“Lý Diệu, Ma Giao đảo lớn như vậy mà không ngờ rằng chúng ta thật sự là oan gia ngõ hẹp!”
Hách Liên Liệt sửng sốt một chút rồi liền vặn vẹo cơ mặt, tạo ra một nụ cười dữ tợn.
“Là bạn cùng trường với cậu à? Thực lực thế nào?” Những tuyển thủ khác trong đội tuần tra mới thành lập không dám làm bừa, đều làm tốt phòng ngự, vô dùng đề phòng, dò hỏi.
“Thực lực rất mạnh!”
Hách Liên Liệt cắn răng thừa nhận.
“Chẳng những thực lực rất mạnh, mà nó còn có thủ đoạn đê tiện xấu xa, vô liêm sỉ. Nó dám bất chấp dùng bất kỳ thủ đoạn nào để giành được chiến thắng. Là đối thủ đáng sợ nhất!”
“Bảo sao có thể dựa vào thực lực cá nhân mà hạ gục liên tục bốn đội tuần tra của chúng ta. Mọi người phải cẩn thận, đừng chừa cho hắn bất kỳ cơ hội nào!”
Bảy thí sinh đội xanh đều đẩy tính cảnh giác lên đến mức cao nhất. Trong đó, một người bước lùi về sau, bắt đầu liên lạc với đồng đội xung quanh.
“Hách Liên Liệt, Ma Giao đảo rất lớn, nhưng cũng rất nhỏ… Tao cũng tưởng nói mấy lời này với mày. Đúng là giữa chúng ta có một chút mâu thuẫn, nhưng nếu mày vẫn là đấng nam nhi thì chúng ta liền đấu một chọi một ngay tại chỗ này để giải quyết hết tất cả!”
Lý Diệu liếʍ môi, bẻ khớp tay rồi rút con dao găm chấn động màu đen ra, nói.
Hách Liên Liệt không nhịn được bật cười, sắc mặt bình tĩnh, nói thong thả:
“Lý Diệu, mày khỏi phải khıêυ khí©h tao. Tao sẽ không mắc mưu đâu. Bây giờ đang là lúc thi đấu, mọi thứ đều tiến hành dựa theo quy tắc. Tao thích nhiều người ăn hϊếp một người, lấy mấy chục người đánh mình mày đấy! Muốn một mình đấu thì sau khi cuộc thi kết thúc, tao sẽ chiều bất kỳ lúc nào mày muốn!”
“Vậy được rồi, mày chờ đấy!”
Lý Diệu hung hăng chửi lại. Sau đó, nhoáng cái, hắn đã nhẹ nhàng nhảy lên cành cây rồi nhanh chóng biến mất như một con vượn to lớn nhanh nhẹn.
Chạy rồi!
Nhóm người Hách Liên Liệt sửng sốt một chút. Họ không ngờ rằng thằng nhóc này vừa nãy còn ăn nói oai phong lẫm liệt, nháy mắt cái đã chuồn mất còn nhanh hơn cá chạch!
Hách Liên Liệt giận tím mặt. Hắn cảm thấy như mình lại vừa bị Lý Diệu chơi một vố. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đỏ bừng lên, duỗi chân tính đuổi theo. Nhưng vào đúng lúc này, tiếng nói của Cao Dã lại vang lên trong kênh liên lạc:
“Hách Liên Liệt đừng đuổi theo. Mục đích của đối phương là muốn chọc giận cậu, chia rẽ đội hình của các cậu rồi tiêu diệt từng bộ phận… Đừng mắc mưu!”
Giọng nói của Cao Dã có pha lẫn uy quyền khiến người kiêu căng cứng đầu như Hách Liên Liệt cũng phải miễn cưỡng đè ép lửa giận trong lòng xuống. Hách Liên Liệt hít một hơi thật sâu rồi nghiến răng, nói: “Cao Dã, cậu nói rất đúng! Bây giờ chúng tôi nên làm gì?”
