Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 103: Tháp hài cốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một dãy núi Thiên Tuyệt dài liền vạn dặm, ngang qua toàn bộ vùng trung bộ của phần đất liền Thiên Nguyên, tạo ra một đường phân cách rõ ràng, chia đất trời thành hai màu xanh lam và vàng úa rõ rệt

Dãy Thiên Tuyệt có khí hậu ẩm ướt của phía Nam, đất đai màu mỡ, bên trong còn có cả sông hồ, đồi núi và đồng ruộng. Là nơi cư trú của hơn 90% dân số của Liên Bang Tinh Diệu này.

Còn phía Bắc của dãy núi này lại là cả một sa mạc dài cả mười dặm, là một thế giới khắc nghiệt với bầu trời âm u đầy mây và những cơn gió chết chóc.

Nơi đó khí hậu sáng tối bất định, khi thì mưa xối xả, tầm tã, khi thì mưa đá khốc liệt, có lúc lại liên tục khô hạn ba, năm tháng, không có lấy một giọt mưa.

Hơn nữa lại có yêu thú hoành hành, ma quỷ tàn phá bừa bãi, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng khắc nghiệt, mặc dù có diện tích tương đương với trong đất liền nhưng chỉ có 10% dân số sinh sống.

Dân chúng Liên Bang Tinh Diệu đối với mảnh đất này vừa yêu vừa hận, người dân trong đất liền gọi vùng đất này là Yêu thú hoang nguyên, tức cánh đồng hoang yêu thú. Gọi như vậy không phải vì đây là vương quốc của yêu thú mà là muốn nói ở đây chỉ có những kẻ mạnh như lũ yêu thú mới có thể tồn tại được.

Mà những kẻ mạnh như yêu thú đó, tại quê nhà có một cách gọi thân thuộc khác cho vùng đất này.

Đại Hoang!

Cự Nhận Quan chính là điểm chính giữa nối liền vùng trong đất liền và Đại Hoang.

Năm trăm năm trước, nơi này từng là cứ điểm phòng ngự quy mô lớn nhất của Liên Bang, quân Liên Bang đã từng bỏ máu bỏ mạng tại đây, dùng máu xương của mình để xây lên bức tường thành bằng thép, ngăn cản những trận tập kích của lũ yêu thú đến từ Đại Hoang.

Còn khi Liên Bang phân Đông Cực yêu quốc ra, nơi này lại biến thành căn cứ tiền phương, vô số quân Liên Bang cùng tu chân giả đều cùng nhau xuất phát từ đây, điều động tinh thạch chiến xa, lên tàu to lớn lơ lửng giữa trời chiến bảo, vung kiếm liệm cự, khai phá đất đai, phá núi dẹp miếu, trảm yêu trừ ma, san bằng đất nước, thành lũy, làng mạc của yêu tộc, giành lại từng chút không gian sinh tồn cho loài người.

Lý Diệu lững thững đi về phía Cự Nhận Quan.

Còn chưa đi đến cứ điểm phía trước, ánh mắt của hắn đã bị hấp dẫn bởi mấy trăm toà tháp cao màu trắng xây hai bên đường.

Những tòa tháp màu trắng này góc cạnh rõ ràng, những gai nhọn khắp nơi, phát ra mùi máu tanh nồng nặc.

Định thần nhìn lại, đâu phải những tòa tháp trắng đâu, rõ ràng là hài cốt của gần nghìn con yêu thú!

Mỗi một tòa hài cốt đều cao bảy mươi, tám mươi mét, cao nhất là có một tòa thậm chí hơn trăm thước, nguy nga đồ sộ, chọc thẳng lên trời.

Trong đó có xương cánh tay, xương đùi, xương sườn, xương sống... Đủ loại kiểu dáng xương.

Nhưng mà nhiều nhất vẫn là xương sọ, những mảnh xương sọ vỡ vụn.

Những xương sọ nhỏ nhất cũng chỉ to bằng cỡ bàn tay, lớn nhất lại cao mười mấy mét, có thể tưởng tượng ra rằng, chủ nhân của nó lúc còn sống là một con yêu thú khổng lồ đến cỡ nào.

"Đây chính là kinh quan!"

Lý Diệu cảm thán, cảm giác tự hào vì mình là một con người cũng từ đó mà ra.

