Vẻ mặt của Đinh Linh Đang vô cùng hưng phấn, làn da bánh mật mịn màng dường như cũng toả ra sắc đỏ, thân thể nàng tuy không có động tác gì nhưng chiếc chuông buộc trên cổ chân nhỏ nhắn xinh đẹp lại điên cuồng rung lên, phát ra những tiếng “Đinh linh… đinh linh” vụn vỡ.
Khác với tiếng chuông dễ nghe bình thường, tiếng chuông này nghe hệt như tiếng đao kiếm giao nhau.
Khi tiếng chuông vụn vỡ chợt reo thành một chuỗi liền mạch, Đinh Linh Đang đột nhiên động!
“Bạch!”
Nơi nàng đứng chỉ còn để lại một bóng dáng vô cùng rõ ràng, còn Đinh Linh Đang lại xuất hiện một cách quỷ bí trước mặt Bành Hải!
Hai tay nàng gần như hoá thành hai luồng hư ảnh, sương trắng vờn quanh người nàng lại hoá thành những quả đạn pháo, toàn bộ nhắm thẳng đầu Bành Hải.
Nụ cười bình tĩnh điềm nhiên trên mặt Bành Hải vẫn không thay đổi, chân lùi về phía sau mấy bước.
Mỗi một bước dời đi nhìn như nhẹ nhàng nhưng mặt đất dưới chân hắn lại nứt tung như mạng nhện. Vô số hòn đá vụn tung bay trước mặt hắn tạo thành một lá chắn thưa thớt.
Nắm tay mang theo khí thế rào rạt của Đinh Linh Đang đánh thẳng về phía đám đá vụn. Lá chắn bằng đá vụn bị đánh dập nát nhưng lực lượng của cú đánh cũng tan thành mây khói, căn bản không chạm được đến nửa sợi long của Bành Hải.
“Bành sư huynh quả nhiên là hơn người!”
Hai mắt Đinh Linh Đang sáng rực lên, cả người dường như muốn bốc cháy, lỗ chân lông toàn thân tuôn ra rất nhiều luồng khí đỏ sậm, nom hệt như có hàng ngàn hàng vạn con hoả xà (*) lượn lờ quanh thân nàng, khiến cho cả người nàng cũng trở nên vặn vẹo.
Chân khí quanh thân Bành Hải cũng sục sôi, mơ hồ còn nghe được tiếng sấm rầm rì. Từng luồng từng luồng khí màu đen lan tràn trong tứ chi bách hải (**), trào ra khỏi cơ thể theo lỗ chân lông, kết thành một tấm áo giáp chắc chắn bao quanh thân thể hắn.
Thân hình của hai người đều không có gì biến hoá nhưng khí tràng lại mạnh hơn gấp mười lần ban nãy. Hai luồng khí màu đỏ cùng màu đen tràn ngập bao trùm khắp phạm vi hơn mười thước quanh hai người.
Mà giữa hai người, nơi hai luồng khí giao tiếp nhau liên tiếp vang lên những tiếng “Bùm bùm”, tựa như có hai đội quân đang giao chiến vậy.
Trên mặt đất xuất hiện những vết nứt tung toé chồng chéo nhau. Nơi mà kình khí đảo qua, đất đá lập tức hoá thành bụi bặm.
“Lại đến!”
Đinh Linh Đang quát to một tiếng, hơi thở hoá thành mũi tên tạo thành những làn khí gợn sóng trước mặt. Thân hình của nàng đột ngột biến mất không thấy, thay vào đó là một con hoả xà dài chừng hơn trăm thước. Hoả xà tựa như vật sống, quấn hết vòng nọ đến vòng kia, hoàn toàn bao phủ lấy Bành Hải.
Chính giữa nơi hoả xà quấn quanh có một luồng khói đen bay thẳng lên trời cao, huyễn hoá thành một con chim ưng tung cánh bay cao, giương nanh múa vuốt nhằm thẳng về phía thất tấc của hoả xà(***).
Hai người càng đánh càng nhanh, hoả xà cùng hắc ưng lần lượt bị xét nát lại lần lượt ngưng kết lại.