Phải qua một lúc, tiếng nói của Cao Dã mới lại vang lên như thể đã phải tính toán kỹ càng một phen: “Hách Liên Liệt, người kia là bạn cùng trường với cậu. Vậy, thực lực của người kia thế nào?”
Hách Liên Liệt do dự một chút rồi trả lời: “Một tháng trước nó vẫn chỉ là một thằng rác rưởi vô cùng tầm thường. Nhưng không biết đã gặp được kỳ ngộ gì, trong vòng một tháng này nó đã tiến bộ vượt bậc. Bây giờ, thực lực của nó hẳn là còn ở dưới tôi, nhưng lại không cách biệt bao nhiêu. Nhưng vấn đề là không biết nó có đang che giấu thực lực không.”
Ngừng một chút, Hách Liên Liệt nói tiếp: “Đúng rồi. Thằng đó sinh ra ở bãi rác, hoàn cảnh trưởng thành vô cùng phức tạp nên có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú!”
Cao Dã thong dong nói: “Được rồi. Chúng ta giả thiết là thực lực của hắn cao hơn cậu, thậm chí là gấp cậu một lần rưỡi. Hơn nữa, hắn còn là chuyên gia chiến đấu trong rừng… Nhưng cho dù vậy thì hắn cũng không thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt bốn đội tuần tra của chúng ta được. Cho nên, chuyện này nhất định có kỳ quái!”
“Cứ vào tính toán của tôi, trong tay hắn khẳng định có loại vũ khí bí mật nào đó mà chúng ta không biết!”
“Trước khi biết rõ con át chủ bài của hắn là gì, tôi đề nghị mọi người không đuổi gϊếŧ hắn. Làm vậy chẳng khác nào từng bước từng bước dâng lên cho hắn ăn no!”
“Hiện tại, tôi ra lệnh cho tất cả đội chiến đấu đề cao cảnh giác, củng cố phòng tuyến, tại chỗ đợi lệnh. Một khi có kẻ địch xuất hiện thì không được chủ động công kích, dùng thủ là chính! Nhớ phải đúng lúc liên hệ với đơn vị chiến đấu gần đó!”
“Còn Hách Liên Liệt, đội tuần tra của cậu lập tức trở lại trung tâm chỉ huy. Tôi phải biết được chi tiết kỹ càng của tên Lý Diệu này rồi mới phân tích ra được rốt cuộc con át chủ bài của hắn là gì!”
“Được rồi, cho nó kiêu ngạo thêm nửa ngày đi!”
Hách Liên Liệt không hề do dự liền dẫn theo tiểu đội của mình vội vàng rời đi. Trải qua hơn nửa giờ bôn ba, cả đội đã về đến trung tâm chỉ huy được bố trí ở trong một mảnh rừng rậm ở giữa Ma Giao đảo.
Nửa tiếng sau.
Một nam sinh có dáng vóc hơi thấp bé nhưng hai mắt rất có thần, luôn luôn tỏa sáng ngồi xếp bằng trên mặt đất chọc chọc một khúc cây xuống đất như thể đang suy tư điều gì.
Hắn chính là thiên tài chỉ huy – Cao Dã.
“Cao Dã, căn cứ vào thông tin tôi cung cấp và những dấu vết chiến đấu mà chúng tôi quan sát được, cậu đã có phán đoán nào chưa?” Hách Liên Liệt hơi chút bực tức, hỏi.
Mí mắt của Cao Dã khép hờ, ánh sáng trong mắt lập lòe như một cái tinh não đang tính toán với tốc đội tối đa.
Sau một lát, hắn thong thả nói:
“Vấn đề hẳn là ở trong pháp bảo. Kẻ địch là một chuyên gia luyện khí, và tất cả vũ khí trong tay chúng ta đều là do hắn lắp ráp thành. Khẳng định hắn đã bố trí một ít cửa sau vào rồi… Trên chiến trường, đây cũng là một mánh khóe rất thường gặp. Nhưng không ngờ trong dân gian cũng có xuất hiện. Người tên Lý Diệu này thật sự ghê gớm đấy!”