Đây là truyền thống của quân Liên Bang cùng giới tu chân, sau khi những kẻ mạnh bắt gϊếŧ được yêu thú tại cánh đồng hoang yêu thú, trừ khi là cần luyện chế thành pháp bảo, bằng không đều sẽ đem xương vứt bỏ trước Cự Nhận quan, xây lên kinh quan để khoe ra võ công, khiến yêu tộc phải kinh sợ.

Gần nghìn tòa kinh quan, sớm nhất là có một tòa được xây từ năm trăm năm trước, hài cốt đã bị phong hóa từ lâu, hòa vào đất, dựa vào những bí mật phong trấn được thêm vào nên chúng vẫn chưa bị phong hóa đến mức vỡ vụn.

Một tòa mới nhất nhưng lại mới được xây, phía trên còn lưu lại những xương cốt còn mới, máu tươi vẫn nhỏ xuống tanh tách.

Lý Diệu nhìn thấy mà giật cả mình, tưởng như có thể nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết đau đớn từ bên trong những xương cốt của yêu thú.

Trong vòng năm trăm năm, loài người xuất phát tại Cự Nhận Quan đã làm tổng cộng bảy cuộc viễn chinh lớn.

Cuộc viễn chính lớn thứ nhất, trước đó, cánh đồng hoang yêu thú hoàn toàn là thiên đường của yêu thú. Có danh xưng là "Ba mươi sáu yêu quốc, bảy mươi hai yêu thành, một trăm linh tám yêu vương".

Sau khi kết thúc cuộc viễn chinh lần thứ bảy, tất cả yêu quốc, yêu trại đều bị tiêu diệt sạch, tất cả một trăm linh tám yêu vương cũng đều không chạy thoát, toàn bộ đầu lâu đều xuất hiện trong "kinh quan", cánh đồng hoang yêu thú đều bị Liên Bang chinh phục, trở thành vùng đất của loài người.

Dù cho hiện tại cánh đồng hoang yêu thú vẫn chưa yên ổn nhưng thỉnh thoảng còn có rất nhiều yêu thú và yêu tộc từ Huyết Yêu giới xuyên không đến, quấy rầy thành trấn của loài người, nhưng không có một lần thành công, mỗi một lần đều phải trả giá đắt sau khi thu quân về Huyết Yêu giới.

"Nhân loại là chủng tộc có sức chiến đấu mạnh nhất trong vũ trụ vô tận này!"

Câu nói này không phải là loài người tự biên tự diễn, nhưng phàm là những yêu tộc nghi ngờ câu nói này, hiện tại đều đã chôn thây bên trong kinh quan, lấy mạng sống là cái giá phải trả để chứng minh cho câu nói này!

Lý Diệu chậm rãi đi qua những tháp hài cốt, thỉnh thoảng nghỉ chân ở một hai tòa tháp đặc biệt lớn, thưởng thức những hình thù hài cốt yêu thú trong đó, lắng nghe những tiếng than vãn của chúng.

Phải mất đúng ba tiếng hắn mới đi hết con đường vinh quang, đến trước Cự Nhận Quan.

Bởi vì cánh đồng hoang yêu thú đã sát nhập vào liên bang, chiến tuyến kéo dài về phía Bắc. Cự Nhận Quan đã không còn quá nhiều giá trị quân sự.

Rộng lớn giống với đảo Ma Giao, một bộ phận lớn căn cứ điểm đã được cải tạo thành bảo tàng quân sự, có rất nhiều học sinh tiểu học, trung học đi theo giáo viên đến đây thăm quan, học tập.

Lý Diệu đi theo một đoàn học sinh tiểu học vào phía sau của Cự Nhận Quan.

Vừa tiến vào cứ điểm, xuất hiện ngay trước mặt họ là một l*иg kính trong suốt, bên trong đặt một thứ trông như là hóa thạch.

Nhìn kỹ lại thì lại là một đống tro tàn vô cùng cũ kĩ, bên trong còn có những vụn xương nhỏ.

Bên cạnh còn có một tòa phù trận, phát ra một màn ánh sáng ba chiều, phác họa ra một bức vẽ hơn một triệu năm.

Trong hình là một cái sơn động âm u nhỏ hẹp, nơi sâu nhất trong hang động có mấy người vượn, cả người lông lá đen xì, đang ngồi nướng thịt.

