Chương 1

"Người ta nói rằng vào thời Thượng Cổ, tất cả các vị Tổ Thần đều biến mất. Hữu Sào thị, Toại Nhân thị, Thần Nông thị, Hiên Viên thị lần lượt biến mất khỏi thế giới này, và không còn vị Tổ Thần nào xuất hiện nữa.. Không, điều này có chút nực cười, khoảng thời gian này còn xa hơn cả kỷ Jura, chẳng phải thần đều do con người tu luyện mà ra, sao có thể có người ở thời Thượng Cổ?" Lăng Thiên trừng mắt nhìn "Thái Cổ Sử" trong tay mà thì thầm.

"Quên đi, dù sao đều là truyền thuyết, mình tại sao phải bận tâm cái này, còn có câu này!" Thiên quang, thất tinh, sao băng phá trời, rung trời, động đất, cổ thiên môn, Hồn Nguyên động mở ra ".. Hửm? Câu này giống như vẫn chưa viết xong? Chẳng lẽ mặt sau còn viết gì đó? Nhưng.." Lăng Thiên lật giở cuốn sách, tiếc là y vẫn không tìm thấy câu tiếp theo.

"Ừm, không sao, dù sao cũng chỉ là một câu nói mà thôi." Lăng Thiên đặt cuốn "Thượng Cổ sử" trong tay xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn được thừa hưởng từ gien ưu tú của cha mẹ, Lăng Thiên có vẻ ngoài, ừm.. nói thế nào nhỉ? Xinh đẹp? Mỹ lệ? Chà, để miêu tả về một chàng trai, hẳn là nên dùng soái, tuấn để hình dung mới đúng. Vậy thì đẹp trai đi, đúng vậy, Lăng Thiên nhìn rất đẹp trai.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc đã hơn nửa tháng, hiện tại Lăng Thiên đang nghỉ hè, nhưng y chưa từng nghĩ tới việc đi học đại học, vì sao chứ? Dùng một câu tới hình dung, đó là - Thượng đế luôn công bằng, chỉ bất công với một số rất ít người. Đừng nhìn Lăng Thiên dung mạo tuyệt thế, nhưng y học tập không tốt, gần như luôn đứng chót.

Bật TV lên, hóa ra là đài y ghét nhất- thời sự, vừa định chuyển kênh thì y nhìn thấy phát thanh viên đã làm cho kênh này hơn 20 năm đang truyền phát tin

"Theo tin tức từ Cục Thiên văn, từ 23: 00 đến 24: 00 tối nay, trên bầu trời toàn cầu sẽ có mưa sao băng từ chòm sao Đại Hùng và chòm sao Bắc Đẩu.." Lăng Thiên nhìn bản tin phát sóng, "Mưa sao băng sao? Xem ra đêm nay không cần ngủ." Khóe miệng y cong lên một vòng cung duyên dáng. Nhìn đồng hồ - 17: 04 chiều, "Ừm, mới hơn 5 giờ chiều, ngủ bù thôi." Vì đêm qua y đã thức cả đêm.

Đồng hồ báo thức reo đúng 22: 30, Lăng Thiên buồn ngủ ngồi dậy khỏi giường, vươn vai.

Nhìn ra bầu trời bên ngoài, đã là ban đêm.

Y đi vào phòng tắm, đơn giản rửa mặt, tuy rằng còn buồn ngủ, nhưng ít nhất có thể mở mắt. Dù là mùa hè nhưng ban đêm vẫn hơi se lạnh, y khoác thêm chiếc áo rồi ra khỏi nhà, bây giờ đã 22: 47 và mưa sao băng sẽ đến sớm thôi. Lăng Thiên lên xe buýt, xe buýt có vẻ rất đông, mua vé, thong thả đi đến hàng ghế cuối cùng, thừa dịp vẫn còn một đoạn đường y tranh thủ ngủ thêm một giấc nữa.

Khi tiếng phanh xe vang lên, cơ thể Lăng Thiên theo phản xạ chúi về phía trước, không may đầu đập vào ghế trước, y đưa tay xoa xoa trán. Cơn buồn ngủ biến mất, y xoa xoa đầu, sau đó rời khỏi xe. Phía trước có một ngọn núi cao, theo rất nhiều người kể lại, ngọn núi đó đã rất cổ xưa, Lăng Thiên không quan tâm nó xưa hay không xưa, y chỉ biết ngọn núi này tên là Cổ Sơn. Theo truyền thuyết, nó tồn tại ở thời Thượng Cổ, nhưng bởi vì đêm nay mưa sao băng, hơn nữa Cổ Sơn là ngọn núi cao nhất trong thành phố, cho nên tối nay có rất nhiều người tụ tập ở đây, Lăng Thiên đi theo đám người. Sau khi đi đến lưng chừng núi, đám đông bắt đầu phân tán ra. Họ kêu gọi bạn bè cùng lêи đỉиɦ núi tìm kiếm nơi có địa thế đẹp để ngắm sao. Riêng Lăng Thiên lại đến một mình, tự nhiên chỉ có thể một mình đi lêи đỉиɦ núi.

"Lâu lắm rồi không vận động, leo núi có vẻ vất vả quá." Lăng Thiên vừa đi vừa than thở, không biết là than núi khó leo hay là trách bản thân không đủ khỏe.

"Lăng Thiên?" Một giọng nói từ tính xuất hiện sau lưng Lăng Thiên, Lăng Thiên uể oải quay đầu lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là một mái tóc màu lam bạc, "Chào, Lôi Ngạo, cậu cũng tới đây à!" Tuy cười, nhưng trong giọng nói luôn mang theo vẻ lười biếng khi chào hỏi người khác.

