Chương 78: Đυ.ng phải cực phẩm

Kỳ Phong cũng đã quan sát, thật sự trên không không có người phi hành. Nghĩ nghĩ cũng có thể đoán nơi này khả năng có cường giả toạ trấn bày cái gì trận pháp cho nên mới có năng lực cấm không phi hành đi.

Trên bầu trời Duyên Hải Trấn kể cả xa xa ngoài biển trên không còn có một tầng mây mù dày đặc không thể nào xuyên thủng mà qua. Điều quan trọng nhất là bên trong sương mù có quỷ dị lôi quang thập phần đáng sợ, đến nỗi quỷ biển cũng không dám lại gần.

Trên không là tuyệt đối không có khả năng phi hành, đã từng có rất nhiều người lãnh hội qua kể cả cường giả tu vi cao thâm, vừa chạm vào tầng sương mù, bọn họ như thiêu thân từ trên tầng không, không một tiếng động lập tức lao mình xuống biển, thân thể vừa chạm vào mặt biển ngay lập tức bị nước biển bao phủ cuống lấy từ đây thân tử đạo tiêu.

Biết là vậy lại cũng không tránh khỏi có người đánh chủ ý muốn dựa vào thực lực tự mình xuyên qua tầng sương mù. Đáng tiếc chưa từng có tu giả thành công xông phá ra tầng sương mù này.

Trên không là không thể phi hành, cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn Hải Thuyền, nhưng vì Hải Thuyền không phải thực tiện nghi mà phải dùng bó lớn linh thạch làm lộ phí, cho nên có những tu giả lá gan lớn, thậm chí bọn họ cũng không sợ chết lựa chọn mạo hiểm tự mình thâm nhập đáy biển, chỉ là bọn họ có đi mà không có về, trên thực tế chưa từng có một ai thành công quay trở lại.

Cho nên bên dưới đáy biển là quỷ dị như thế nào, thật sự đối với tu giả nguy hiểm ra làm sao, cho đến hiện tại vẫn còn là một ẩn số chưa có lời giải đáp.

Lại nói, nơi này đến cùng cũng chỉ có một cổng xuất nhập duy nhất, lại cũng không có cái thứ hai, mà cổng xuất nhập lại cũng không biết khi nào mở ra và cổng vào cũng chỉ mở ra trong vòng ba ngày thời gian.

Cho nên, người đến Khôn Ninh Đảo cũng chỉ có một sự lựa chọn duy nhất đó chính là lên Hải Thuyền, ra khơi và chờ đợi. Tuỳ thời cổng vào sẽ mở ra, nếu an toàn vượt qua cổng vào liền có thể ở trên đảo dựa vào vận khí tìm kiếm tài nguyên, nếu là vận khí tốt có thể đạt được trân quý đồ vật cũng không chừng.

Ích lợi như thế, ai có thể nguyện ý từ bỏ?

Nơi này còn có một loại quy định do các vị đại năng giả đề ra tuyệt đối phải tuân thủ. Đó chính là ở trên Khôn Ninh Đảo tuyệt đối không cho phép động thủ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Nghe nói từng có vị cường giả vì tranh đoạt một gốc ngàn năm linh quả phá bản đồ từng ở trên đảo động thủ, ngay lập tức đưa tới bị quỷ dị lôi quang quấn quanh, chỉ trong nháy mắt cả người chia năm xẻ bảy nhanh chóng tán vào trong gió hôi phi yên diệt. Mà tu giả tu vi càng cao nhận công kích lực càng lớn.

Chỉ có một tiếc nuối duy nhất là người sống không biết rốt cuộc phá bản đồ có còn tồn tại hay không mà thôi? Ai đối với bảo vật sẽ không ở động lòng đâu?