Ngay từ đầu người xem còn có thể nhìn thấy rõ hình thái của hoả xà cùng hắc ưng, về sau cả hai quấn quýt lấy nhau biến thành một khối không khí đỏ đen xen lẫn khổng lồ. Chỉ có thể nghe được tiếng sấm rền vang từng trận truyền ra từ trong khối không khí đó, chung quanh là cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy. Mặt đất tựa như vừa bị một trận mưa sao bang oanh tạc, xuất hiện hơn chục hố sâu chừng mấy thước, miệng hố còn bốc khói trắng, toả ra hơi nóng.
Lý Diệu đứng cách xa đó mấy trăm mét, nhìn như mê như say.
Nơi này không phải Thiên Nguyên giới mà là Tiểu Hôi vực, là nơi có trọng lực mạnh gấp đôi, vậy mà bọn họ vẫn có thể trình diễn một màn chiến đấu hoa lệ như vậy!
Đây chính là lực lượng của người tu chân, mạnh mẽ dường nào, cuồng bạo dường nào, tựa hồ không gì có thể ngăn cản.
Mà những người tu chân này mới chỉ đạt tới cảnh giới đỉnh cao của kỳ Luyện Khí, ở Tu chân giới vẫn xem như là sự tồn tại thấp nhất.
Nếu như là những cảnh giới cao hơn, như kỳ Trúc Cơ, kỳ Kết Đan, thậm chí là Nguyên Anh, lại trang bị thêm vài món thần binh lợi khí, cộng thêm vài món pháp bảo lợi hại, vậy là có thể…
Có thể gϊếŧ sạch một đường từ đầu này tới đầu kia của vũ trụ!
Khó trách nhân loại lại có thể xưng hùng ở vũ trụ này suốt bốn vạn năm, gϊếŧ hại vô số kẻ ngoại tộc, được xưng là “Chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong tinh không vô tận”!
“Không lâu nữa ta cũng sẽ trở thành một người tu chân như vậy, thậm chí là mạnh hơn bọn họ!”
Trong lòng Lý Diệu sinh ra một sự xúc động mãnh liệt thay thế cho cảm giác hâm mộ, ghen tị trước đó.
Xương cốt của hắn, mạch máu, tế bào, cơ thể, ngũ tạng lục phủ, mỗi một bộ phận trên thân thể đều trở nên xung động, chỉ hận không thể bắt đầu tu luyện ngay giây tiếp theo.
Mà cách đó mấy trăm mét, hai luồng hơi thở trôi nổi giữa không trung chợt như đọng lại, sau đó biến mất không còn bóng dáng, hệt như bong bóng nước dưới ánh mặt trời. Bành Hải cùng Đinh Linh Đang lại hiện ra bản thể.
Đinh Linh Đang mình đầy thương tích, toàn thân còn toả ra hơi nóng giống như vừa được nướng trên lò nướng vậy.
Bành Hải từ trên cao nhìn xuống, sau lung hắn nổi lơ lửng một quả cầu kim loại cực kỳ lớn, mặt ngoài quả cầu có chin lỗ hổng, trong mỗi lỗ hổng có một đám linh năng được ngưng kết lại trong nháy mắt.
“Linh năng phù du pháo?”
Con ngươi của Lý Diệu gần như lọt tròng. Đây vốn là pháp bảo dùng để trang bị cho chiến hạm trên tinh thạch, Bành Hải lấy nó từ đâu vậy?
Đinh Linh Đang thét lên: “Bành sư huynh, huynh giở trò gian lận!”
Bành Hải mỉm cười: “Đinh sư muội, huynh chỉ nói là dùng thực lực đỉnh cao của kỳ Luyện Khí để đánh với muội, nhưng huynh cũng chưa nói sẽ không dùng pháp bảo!”
Đinh Linh Đang tức giận đến không kiềm chế được: “Dùng đao hay dùng kiếm muội đều nhịn huynh, thế nhưng đó chính là đại pháo!”
“Há, cầm nhầm.”
Bành Hải nhếch môi cười, linh năng phù du pháo khai hoả toàn bộ hoả lực, chín ngọn linh năng đồng thời tập trung vào một điểm, không chút thương hương tiếc ngọc mà đánh thẳng về phía Đinh Linh Đang.
Tầng linh năng hộ thuẫn cuối cùng của Đinh Linh Đang cũng bị đánh vỡ nát, thân thể nàng tựa như hoả xà bị rút xương đổ ập về sau.
Đợi cho cơn địa chấn qua đi, trên mặt đất xuất hiện một loạt hố sâu đến vài thước.