"Các bạn học sinh, mời mọi người xem, đây di tích văn minh được khai quật ở một nơi rất xa của Đại Hoang. Căn cứ vào những khảo chứng của chuyên gia, từ ba trăm bảy mươi vạn năm trước, Đại Hoang đã xuất hiện loài vượn người thông minh nhất sinh sống, hiểu được sử dụng công cụ sinh hoạt mà chuyên gia đã dùng hóa thạch vượn cổ này để luyện ra một ấn kí thần hồn. Sau khi đem đi so sánh với ấn kí thần hồn của loài người thì phát hiện ra lại có 0,000001% tương đồng, có thể nói, loài vượn cổ này có họ hàng gần với tổ tiên của chúng ta. Cho nên...”

Người giáo viên dẫn dắt đoàn học sinh đó trông có vẻ yếu đuối mà nói chứ chặt đinh chém sắt, câu nào câu nấy chắc nịch.

"Đại Hoang từ xưa tới nay chính là lãnh thổ vốn có của loài người chúng ta, chúng ta nhất định phải dùng tính mạng bảo vệ nó, dù cho một tấc đất cũng không thể để lũ yêu thú cướp đi!"

"Thật lớn manh, nhưng mà mình thích!"

Lý Diệu âm thầm khen ngợi, hắn rẽ sang hướng khác với đoàn học sinh đó, đi tới một bên của Cự Nhận Quan.

Bên trái cứ điểm quân sự Cự Nhận Quan đã được xây lại thành viện bảo tàng, phía bên phải thì được xây thành một trạm dừng tàu trong suốt.

Diện tích cánh đồng hoang yêu thú rộng lớn bao la, lại là khu vực mà yêu thú thỉnh thoảng quấy rầy, không những một người bình thường như Lý Diệu không dám một mình đi đến mà ngay cả những tu chân giả có tu vi bình thường đều sẽ không dễ dàng phi kiếm ở chỗ này. Vì như vậy là biến mình thành tầm ngắm của vô sô thợ săn, là một hành động vô cùng nguy hiểm.

Dù cho là một kẻ mạnh có thực lực như Yêu Đao Bành Hải, một cường giả Trúc Cơ kỳ lại có sự hỗ trợ của một pháp bảo mạnh như Huyền Điểu chiến thoi cũng sẽ không dễ dàng gì mà mạo hiểm. Nếu là những con yêu thú tầm thường thì sẽ không thể làm gì được bọn họ, nhưng lỡ như đen đủi, đúng lúc lỗ trùng mở rộng ra, một lượng lớn yêu thú sẽ tràn sang, tạo thành hiện tượng "thú triều hội". Dù cho có là loại yêu thú yếu nhất nhưng nếu hàng ngàn hàng vạn con xông đến như thủy triều thì ước chừng những tu chân giả mạnh cũng bị chúng nuốt chửng.

Vì lẽ đó, ở yêu thú hoang nguyên, loài người đều ở trong thành trấn được bảo vệ nghiêm ngặt.

Xung quanh thành trấn được bố trí những cứ điểm quân sự lớn, tạo thành hệ thống phòng ngự vững như thành đồng vách sắt, còn giữa những thành trấn sẽ có những đoàn tàu trong suốt để di chuyển qua lại.

Yêu thú hoang nguyên có những đoàn tàu chạy bằng đường ray trong suốt khác với trong đất liền, có lẽ là thiết bị không đủ xa hoa, không đủ độ thoải mái, hoàn cảnh có chút ác liệt, tốc độ cũng không nhanh bằng tàu siêu cao tốc trong suốt.

Thế nhưng bên trong các thiết bị trên tàu lại được bố trí một lượng lớn pháp trận phòng ngự, còn thêm cả đầu xe được bọc thép, đóng rất nhiều "tàu quân" để bảo đảm an toàn của hành khách.

Ba hôm trước, Lý Diệu mua được vé qua mạng, nhưng hiện tại đang là mùa khai giảng, rất nhiều học sinh trong đất liền đến các học viện của Yêu thú hoang nguyên, còn có quân đội lính mới nhập ngũ, cũng tạm thời dùng đến tuyến đường này nên vé xe vô cùng khan hiếm, Lý Diệu chỉ có thể mua được một vé ngồi khoang hạng ba của xe chậm mà thôi.