Trước đây cũng chỉ là nghe tương truyền chưa có người lĩnh hội quá, bởi vì người bắt được phá bản đồ dù may mắn thoát chết rời đi Khôn Ninh Đảo, bất quá nghe nói trở lại Duyên Hải Trấn không lâu sau cũng hoàn toàn mất đi tung tích.

Cũng có thể nói, có thể giữ được bảo vật rời đi Khôn Ninh Đảo nhưng sau đó rơi xuống kết cục như thế nào còn không thể biết được. Cho nên không ai dại dột động thủ trên Khôn Ninh Đảo, trừ khi muốn thể nghiệm một lần quỷ dị lôi quang.

Lại nói thời gian hạn định mỗi lần cổng vào Khôn Ninh Đảo mở ra cũng chỉ có ba ngày sẽ hoàn toàn đóng lại. Nếu trong vòng ba ngày còn không rời đi Khôn Ninh Đảo, vậy tuyệt đối không còn có một tia cơ hội rời đi, bởi vì khi đó toàn bộ Khôn Ninh Đảo sẽ bao trùm sương độc cùng quỷ dị lôi sát, trừ sinh vật trên đảo không biết như thế nào duy trì sự sống, ngoại lai giả tuyệt không có đường sinh cơ.

Người đi trên đường sôi nỗi nghị luận, Kỳ Phong nghe đến đây không khỏi ngạc nhiên, lời nói bất giác tuôn ra khỏi miệng:

“Như vậy tính chất nguy hiểm, vì cái gì như thế nhiều người nguyện ý liều mạng?”

Kỳ Phong thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để người đi gần nghe thấy.

Diệp Lạc Thần nghe thấy nhưng không có vội trả lời mà mặt không đổi sắc vẫn luôn tiến về phía trước. Nhưng không phải ai cũng như Diệp Lạc Thần thần tình nghiêm túc tích chữ như vàng như vậy. Kỳ Phong vừa mới dứt lời lập tức có người khinh thường lên tiếng.

“Ai nghĩ nguyện ý liều mạng!”

Một tu giả y bào màu vàng kim không có dấu hiệu cho thấy là người của tông môn nào lên tiếng, lại không một chút nào cố kỵ chăm chú nhìn Kỳ Phong y như rằng trên mặt Kỳ Phong có gì đó làm cho y hứng thú muốn tìm toài nghiên cứu không bằng.

“Ngươi…là ai a!” Hắn không biết thì có làm sao, liên quan gì đến vị nhân huynh này.

“Ngươi...quá yếu.” Nhìn Kỳ Phong chỉ là một tu giả Luyện Khí kỳ tám tầng tu vi lập tức khinh bỉ không thương tiếc.

Kỳ Phong đang muốn phản bác thì cảm nhận được người bên cạnh tản mát ra cường đại hơi thở. Có người thay hắn trước một bước thả ra nhè nhẹ uy áp cùng một tiếng gầm nhẹ.

“Muốn chết.” Diệp Lạc Thần mắt sắc như đao.

“Ngươi là ai? Không cho phép nhìn chầm chầm Kỳ nhi.”

“Ta nhìn thì sao!”

Tên y bào màu vàng không sao cả trừng Diệp Lạc Thần liếc mắt một cái, ở Duyên Hải Trấn này, gã cho dù mặt ngoài tu vi không cao nhưng mọi người đều phải xem sắc mặt của gã, tên nam nhân này cũng dám đối gã thả uy áp. Hừ!

“Hừ!”

Y lập tức trừng mắt trở về. Không sợ người này tu vi có bao nhiêu? Y là Lôi gia người, Lấy Lôi gia tên, còn không lợi dụng thật tốt? Đó mới là đồ ngốc.

Trong các đại gia tộc ở tu chân giới thì Lôi gia không được xem là một trong những gia tộc tu chân đứng đầu nhưng lại là một trong những gia tộc cổ xưa nhất. Có đều nếu chỉ dựa vào thực lực thì không phải rất mạnh nhưng nói về hải thuyền thì không thể bỏ qua Lôi gia đệ nhất danh.