Đinh Linh Đang mang theo vẻ mặt ai oán mà ngất đi.
Bành Hải huýt sáo, chậm rãi hạ xuống từ không trung, thản nhiên đi về phía Lý Diệu.
Lý Diệu hết nhìn linh năng phù du pháo trên đầu hắn lại nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của hắn, muốn nói lại thôi.
“Có phải đệ cảm thấy ta tuy được xưng là Yêu Đao, là một Kiếm tu, nhưng trong lúc tỷ đấu lại dùng đến đại pháo là hơi đê tiện không?” Bành Hải mỉm cười hỏi.
“Có một chút.” Lý Diệu chơp mắt, hắn cũng không biết nên bình luận như thế nào về phương thức chiến đấu của Bành Hải.
“Mục đích vốn là đánh ngã kẻ địch, hình thức chiến đấu cũng chỉ là thủ đoạn. Chỉ cần có thể đánh ngã được kẻ địch, muốn dùng đao, dùng kiếm, dùng nắm đấm hay dùng đại pháo lại có gì khác nhau?”
Trong lòng Lý Diệu có hơi máy động, hắn cảm thấy câu nói của Bành Hải còn có hàm ý khác.
Bành Hải vỗ tay mấy tiếng, phù du pháo lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
Hắn vỗ vai Lý Diệu, nặng nề nói:
“Lý Diệu, đệ và ta xuất thân giống nhau, đều là người giãy giụa từ tầng dưới chót đi lên. Những người như chúng ta cũng giống như những hòn đá cuội được cọ rửa dưới thác nước, mặt ngoài nhìn có trơn láng bao nhiêu thì bên trong vẫn tồn tại một sự kiên trì không thể đánh nát. Chúng ta đã nhắm đến mục tiêu nào thì sẽ liều lĩnh mà đạt được tới cùng, cho dù là đυ.ng phải tường đồng vách sắt, chúng ta cũng sẽ nghĩ ra cách đυ.c thủng một lỗ dưới chân tường mà đi tiếp.”
“Nhưng không phải chỉ có một con đường đi đến mục tiêu, cũng không phải chỉ có một cách để thực hiện.”
“Học viện Thâm Hải đích thực là thánh địa của Luyện Khí sư, nhưng đệ cứ thử gia nhập hệ Đấu Võ của chiến viện Hoang Địa xem. Trước tiên học cách vận dụng các loại pháp bảo đã, biết rõ ưu khuyết điểm của các loại pháp bảo trong thực chiến, nắm được các chiến sĩ ở tiền tuyến cần nhất là loại pháp bảo nào… Đợi có được những kinh nghiệm này rồi quay lại học luyện khí mới có thể luyện chế ra được loại pháp bảo càng mạnh, càng thích hợp thực chiến.”
Những lời nói của Bành Hải làm dậy sóng trong lòng Lý Diệu.
Bành Hải chỉ cười, không nói thêm nữa.
“Không cần phải quyết định vội, dù sao đây cũng là một chuyện lớn. Còn một tháng nữa, đệ cứ suy nghĩ kỹ đi. Cho dù cuối cùng đệ chọn học viện Thâm Hải thì ta cũng ủng hộ đệ tuyệt đối! Được rồi, không còn sớm nữa, ta đã hẹn trước với đám chiến hữu cũ là trước giữa trưa ngày kia phải chạy về hoang mạch yêu thú uống rượu rồi. Đệ ở đây chậm rãi tu luyện nhé. Chừng mười phút nữa Đinh Linh Đang sẽ tỉnh, lúc đó đệ có thể bảo nàng thu xếp hết thảy.”
“Hải ca!”
Bành Hải đang định rời đi thì đột nhiên bị Lý Diệu gọi lại.
“Còn việc gì sao?” Bành Hải cười hỏi.
Lý Diệu do dự một chút, quyết định dùng hết dũng khí nói: “Hải ca, nói như vậy có lẽ hơi đường đột, nhưng… huynh có thể cho đệ biết thực lực chân chính của người tu chân ở kỳ Trúc Cơ không?”
***
(*) Hoả xà: rắn lửa.
(**) Tứ chi bách hải: chạy khắp toàn thân.
(***) Thất tấc của hoả xà: vị trí thất tấc (bảy tấc) là điểm yếu của rắn, vị trí này đại khái nằm ngay chỗ tim rắn, đánh trúng nó rắn sẽ chết.