Cố Ly Minh dẫn đầu đi về một hướng nói: "Trong rừng có kết giới, chúng ta không thể phi hành được, chỗ này có nhiều yêu thú nguy hiểm lắm, ngươi cẩn thận chút."
Hạ Tư Châu: "Sao không gϊếŧ hết cho an toàn."
Cố Ly Minh: "Là chừa lại cho đệ tử rèn luyện."
"Cẩn thận!"
Hạ Tư Châu theo tiếng nhắc nhở lùi về sau, một con rắn treo người trên cây thè cái lưỡi xì xì nhìn y, y rùng mình một cái lùi về sau, cơ thể căng cứng cảnh giác.
Đế giày đạp phải gì đó, Hạ Tư Châu nhìn xuống thì thấy, lại là một con rắn khác.
Cố Ly Minh: "Là rắn Ôn Minh, thịt của nó rất bổ, vị cũng ngon, có điều, đừng có đυ.ng đến nó, gϊếŧ một con lại tới một con, rất phiền, chú ý một chút, đừng có động đến nó."
Hạ Tư Châu nuốt nước miếng hỏi: "Đạp lên có tính không?"
Cố Ly Minh: "....Chết chưa?"
Hạ Tư Châu: "Chết rồi."
Cố Ly Minh: "Vậy..... Mau chạy!!" nói rồi hắn kéo tay y chạy về một hướng.
Hạ Tư Châu: "Sao, sao thế."
Cố Ly Minh: "Rắn này ngon nhưng không rẻ đâu, bởi vì độc của nó rất mạnh, không những thế còn khó gϊếŧ, lạng quạng là chết như chơi."
Bầy rắn uốn mình đuổi theo phía sau, ý đồ báo thu cho đồng bạn đã chết của mình.
Hạ Tư Châu la lên: "Tụi nó đuổi theo kìa!!"
Cố Ly Minh: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ lại để mình chạy? Lo chạy đi, đừng nhìn nữa!"
Hai người chạy ròng rã hơn một tiếng đồng hồ, cắt đuôi được bầy rắn, hai người thở hổn hển chống tay cạnh thân cây mà nghỉ mệt.
Cố Ly Minh nhìn về một hướng nhẹ gật đầu.
Hạ Tư Châu mệt muốn đứt hơi, nhưng kèm theo đó là cảm giác có gì đó lan ra trong đan điền, rất thoải mái, Lo cảm nhận cảm giác này nên y không nhìn thấy hành động kỳ lạ của hắn.
Rắc rắc.
Hạ Tư Châu: "Gì, gì vậy?"
Cố Ly Minh: "Chuyện gì vậy?"
"Đệ nghe thấy tiếng gì đó."
Cố Ly Minh: "Tiếng gì.... !! Là bầy khỉ!"
"Khè! ket ket...."
Hạ Tư Châu: "Không, không phải chứ, tu chân giới nguy hiểm đến mức này ư!"
Cố Ly Minh: "Chạy nhanh đi, chết bây giờ, lấy tu vi như gà bệnh của ngươi không đấu lại bọn nó đâu."
Hạ Tư Châu cắm đầu chạy theo Cố Ly Minh, không hiểu tại sao mình lại xui như vậy, chưa đầy một buổi sáng mà đã bị rượt đuổi hai lần.
Tiếp theo, chẳng biết có phải do bước ra sai chân hay không mà cả đoạn đường hai người gặp nguy hiểm trùng trùng không dứt, khổ không sao tả được.
Có lần bị một con tinh tinh lớn tấn công, lần thì bị loan điều xem thành con mồi, còn có dây leo thành tinh đem hai người cuốn bánh tét.
Một đường đi này, Hạ Tư Châu từ trúc cơ sơ kỳ tăng lên trúc cơ hậu kỳ, chỉ vỏn vẹn chưa tới nửa tháng.
Cố Ly Minh: "Tốc độ thăng cấp của ngươi sao lại nhanh thế."
Hạ Tư Châu: "Chả biết, công pháp mà ca cho, cứ thế mà luyện."
Thật ra, Hạ Tư Châu phát hiện, ngoại trừ linh khí bên ngoài thì y còn có "thứ bên trong". Không biết nó là gì nhưng nó không gây hại nên y cũng mặc kệ luôn.
Cố Ly Minh hất mái tóc của mình, sử dụng thuật tinh lọc làm sạch cơ thể, từ bộ dáng chật vật lại trở thành yêu nghiệt mê người như cũ.
Hạ Tư Châu: "Ca ca, ta cũng muốn học!"
Cố Ly Minh: "Mấy cái thuật pháp này đơn giản lắm, đây, xem cái này, ngươi cũng chỉ có lúc cần mới gọi ca ca."
Hạ Tư Châu cười cười tiếp nhận ngọc giản để lên trán, đem thông tin bên trong nạp vào trí nhớ.
Cố Ly Minh: "Cũng nên tới rồi ha."
Trải qua muôn vàn trắc trở, hai người đứng bên dưới chân núi, các bậc thang trải dài không biết điểm cuối.
Cố Ly Minh: "Đi thôi, chúng ta cần đi lêи đỉиɦ núi, mệt thì nói ta, chúng ta dừng lại nghỉ một chút."
Hạ Tư Châu cùng hắn bước lên bậc thang, một bậc, hai bậc,..... một nghìn sáu trăm...
Cố Ly Minh: Dừng, dừng lại chút, ngươi đi chặm thôi."
Hạ Tư Châu nhìn người đẹp bi thảm lết bên dưới, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Ly Minh: "Trên bậc thang có yểm chú thuật, càng đi lên trên trọng lực sẽ càng nặng, sao ngươi có thể bình tĩnh như thế?"
Hạ Tư Châu nghiên đầu cảm nhận: "Đúng là có chút nặng, như là bê theo một chồng sách vậy."
Cố Ly Minh hảo chua cay, bây giờ hắn như vác theo một tảng đá nặng 100 kí trên lưng, vậy mà người này chẳng có cảm giác gì.
Hai người lết lên tới đỉnh núi, đột nhiên giấy hoa rải tung trời, một vị lão giả hiền từ bước tới.
"Chào mừng vị tiểu hữu này, lão thấy tư chất tiểu hữu hơn người, lão là tông chủ kiếm tông, muốn nhận ngươi làm đệ tử thứ bảy, không biết ngươi có nguyện ý?"
Hạ Tư Châu ngu người tại chỗ, sao lại giống bán hàng đa cấp thế này? Mình có bị lừa không vậy?
Nhìn qua Cố Ly Minh.
Cố Ly Minh nhàn nhạt gật đầu, không tình nguyện nói: "Kiếm tông lịch sử lâu đời, mặc dù hơi xuống dốc một chút nhưng vẫn còn vốn, chỉ là đệ tử tư chất tốt quá thiếu, không thể vực dậy tông môn. Tông chủ kiếm tông Kính Hiền, tu vi nguyên anh hậu kỳ, đồ gà nhất trong các chưởng môn, bất quá, ông ấy là người mạnh nhất tông phái."
Cố Ly Minh bị lão giả trừng mắt mới nói: "Mặc dù vậy bọn ta vẫn hứa sẽ tạo điều kiện để ngươi học tập, nhìn vậy thôi chứ bầu không khí tông môn rất tốt."
Hạ Tư Châu thở dài, mang theo lo lắng mà bái sư.