Chương 60 (2)

Vào tới trong thì thấy trong tiệm bố trí rất lịch sự tao nhã, đủ loại gia cụ vật trang trí thủ công tinh mỹ, quầy kệ, góc tường và cả trên bệ cửa sổ đều đặt vài bồn cây cảnh, trên tường có treo phong lan cùng các loại hoa leo. Hai bên lối vào có bày hàng giá gỗ nhỏ, trên giá đặt chậu nước, trong chậu có một đóa sen nở rộ cùng vài chú cá vàng.

Nhưng khi Điền Nhụy Nhi quét mắt tới quầy chỉ thấy thưa thớt vài sấp phù vàng, nàng có chút giật mình hỏi: “Các ngươi bán có nhiêu đây thôi sao?”

Chưởng quầy không chút ngượng ngùng đáp, “Chủ nhân chúng ta không biết luyện nhiều loại phù lắm, phần lớn là mấy loại thông dụng thôi.”

Điền Nhụy Nhi: “……”

Nàng coi như đã biết vì sao cửa hàng này ế vậy rồi……

Chưởng quầy: “Nhưng trong đó có hai loại phù rất đặc biệt, một là Khinh Thân Phù, có thể đi cách mặt đất mười thước, một bước mười trượng; loại còn lại là Định Thú Phù đặc biệt chuyên dành cho vài loại linh thú.”

Khi Điền Nhụy Nhi nghe thấy Khinh Thân Phù còn không để tâm, chỉ nghĩ chưởng quầy chắc đang nói quá, nhưng ngay sau đó nàng trừng lớn mắt, “Nơi này của ngươi có Định Thú Phù hữu dụng với Mộc Thiên tước không?!”

Chưởng quầy mỉm cười: “Đương nhiên.”

“Hừ! Bớt chém gió lại đi!” Chu sư huynh cười lạnh: “Ai chẳng biết những loại Định Thú Phù đặc thù đó là do một đệ tử của Hàn Vân Tông luyện chế, cũng chỉ có cửa hàng Hàn Vân Tông mới có thể liên hệ hắn. Bằng vào cửa hàng này của các ngươi sao? Ha hả, hay là vài ngày gần đây người tìm tới Nhạc Thành mua phù không ít nên mới có chủ ý lừa gạt đúng không?”

Chưởng quầy vẫn không mất lễ độ mỉm cười: “Tin tức của ngài thật linh thông, không sai, chủ nhân chúng ta chính là người của Hàn Vân Tông! Những loại phù này ngoài chợ đen đã hét giá lên đến mấy trăm hơn một ngàn linh thạch, còn trong tiệm chúng ta chỉ có 200, hôm nay còn có chiết khấu chỉ cần 160 linh thạch thôi.”

Y vừa nói vậy Điền Nhụy Nhi cùng Chu sư huynh càng không tin.

Đúng lúc này, một con Thiết Giáp Linh Chu từ trong ngực Chu sư huynh bò ra hướng về phía chồng bùa chú nhìn ngó.

Điền Nhụy Nhi cả kinh, con Thiết Giáp Linh Chu này do Chu sư huynh hao phí biết bao tâm lực mới có được, ngày thường luôn uể oải lười biếng, đối với ai cũng hờ hững, hôm nay sao lại chủ động chui ra chứ?

Chưởng quầy: “Ngài xem đi, ngay cả con Thiết Giáp Linh Chu này cũng biết bùa chú chỗ chúng ta là thứ tốt.”

Điền Nhụy Nhi theo bản năng nhìn sư huynh, người sau biểu tình cổ quái, thấp giọng nói: “Tiểu Quai xác thật rất hưng phấn.”

Tiểu Quai chính là cái tên Chu sư huynh đặt cho Thiết Giáp Linh Chu, Điền Nhụy Nhi đột nhiên nghĩ đến lời đồn nàng từng nghe —— loại Định Thú Phù đặc thù này một khi luyện chế thành công, chưa cần phát động cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc Mộc Thiên tước, thu hút chúng tới gần, chẳng phải chính là tình huống hiện tại sao?

Nàng trong lòng vừa động liền hỏi: “Chủ nhân các ngươi thật sự là người Hàn Vân Tông sao?”

