Chương 46

“Thế nhân đều biết kiếm sinh thức(*), thức sinh linh, linh sinh hồn, người có thể làm thức tỉnh kiếm hồn thành tiên khí trong kiếm, chính là tiên kiếm.”

(*Thức ở đây là ý thức)

“Nhưng mà kiếm trong thiên hạ trăm triệu thanh, kiếm có thể thức tỉnh lại là vạn trung vô nhất(**). Chỉ vì phần lớn các thanh kiếm vô danh đều không được coi trọng, người không dưỡng kiếm, kiếm sao có thể sinh ra ý thức?”

(**Vạn trung vô nhất: trong vạn cái không có cái nào. Ý trên là trong vạn thanh kiếm bình thường không có thanh nào thức tỉnh)

Nam nhân mặc quần áo giản dị, trên mặt có một vết sẹo ngồi trên mặt đất, gió núi ban đêm thổi qua từng cơn làm tóc y lất phất bay.

Trong tay y ôm một thanh trường kiếm nhìn qua khá bình thường, “Đệ tử đối với kiếm là thành tâm, nguyện nghe âm thanh của vạn kiếm trong thiên hạ, nguyện cùng vạn kiếm trong thiên hạ cộng sinh. Rồi sẽ có một ngày, ta trở thành kiếm, kiếm cũng là ta.”

Cảnh Nhạc đột nhiên tỉnh lại từ trong hồi ức, hắn mở ra cửa sổ nhìn ánh trăng trong trẻo trên cao. Có lẽ vì hôm nay thành công thức kiếm mà hắn bỗng nhiên nhớ tới lời của nhị đồ đệ Nhất Vong vạn năm trước đã từng nói với hắn.

Lúc ấy trên dưới Hàn Vân Tông đều biết Nhất Vong là tên cuồng kiếm, đáng tiếc hiện giờ kiếm trong thiên hạ vẫn còn, người đã không còn nữa……

Rồi hắn lại nghĩ đến Thương Lan kiếm đã bị thiên kiếp hủy diệt ở kiếp trước, kiếm ấy đã sinh linh, tâm niệm cùng thần thức của hắn và Thương Lan sớm đã tương thông, nhưng hôm nay người vẫn còn, kiếm lại tiêu thất……

“Haizz……”

Cảnh Nhạc phát ra một tiếng than nhẹ tan vào bóng đêm.

—--

Sáng sớm hôm sau Cảnh Nhạc lại đi tới Tàng Kiếm Các.

Đại môn Kiếm Các lúc này đã rộng mở, hắn hơi sửng sốt theo bản năng dùng thần thức thăm dò, lại không phát hiện người nào bên trong.

Cảnh Nhạc hoang mang mà đi vào, khi đi ngang qua Tru Sát, hắn có thể cảm giác được trường kiếm đang reo vang.

Hắn vươn tay muốn sờ hộp kiếm Tru Sát chợt nghe có người lên tiếng: “Sư muội của kiếm khách kia bị kẻ thù của Lưu phủ gϊếŧ chết, đối phương tàn sát từ trên xuống dưới Lưu phủ, khi người nọ chạy tới thì tất cả đã muộn.”

“Sau đó, hắn tốn mười ba năm luyện chế ra thanh Tru Sát kiếm, kiếm cũng như tên, tổng cộng tru sát hết 178 địch nhân, đến cả đứa bé mới sinh cũng không tha. Kiếm khách thủ đoạn tàn nhẫn, bị giang hồ chính đạo coi là ma đầu nên liên hợp lại tiêu diệt. Nói đúng hơn, họ muốn đoạt lấy Tru Sát kiếm của y.”

“Đáng tiếc, kiếm khách từ đó mất tích, mà thanh kiếm này cũng không biết vì sao lưu lạc tới thế giới này.”

Tần Yến Chi biểu tình nghiêm nghị lại thành kính: “Kiếm này vốn là của phàm nhân nhưng không chỉ thể hiện ra uy lực của phàm nhân mà còn cho thấy bản lĩnh của người đúc kiếm.”

Cảnh Nhạc thấy thái độ của y, trong lòng hơi có chút chấn động, ngơ ngác nói: “Thì ra là thế.”

Tần Yến Chi chậm rãi liếc hắn một cái, lại vuốt nhẹ hộp kiếm Tru Sát nói: “Nó thích ngươi.”

Nói xong câu đó liền ly khai Kiếm Các.

Tới khi bóng dáng Tần Yến Chi hoàn toàn biến mất trong ánh ban mai Cảnh Nhạc mới tỉnh lại, ngay sau đó hắn lấy Tru Sát ra. Thân kiếm hơi run lên biểu đạt sự vui sướиɠ khiến hắn mỉm cười.

