền, đại trưởng lão Kính Nguyệt, nhị trưởng lão Kính Nhật đang ở trong tông môn, ngoài ra còn có 2 vị trưởng lão chu du bên ngoài. Tông chủ có 7 người đệ tử bao gồm đệ, đại trưởng lão có 5 vị đệ tử, nhị trưởng lão có 1 đệ tử, các vị trưởng lão khác vẫn chưa nhận đệ tử. Ngoài ra, tông môn còn có 2 người trồng trọt, 1 người nấu ăn và ba người đảm nhận công việc quét dọn, may vá."

Hạ Tư Châu gật gù hiểu rõ, cậu không có khái niệm để so sánh chuyện này.

Tôn Ly Nghi hiểu rõ, vì cô cũng từng như thế, cô nói: "Các cửu phẩm tông môn khác có hơn 50 người, bát phẩm trên 100."

Hạ Tư Châu: "Vậy là môn phái chúng ta rất yếu?"

Tôn Ly Nghi: "Đúng nha, thật ra, môn phái chúng ta khá tốt, không bốc lột đệ tử, không chèn ép hay hắc hủi tự ti, mọi người hòa đồng sống với nhau rất tốt."

Hạ Tư Châu mỉm cười đồng ý, nhập môn 3 ngày, các sư huynh sư tỷ rất dễ tính, các trưởng lão nếu có thời gian cũng tận tình chỉ bảo, không xảy ra người hợp bắt nạt người khác.

Tôn Ly Nghi: "Hừ hừ, mặc dù môn phái nhỏ nhưng phần đất chúng ta có không nhỏ chút nào đâu, cả dãy núi này đều là của tông ta đó, vì ít người nên không cần dành chỗ ở, núi này chỉ có mỗi đệ ở thôi đó."

Hạ Tư Châu: "Sao!? Có mỗi đệ thôi ạ?"

Tôn Ly Nghi gật đầu: "Mọi người hoặc đi tu luyện hoặc đi lịch luyện hết cả rồi. Nguyên khu này là của đệ luôn, đệ muốn làm gì cũng được."

Hạ Tư Châu vui mừng gật đầu, mặc dù xây nhà có chút cực nhưng y nguyện ý làm.

Tôn Ly Nghi: "Đây là tài nguyên tu luyện tháng này, đưa đệ."

Hạ Tư Châu nhận lấy bộc đồ, trong đầu là hình ảnh đình viện xinh đẹp trong tương lai tiễn Tôn sư tỷ rời đi.

Hạ Tư Châu: "Ủa mà, thời gian này chỉ có mỗi mình mình nhập môn thôi hả, thôi kệ, tối rồi, ngủ trước mai tính."

Ngã lưng lên giường trúc, tâm trí Hạ Tư Châu thả lỏng mà ngủ.

Haizzz, con ta, không phải thế này.

Tích tích.

Biến số này không kiểm soát được.

Không phải ở đây.