"Thật không ngờ trạch nam cả ngày chui rúc trong nhà như heo cũng ra ngoài, đã nhiều ngày không thấy, tớ thật sự rất nhớ cậu đấy." Giọng nói của hắn mang theo ý cười, nhìn Lăng Thiên giống nhìn một con mèo lười.

"Không đứng đắn chút nào, bất quá, Ngạo, mấy ngày không gặp, kỳ thật tớ cũng có chút nhớ cậu đây." Lăng Thiên đi hướng Lôi Ngạo, trong ý cười mang theo sáng tỏ, nhưng lời nói lại tựa thật tựa giả.

Lôi Ngạo, bạn học cấp ba và là bạn thân nhất của Lăng Thiên, đã học cùng bàn ba năm ở trường cấp ba, mặc dù hắn đối Lăng Thiên luôn là vẻ mặt vui tươi sáng lạng, nhưng đối với người khác hắn luôn bày ra dáng vẻ người sống chớ gần. Lôi Ngạo có gia cảnh tốt, lại đẹp trai, học hành xuất sắc, có thể nói là một người hoàn hảo, nhưng có một khuyết điểm, đó chính là trừ Lăng Thiên ra ai hắn cũng đối xử lạnh nhạt. Các cô gái hoa si ở trường gọi hắn là "Hoàng tử băng giá". Về phần Lăng Thiên, tính tình ôn hòa, đối với người khác cũng hòa nhã, nhưng người cẩn thận có thể cảm giác được trong đó luôn mang chút xa cách.

"Phải không? Vậy thân ái, cho tớ hôn cậu cái được không?" Lôi Ngạo tự nhiên là thấy được trong mắt Lăng Thiên một tia trêu chọc, sau đó cũng tà nịnh nói.

"Không biết người khác nhìn đến băng sơn vương tử trong mắt họ bày ra dáng vẻ này sẽ có cảm nghĩ thế nào nhỉ?" Ba năm ngồi cùng bàn làm hai người quan hệ đặc biệt gần, giao tình tương đương nồng hậu.

"Người khác thấy thế nào tớ mặc kệ, thế nào, thân ái, cậu cảm thấy đề nghị của tớ như thế nào?" Lôi Ngạo bĩu môi, tựa hồ cũng không tính toán buông tha Lăng Thiên.

"Người ở đây nhiều như vậy, làm họ nhìn đến sẽ bị nói lời không hay." Lăng Thiên nghe Lôi Ngạo nói như vậy, đối với hắn trợn mắt, mỗi lần đều nói với y như vậy, người không biết, còn tưởng rằng hai người bọn họ có kia gì gì.

"Được rồi, hai người các cậu, đừng ở nơi này diễn ân ái." Một nữ sinh rất có mị lực đi đến hai người bên cạnh, trong giọng nói lộ ra đùa vui.

"Thiết, Tiểu Tình, cậu thật là càng ngày càng hủ." Lăng Thiên mặt mang ý cười nhìn lại nữ sinh, sau đó vẻ mặt ghét bỏ mà nói.

"Cậu không cảm thấy hai nam sinh ở bên nhau là cỡ nào duy mĩ sao, cho nên hai người các cậu.." Tiểu Tình đầy mặt mong đợi nhìn hai người, tựa hồ muốn nói, ở bên nhau ở bên nhau đi.

"Bác Nhiên, tớ thật sự cảm thấy lo lắng cậu sẽ bị tiểu Tình bẻ cong." Lăng Thiên đỡ trán nhìn hướng về bọn họ đi tới soái ca, sau đó rất là tà ác nói.

"Cút đi, bà đây mới sẽ không đem Bác Nhiên bẻ cong, đem cậu ấy bẻ cong, tớ làm sao bây giờ?" Nghe được Lăng Thiên nói như vậy, Y Tình nhẹ nhàng một quyền đánh vào Lăng Thiên trên vai, ngữ khí cực độ bại hoại, đương nhiên, khụ khụ, là giả vờ.

"Thật là, không thục nữ chút nào." Lăng Thiên nhìn trời, sau đó xoa bả vai, không xem Y Tình.

"Được rồi, hai người mỗi lần gặp mặt đều là như thế này, thật là." Lý Bác Nhiên duỗi tay che lại cái miệng vẫn còn ý định nói chuyện của Y Tình, sau đó rất là bất đắc dĩ nhìn Lăng Thiên.

"Tiểu Thiên, cậu không tính toán vào đại học?" Nhìn bốn người, thực rõ ràng chính là quan hệ anh em thân thiết, mà Lý Bác Nhiên cùng Y Tình còn lại là một đôi tình lữ.

"Ừm, cậu cũng biết đó, thành tích của tớ chẳng ra làm sao." Trong bốn người, Y Tình, Lý Bác Nhiên, Lôi Ngạo đều là lớp học mũi nhọn sinh, chỉ có Lăng Thiên học tập thành tích.. Không đề cập tới cũng được.

"Được rồi, chúng ta đi lên đi, thân ái." Lôi Ngạo ôm lấy Lăng Thiên eo, hướng về đỉnh núi đi đến, làm cho Lăng Thiên một trận mặt đỏ.

"Chậc chậc chậc, xem các cậu bộ dáng này, đều cong thành vòng, còn sắm vai thẳng nam, hừ hừ." Y Tình hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hai người.

Lúc này trên đỉnh núi đã có không ít người, bốn người rất nhanh đã lên tới đỉnh. Đi đến một mảnh không gian rộng rãi, Đỉnh của Cổ Sơn là một cái đài lớn, có thể chứa mấy trăm vạn người, cho nên lúc này trên đỉnh núi mặc dù có rất nhiều người tụ tập, nhưng cũng không hiện ra vẻ chen chúc.