Vì vậy Lôi Vô Diện tức chết người không đền mạng cứ như vậy nghênh ngang cao ngạo không coi ai ra gì mà nhìn Diệp Lạc Thần chầm chầm, những tưởng có thể nhìn phá ra một cái động mới thôi.

Diệp Lạc Thần ánh mắt lạnh băng. Người trước mắt y có thể nhìn ra tới rõ ràng tu vi không cao nhưng vì cái gì uy áp như vậy mạnh? Nhìn lại Kỳ nhi cũng không bị ảnh hưởng gì nên Diệp Lạc Thần chỉ nghĩ công kích của người này chỉ là nhầm vào mình lúc này mới yên tâm một chút.

Vì ánh mắt người này quá mức trần trụi, còn không sợ chết nhìn Lạc Thần sư huynh không tha. Kỳ Phong có chút lo lắng người này hay không chọc giận Lạc Thần sư huynh, lỡ như bị Lạc Thần sư huynh đánh thành đầu heo làm sao bây giờ?

Kỳ Phong đây là lo lắng thừa. Tên kia vừa mới uy áp còn trên Diệp Lạc Thần một bậc đâu. Chỉ là vì người này cũng không có ác ý nên Kỳ Phong là hoàn toàn không có biết.

Kỳ Phong nghĩ tên áo vàng này không sợ nhưng hắn sợ a. Lại nữa vừa rồi uy áp thật mạnh nhưng tên áo vàng này sao lại một chút cũng không chịu ảnh hưởng? Mà ngược lại người ảnh hưởng đầu tiên tự nhiên chính là Kỳ Phong hắn nha. Ai làm hắn đứng gần Lạc Thần sư huynh nhất đâu.

"Ta không quen ngươi."

Lại âm thầm bồi thêm một câu. "Một tên đích thị cực phẩm!"

Kỳ Phong trong lòng thật muốn bùng nổ, hắn rất là rộng rãi tặng luôn cho tên áo vàng một cái ngoại hiệu đúng vậy là cực phẩm. Không đâu đυ.ng phải một tên cực phẩm a.

Người này có khuôn mặt bình thường đến nỗi nếu đem ném vào trong đám người cũng tìm không ra lại cố tình vận một bộ y bào màu vàng chói mắt, nhìn vào một bộ không giống như người tu chân, có thể nói người này trong giống một vị hoa hoa công tử trong phim cổ trang chiếu đầy trên truyền hình đi.

Nhưng mà kỳ lạ một đều là người này lớn lên bình thường nhưng lại có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt sáng ngời có thần. Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp lại không biết có chỗ nào không thích hợp.

Thật ra Kỳ Phong nếu như để ý một chút sẽ nhận ra đều bất thường ấy từ đâu mà đến.

Rõ ràng Kỳ Phong quên mất hiện tại hắn cũng mang một khuôn mặt hoàn toàn bình thường nhưng mà đôi mắt lại đẹp quá mức không chân thật.

Mà thật ra Lôi Vô Diện tuy là nhìn Diệp Lạc Thần nhưng khoé mắt lại luôn ở trên người Kỳ Phong đảo loạn. Thần thái lại vui vẻ tựa như vừa phát hiện ra một tân đại lục vậy.

Kỳ Phong cảm thấy có chút ác hàn, gần như có thể nổi lên một thân da gà. Ngay lập tức không nói một lời lập tức lùi lại một bước đến gần Diệp Lạc Thần hơn, hắn muốn giữ khoảng cách với cái tên não tàn này. Ai biết người này tiếp cận hắn có mục đích gì đâu?

"Ngươi nhìn, đó không phải là tên phế vật Lôi Gia sao?"

"Hắn lại tìm người gây chuyện. Mau mau lên đi báo cho gia chủ Lôi gia, ta và ngươi có khi sẽ có một chỗ trên Hải Thuyền đâu."