Vốn dĩ Lý Diệu cũng có thể lợi dụng thân phận “thương binh liên bang” ngồi lên hẳn khoang vip của xe, hưởng những đại ngộ tốt nhất.

Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chút ái ngại, hắn luôn cảm thấy bản thân không đến mức bị thương nặng như vậy. Nhận lấy chế độ “thương binh hạng I” có chút không đáng. Nên nếu có thể ít dùng đến nó bao nhiêu thì cố gắng không dùng bấy nhiêu. Nếu không hắn sẽ cảm thấy có lỗi với những người thương binh già.

Dù sao hắn cũng sinh ra ở phần mộ pháp bảo, đều đã ngủ ơ những chỗ tồi tệ nhất, nên khoang hạng ba cũng là tốt lắm rồi.

Chờ lên được xe, nhắm mắt lại, thần hồn chìm vào nơi não bộ sâu xa, là có thể nuốt chửng những mảnh kí ức của Âu Dã Tử, những gì diễn ra bên ngoài kia đều không liên quan gì đến hắn.

Lý Diệu nghĩ như vậy, hắn đi vào phòng đợi xe.

Lượng khách đợi xe vô cùng đông, cả một căn phòng rộng như vậy đều chật ních người. Đa số đều là những người trẻ tuổi đến cánh đồng hoang yêu thú để nhập học.

Không ít học sinh vẫn là lần đầu đi xa nhà, mà điểm đến lại là Đại Hoang vô cùng kí©h thí©ɧ mạo hiểm trong truyền thuyết, tất cả đều hưng phấn khua tay múa chân, líu ra líu ríu, trong không khí tràn đầy cảm giác thanh xuân vui vẻ.

Lý Diệu ước lượng, đi tới phía trước một bàn tự động lấy phiếu, rút ra mã số vé của mình từ trong một chiếc hộp nhỏ trong suốt, sau đó đặt dưới máy quét. "đinh", một tấm vé xe rơi ra từ trong máy.

Lý Diệu đang muốn đưa tay ra lấy, thì tấm vé xe lại không gió mà bay sau đó từ mình xếp nếp lại rồi biến thành một con hạc giấy, bay vòng quanh đầu Lý Diệu, lại còn phát ra những tiếng kêu líu lo như chim hót.

"Xin chào du khách, tôi là vé xe của ngài, còn 1 giờ 32 phút nữa mới đến giờ lên xe. Ngài có thể đến phòng số 8 sau bến xe để ngồi đợi. Nhưng đùi gà hun khói Lão Ban trưởng cũng Cự Nhân Quan chúng tôi vô cùng nổi tiếng có bán ở tiệm Âm thực lão binh bên cạnh trạm xe. Thời gian vẫn còn sớm, ngài có muốn đi thử một chút không? Ông chủ ngày trước là anh nuôi quân trong quân đội. Đùi gà ông ấy nấu vừa to vừa mẫm, mùi vị rất tuyệt!"

"Không cần, tôi không đói bụng."

Lý Diệu dở khóc dở cười, thời đại này thực sự là quảng cáo ở khắp mọi nơi luôn!

"Không đói bụng cũng không sao, trong phù trận của tôi có hơn mười năm thần niệm, có thể cung cấp một nghìn ba trăm bảy mươi hai thông tin của các thương hiệu ở gần bến xe này, ngài có muốn xem một chút không?" Hạc uyển chuyển nhảy múa, nói với vẻ vô cùng mong đợi.

"Không cần đâu, đến thẳng phòng chờ đi."

"Vâng…"

Hạc giấy nói đầy ấm ức, vỗ cánh bay nhảy, uốn lượn một chút rồi bay trước dẫn đường, đưa Lý Diệu tới phòng chờ số 8, vô cùng oán hận hừ lên một tiếng, sau đó mở ra, biến lại thành tấm vẻ mỏng mỏng rồi đáp xuống lòng bàn tay Lý Diệu.

Nó khiến cho Lý Diệu có chút ngài ngại, cảm giác bản thân không đến tiệm ẩm thực anh nuôi quân là việc làm có lỗi với nó.
« Chương TrướcChương Tiếp »