Đột nhiên, đồng tử hắn co rút, da đầu nháy mắt tê dại!

—— Tần Yến Chi vừa rồi rõ ràng đang ở trong Kiếm Các, nhưng hắn đã dùng thần thức quét qua mà vẫn để sót? Không thể nào!

Trừ phi…… Trừ phi khí tức Tần Yến Chi đã cùng kiếm khí hòa làm một, hắn chính là kiếm, kiếm đã là hắn!

Cảnh Nhạc hồi lâu mới bình phục lại tâm trạng phập phồng, không thể tưởng tượng được vạn năm sau hắn lại may mắn gặp được một kiếm tu kinh tài tuyệt diễm như vậy, nếu Nhất Vong còn sống, nhất định sẽ cùng Tần Yến Chi kết thành tri giao!

Đáng tiếc…

Cảnh Nhạc lắc lắc đầu buông Tru Sát xuống, lại cầm lên thanh kiếm khác ở tầng thứ hai.

Một khi tìm ra phương pháp, thức kiếm chỉ là vấn đề thời gian.

Một ngày này, Cảnh Nhạc lại nhận thức thêm hai thanh kiếm, cộng với một Tru Sát hôm qua thì là ba thanh. Với tốc độ rùa bò này thì việc nhận biết hơn ba vạn thanh kiếm trong vòng một năm là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng có điều Cảnh Nhạc cảm giác được mình càng ngày càng thân thiết với kiếm hơn, hơn nữa hắn có thể khẳng định, Toàn Linh Thể giúp hắn càng dễ dàng câu thông với kiếm.

Kiếp trước, hắn cũng như bao người khác, đối với những thanh kiếm vô danh đều lười để ý, cứ nghĩ rằng mình đã có vô thượng kiếm pháp thì cũng phải xứng với một thanh vô thượng kiếm. Hiện tại nghĩ lại, quả nhiên trên phương diện kiếm đạo thiên tư của hắn chỉ tính là bình thường, dù cho sống qua mấy ngàn tuổi cũng không thấu triệt bằng vãn bối.

Hắn cảm thấy thật may mắn khi mình vào thư viện Cửu Thiên, may mà mình chọn là kiếm đạo, may mà gặp được Tần Yến Chi.

Cảnh Nhạc thật mong chờ đến một năm sau, sau khi đã nhận biết hết kiếm trong Tàng Kiếm Các thì sẽ thu hoạch được những gì?

—--

Buổi tối hắn trở về kí túc xá, Lam Phượng đi bụi hai ngày nay giờ cũng đã trở lại. Chỉ thấy nó cả người lảo đảo, bước chân phù phiếm, miệng thỉnh thoảng ngoác ra kêu loạn, biểu tình như phê cần.

Nếu không phải nó còn chưa thành niên, Cảnh Nhạc thật hoài nghi nó vừa dụ dỗ con gà nhà lành nào đó.

“Vị tiếu lang quân này là công tử nhà ai a? hức ~”

Một cổ hơi rượu lượn lờ làm Cảnh Nhạc vạn phần hoài nghi, không phải nó thật sự đi dụ dỗ gà nhà lành chứ? Nhưng ngay sau đó hắn liền biết chuyện mà Lam Phượng làm còn chấn động hơn nữa!

“A Cảnh! Tin hot!!” Mạnh Thiện vọt vào như một cơn gió, “Rượu ngon của Ngũ Đạo chân nhân bị một con gà lông xanh trộm đi, con gà kia lại mượn rượu đi đùa giỡn sơn trưởng!”

Cảnh Nhạc:???!!

Mạnh Thiện phức tạp mà nhìn Lam Phượng, “…… Là nó sao?”

Cảnh Nhạc chối bay: “Không phải!”

Lam Phượng: “Hức ~~~”

“……”

Cảnh Nhạc: “Khụ, ngươi nói ta nghe đầu đuôi là thế nào đã? Lam, nó chỉ là con gà xanh thì làm sao đùa giỡn Tần chân quân?”

Mạnh Thiện: “Ngươi từng nghe qua chưa, đạo sư môn phù đạo của chúng ta là Ngũ Đạo chân nhân trên người lúc nào cũng đem theo một cái bình hồ lô. Trên hồ lô đó có khắc trận pháp, có thể hấp thu hơi nước bên ngoài rồi tự ủ thành rượu ngon, Ngũ Đạo chân nhân mỗi ngày đều phải uống một bình. Hôm nay ngài ấy mới vừa lấy hồ lô ra liền nghe có học sinh bên ngoài cầu kiến, chờ khi ngài ấy quay lại thì hồ lô trên bàn đã ngã đổ, rượu bên trong không còn một giọt, không biết kẻ trộm là ai.”