Chưởng quầy: “Ta nào dám lừa tiên trưởng? Lại nói, cửa hàng chúng ta còn ở đây cơ mà.”

Điền Nhụy Nhi: “Người nọ là ai?”

Chưởng quầy lắc đầu: “Ta cũng không biết, chúng ta đều chỉ là người được thuê để trông coi cửa hàng thôi.”

Điền Nhụy Nhi trầm tư một lát, quyết định đánh cược một phen, nàng móc linh thạch trong túi Càn Khôn ra.

Chu sư huynh vội ngăn lại, Điền Nhụy Nhi lại nói: “Dù sao chỉ có 160 linh thạch, rất rẻ rồi, nếu là thật sự chẳng phải chúng ta sẽ lời to sao? Nếu là giả thì…”

Nàng liếc xéo chưởng quầy “Hừ” một cái. Chưởng quầy bình tĩnh mỉm cười.

Chờ Điền Nhụy Nhi cùng Chu sư huynh mua xong rồi rời đi, cửa tiệm lần thứ hai khôi phục quạnh quẽ.

Trên tầng hai của trà lâu đối diện cửa tiệm, Uông Tiểu Ly cố ý xin ra ngoài đang ngồi đối diện Cảnh Nhạc: “Cảnh sư đệ, khách tới tiệm quả thật quá ít, ngươi thật sự không định thông báo rộng rãi sao?”

Cảnh Nhạc uống một ngụm trà, “Sinh ý kiểu này chỉ cần có đơn hàng đầu tiên thì sẽ có đơn thứ hai, hà tất phí tâm tư vào chuyện khác? Nếu nhiều khách hơn ta còn sợ tiếp không nổi đây, cứ chờ xem đi.”

—--

Hắn nói không sai, hai ngày đầu cửa hàng thật không có bao nhiêu khách, nhiều lắm chỉ ôm ý nghĩ giống Điền Nhụy Nhi định tốn chút tiền đánh cược một phen. Nhưng tới ngày thứ năm, tiểu nhị vừa mới mở cửa tiệm đã thấy một đám người chờ sẵn trước cửa, thấy y thì vội sấn lên hỏi dồn: “Định Thú Phù có còn không?!”

Tiểu nhị dụi dụi mắt, thấy không ít trong số những người này đều mang theo linh thú, trong đó có cả vị cô nương là người mở hàng đầu tiên ngày ấy, trên vai nàng có một con Mộc Thiên tước đang đậu, trông có vẻ rất thân mật gắn bó, xem ra là lập khế ước thành công rồi.

Tiểu nhị vội nói chúc mừng, nhưng những người này lại chẳng thèm để ý tới y mà trực tiếp xông vào trong tiệm, vây quanh trước quầy hưng phấn không thôi.

“Woa, ở đây còn có Định Thú Phù cho Bạch Văn Linh Lộc nè.”

“Thiên Tiêu Hầu cũng có nữa! Nghe nói loại linh thú này rất khó nhận chủ, tiểu nhị đâu? Mấy loại phù này chúng ta mua hết!”

“Ngươi dựa vào cái gì đòi mua hết? Mặt mũi thật lớn ha!”

“Ngươi cũng không phải lão bản, ta muốn hay không liên quan gì tới ngươi!”

Cả đám sắp lao vào choảng nhau thì ngoài cửa lại có một đám người đi vào, bọn họ càng tài đại khí thô, vừa vào cửa đã hét: “Phù chú trong tiệm phái Đại Ngư chúng ta bao hết!”

Tiểu nhị líu lưỡi, tổng giá trị của phù chú trong tiệm phải lên tới vài vạn linh thạch đó! Y cũng là tạm thời được thuê tới làm, không rõ thân phận chủ nhân, mới đầu thấy bùa chú bình thường mà bán mắc như vậy còn tưởng chủ nhân điên rồi, nhưng giờ mấy người này tranh nhau muốn đưa tiền là sao đây?

Y còn đang ngu người thì đám khách nhân lại bắt đầu cãi nhau.

“Cá lớn cái quỷ gì ta là tôm nhỏ đây này (*), có hiểu thứ tự trước sau hay không hả?”

“Có tiền thì ghê gớm lắm hả?”

“Có tiền là có quyền, chứ ngươi nghèo ngươi có lý à.”