“Pháp bảo?”
Hách Liên Liệt kinh ngạc rồi vội vàng ném văng kiếm lưỡi cưa trong tay mình qua một bên như thể thứ trong tay hắn là một con rắn độc.
Cao Dã cười mỉm chi, bình tĩnh nói: “Cậu không cần phải quá lo lắng. Căn cứ vào tính toán của tôi, lực sát thương của loại cửa sau này sẽ không quá cao. Nhiều nhất cũng chỉ khiến người cầm pháp bảo bị tê trong giây lát thôi. Phạm vi tác dụng cũng sẽ không quá lớn, không thể điều khiển với khoảng cách xa được.”
Ngừng một lát, ánh sáng trong mắt Cao Dã lại bùng lên: “Không cần tất cả mọi người đều từ bỏ pháp bảo, chỉ cần chọn ra một đám tinh binh có thực lực mạnh. Đội tinh binh này sẽ dùng đao kiếm bình thường đi săn gϊếŧ Lý Diệu… Xử lý hắn xong là có thể yên tâm sử dụng pháp bảo!”
Hách Liên Liệt chau mày, nói: “Quân số phải đủ nhiều, chứ ít là chỉ có đường đi chịu chết!”
Cao Dã gật đầu, nói thêm: “Yên tâm đi. Tôi sẽ không coi thường bất kỳ đối thủ nào, đặc biệt là một đối thủ đáng sợ như vậy. Tôi sẽ thiết kế một bộ chiến thuật chuyên môn dùng để săn gϊếŧ hắn, sẽ không để sót bất kỳ chi tiết nào!”
Hách Liên Liệt vội vàng la lên: “Cao Dã, vậy cậu phân tích thử xem bây giờ nó đang trốn ở chỗ nào?”
“Để tôi tính một chút!”
Cao Dã nhắm mắt lại, hai tròng mắt dưới mí mắt cấp tốc chuyển động.
30 giây sau, Cao Dã đột nhiên mở mắt ra, trầm ngâm nói:
“Theo phân tích của tôi thì 47% hắn đang trốn trong khu đầm lầy ở khu vực phía bắc Ma Giao đảo. Nơi đó có rất nhiều đầm lầy và bùn nhão, bất lợi cho việc công kích theo đội. Đó là địa điểm tốt nhất để đánh du kích!”
“Ngoài ra, có 33% là hắn đã vượt qua phòng tuyến của chúng ra, chạy đến phía nam Ma Giao đảo để tụ họp với phần lớn thành viên của đội đỏ đang ở đó!”
“Còn có 19% là hắn đang trốn trong thác nước ở phía tây Ma Giao đảo. Hắn tính sẽ trốn mãi cho đến khi cuộc thi kết thúc. Dựa vào số điểm tích lũy hắn đang có, kiểu nào cũng sẽ có được một thứ hạng không tệ!”
“Cuối cùng…”
Trên khuôn mặt không cảm xúc của Cao Dã xuất hiện một chút kinh ngạc giống như một pho tượng đất bỗng nhiên bị nứt một đường, nói tiếp: “Còn có 1% khả năng là hắn đang ở trên đỉnh đầu của chúng ta!”
Cao Dã còn chưa dứt lời, bỗng có một quả cầu kim loại rơi xuống từ cành cây trên đỉnh đầu của bọn họ. “Bang” một cái, một hòn lửa còn sáng hơn cả mặt trời đột nhiên nổ tung!
Ngay lập tức, trước mắt mọi người liền trắng xóa, không còn thấy được gì nữa!
“Là phù trận tia chớp!” Có người bịt mắt lại, hét lên.
Gần như là ngay khi tiếng hét kia vang lên, một cơn gió mạnh quật xuống từ trên trời. Nó dùng thế mạnh mẽ không thể đỡ nổi nhắm thẳng vào Hách Liên Liệt!
“Hách Liên Liệt! Chết đi!” Lý Diệu hét lên, con dao găm trong tay hắn biến thành hai tia chớp màu đen!