Cảnh Nhạc: “Vậy ngươi sao biết là con gà lông xanh này?”

Mạnh Thiện dè dặt nhìn Cảnh Nhạc, “Sau đó… sau đó, sơn trưởng đang đi trên đường, không biết từ chỗ nào bay ra một con gà lông xanh mang theo một thân mùi rượu vươn móng vuốt xé rách vạt áo trước ngực sơn trưởng.”

Cảnh Nhạc hít vào một hơi, nghĩ nghĩ lại nói: “Không có khả năng là Kỉ Kỉ, nó căn bản không tới gần được Tần chân quân.”

Mạnh Thiện: “Thì… vốn là không lại gần được, nhưng lúc ấy sơn trưởng bị bất ngờ không đề phòng, nên… Ta nghĩ, có khả năng ngài ấy nhận ra nó là thú cưng của ngươi……”

Chuyện lão tổ Hàn Vân Tông nuôi một con gà xanh quý hiếm sớm đã được truyền đi khắp thư viện Cửu Thiên.

Cảnh Nhạc nhất thời cạn lời, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh kia, lại nghĩ đến gương mặt lạnh băng của Tần Yến Chi, hắn thật muốn bùng nổ!

—--

Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Phượng vừa từ trong mộng đẹp tỉnh lại, định bay ra ngoài hít một hơi không khí trong lành, thuận tiện ngâm nga vài câu hát liền phát hiện mình bị một sợi xích sắt khóa lại.

Lam Phượng: Chiêm chϊếp?

“Hừ, cọng sắt vụn này mà muốn trói bổn phượng?”

Lam Phượng khinh thường nâng móng vuốt, đang muốn giãy ra liền nghe Cảnh Cảnh của nó lên tiếng: “Nếu dám giãy ra, ta sẽ đóng gói mày gởi về Hàn Vân Tông để Nhất Diệp chơi với mày.”

Lam Phượng hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, nguyên bản mắt đậu biến thành…… vẫn là mắt đậu, ruột gan đứt từng khúc nói: “Cảnh Cảnh, tại sao ngươi lại đối với ta như vậy!”

Cảnh Nhạc trầm mặc nhìn Lam Phượng, nhớ tới tình cảnh hôm qua, hắn không thể ngờ Lam Phượng say rượu không những lớn gan mà sức lực cũng lớn nữa, khó trách có thể xé rách áo Tần Yến Chi!

Mạnh Thiện bị nó cào vài đường, buổi sáng mang vẻ mặt u oán mà đi trước. Còn hắn thì sao? Lam Phượng tuy không cào hắn nhưng hắn lại vì cặp móng vuốt này của Lam Phượng mà tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, lại ngại dùng pháp thuật sẽ tổn thương đến nó, thế nên cả căn phòng hầu như đều loạn cả lên.

Qua một lúc hắn hỏi: “Rượu của Ngũ Đạo chân nhân uống ngon không?”

Lam Phượng trong đầu nháy mắt hiện lên một vài đoạn kí ức, nó chột dạ mà quay mặt đi, giả ngu nói: “Ngươi, ngươi đang nói gì dợ?”

Cảnh Nhạc: “…… Mất trí nhớ đúng không? Được, mày ở đó mà nghĩ lại đi.”

Hắn cầm Tiểu Thương Lan kiếm lên rồi đi ra ngoài, ra đến cửa thì quay đầu lại nói: “Đừng để ta biết mày phá xích khóa, nếu không… hiểu ha!”

Lam Phượng: “……” Kỉ Kỉ không hiểu gì hết!!

“Chủ nhân muốn nhốt ta trong phòng tối thì nàm xao đây?“, “Bị chủ nhân cầm tù là trải nghiệm như thế nào?“, “Chủ nhân của ta hắc hóa!“, “Roi quất lên người sẽ đau sao?“, “Bị nhỏ sáp nến thật sự sẽ sướиɠ sao?”

Trong lúc nhất thời Kỉ Kỉ rơi vào trầm tư, thương tâm muốn chết.

——

Hậu trường: Tiểu kịch trường

Yên Chi: Ta đối với pet của ngươi cũng thiệt khoan dung……

Cảnh Cảnh (giả điếc ): Kỉ Kỉ lá gan của ngươi to thật!

Lam Phượng: chiêm chϊếp chϊếp chϊếp hức ~