“Ngươi ——”

(*phái Đại Ngư: phái cá lớn)

Tiểu nhị thấy tình hình không tốt vội muốn giảng hòa, trong lòng sốt ruột chưởng quầy sao còn chưa tới chứ? Nhưng chưa đợi y nói câu nào cửa tiệm lại có một nhóm người chen chúc vào, trực tiếp đọc tên đòi mua rất nhiều loại Định Thú Phù.

Một khắc đó tiểu nhị cảm thấy đầu váng mắt hoa, y muốn nghỉ việc a……

Động tĩnh lớn trong tiệm rốt cuộc khiến những người khác chú ý, người đều có tâm lý chạy theo đám đông, dù mấy người khách mới tới còn chưa biết cửa hàng rốt cuộc bán gì cũng bắt đầu hùa nhau tranh đoạt, vì thế ngươi chọn của ngươi, ta chọn của ta, nhất thời ầm ĩ không thôi.

Tiểu nhị vốn không dám đắc tội khách nhân, nhưng lúc này nhịn không nổi một bụng hỏa, trong đầu trống rỗng hét lớn: “Đều câm miệng cho ta! Xếp hàng!” Hắn chỉ vào Điền Nhụy Nhi, “Các ngươi, trước tới, chọn trước đi!”

Điền Nhụy Nhi đắc ý mà “Hừ” một cái, đám khách nhân tài đại khí thô đương nhiên bất mãn, vừa định mở miệng phản đối liền thấy tiểu nhị không biết từ chỗ nào lấy ra cây chổi lông gà, quét quét tro bụi vô hình trên quầy, không kiên nhẫn nói: “Có muốn mua không? Muốn thì câm miệng!”

Bao nhiêu khí phách đều bị nghẹn lại.

Tên tài đại khí thô bị trấn áp nhưng nghĩ đến mục đích của mình, hắn đành phải ủy khuất hừ hừ hai tiếng, ngoan ngoãn xếp hàng.

Hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ học, vì thế khi Cảnh Nhạc dẫn theo đám tiểu đồng bọn tới thị sát sinh ý thì thấy khách ngoài cửa tiệm đã xếp thành hàng dài.

Uông Tiểu Li bội phục nói: “Vẫn là Cảnh sư đệ có tầm nhìn.”

Vẻ mặt Cố Hiệp cùng Trịnh Bạch càng thêm sùng kính, Cảnh Nhạc dõng dạc, “Chỉ là chuyện nhỏ.”

Lam Phượng trong l*иg ngực hắn ngẩng cao mỏ gà, bộ dáng như hưởng ké vinh quang.

Mấy người lên trà lâu đối diện cửa hàng, ngồi ở vị trí cũ cạnh cửa sổ lầu hai, Lam Phượng liền đậu trên bệ cửa sổ thẳng tắp trừng mắt nhìn qua tiệm, hưng phấn đến mấy cọng lông trên mông cũng run lên.

Cố Hiệp: “Kinh doanh bùa chú xác thật dễ làm, nhưng có nhiều người đến mua như vậy, A Cảnh ngươi còn phải tu luyện, bận vậy có chịu nổi không?”

Cảnh Nhạc: “Không có việc gì, sau khi cửa hàng bán hết bùa có sẵn thì sau này chỉ nhận đặt hàng, phàm là muốn mua Định Thú Phù đều phải đặt trước nửa năm.”

Trịnh Bạch: “Nửa năm? Có lâu quá không?”

Cảnh Nhạc liếc mắt, “Không mua thì thôi.”

Trịnh Bạch: “……”

Uông Tiểu Li biết rõ nội tình lại lo lắng hỏi: “Cảnh sư đệ, tuy ý tưởng luyện Định Thú Phù đặc hiệu của ngươi không giống người khác, nhưng thủ pháp luyện chế lại không quá đặc biệt. Hiện giờ cửa hàng đã mở, những tu giả thiện phù đạo chắc sẽ cẩn thận nghiên cứu theo, phỏng chừng không lâu sau sẽ tìm ra chút dấu vết, đến lúc đó nếu họ có thể bắt chước hoặc luyện ra một loại bùa cải tiến thì……”

Cảnh Nhạc: “Ngươi nói không sai, cho nên Định Thú Phù không phải là loại phù chính mà ta muốn bán, ta muốn bán là một loại khác.”