Kỳ Phong trợn trắng mắt nhìn một đôi nhân vật qua đường biến mất nhanh như cơn gió không chút nào để ý lời bọn họ vừa nói tự cho là nhỏ nhưng người khác đồng thời cũng nghe thấy có được hay không? Này thì gọi là gì? Cực phẩm ngốc trong cực phẩm có tính hay không? Lại cũng không sợ tên Lôi gia gia hoả này đi tìm bọn họ tính sổ, đã vậy còn mơ tưởng cái gì Hải Thuyền? Hắc hắc Kỳ Phong có chút buồn cười nhìn người gặp hoạ.

Đồng tình liếc tên áo vàng này liếc mắt một cái lại

cẩn thận đánh giá một chút thì thấy hoa văn màu trắng trên y bào của tên này thế nhưng lại rất tinh tế, chỉ là hoa văn cùng màu sắc kết hợp lại Kỳ Phong thật sự không dám khen tặng.

Thấy Kỳ Phong lui lại quan sát chính mình, Lôi Vô Diện đứng yên bài ra một bộ tư thế ta đây rất là soái khí để cho Kỳ Phong thoải mái quát sát, hoàn toàn không đem hai cai tên vừa chạy đi tố cáo mình để vào trong mắt giống như chuyện như vậy thật quen thuộc,

lại không biết khuôn mặt y có bao nhiêu bình thường.

Kỳ Phong có chút vô ngữ, hắn thật sự phải xin lỗi ánh mắt của mình, từ góc độ là một người Hiện Đại tới nói thì tính thẩm mỹ của người này thật đúng là chẳng ra gì. Nhất là không nên kết hợp Lan Ma Thánh một loài hoa thánh khiết, loài hoa mà hắn yêu thích nhất đem đi kết hợp với màu vàng nha.

Không thể không nói Kỳ Phong hắn là cực không yêu thích màu vàng.

"Thật sự là mất hết ưu nhã. Mà thế giới này còn có Lan Ma Thánh sau? Không phải Lan Ma Thánh rất khó sinh trưởng sau? Cho dù là ở Hiện Đại cũng rất khó tự mình nuôi dưỡng ra Ma Lan Thánh a.” Kỳ Phong ở nghĩ.

Kỳ Phong là thật không biết thế giới này kỳ thật có Ma Lan Thánh, chỉ là nó khác xa so với những gì Kỳ Phong biết về Ma Lan Thánh ở thế giới Hiện Đại, và tên gọi cũng khác một chút so với Hiện Đại mà thôi. Nơi này không có Ma Lan Thánh lại chỉ có Ma Lan Thần.

Từ giải phong ấn Kỳ Phong biết được ở thế giới tu chân này, kỳ thật Ma Lan Thần còn đại biểu cho thế lực thần bí cổ xưa tồn tại từ rất lâu đời. Cũng là lực lượng thần bí duy nhất không thuộc về khống chế của bất kỳ thế lực nào.

Kỳ Phong nội tâm vừa động lại cũng không có vì vấn đề không liên quan đến mình mà suy nghĩ nhiều. Trừ khi có người bỗng dưng tự tìm đường chết xen vào việc của hắn, nếu không cho dù trời có sập xuống hắn cũng lười đi quản.

Không thích có người đánh chủ ý lên người Kỳ nhi.

Ánh mắt rét lạnh bắn phá mà ra. Khuôn mặt lạnh nhạt không giận mà uy, cố tình cái tên áo vàng cực phẩm nào đó lại còn không thèm để ý, Kỳ Phong có chút vô ngữ.

Bước lên một bước chắn lại tầm mắt của người áo vàng, bàn tay không dấu vết cầm lấy tay Kỳ Phong.

“Người này rất mạnh. Nhưng như vậy thì thế nào? Ngoại trừ cái vị kia ra, Diệp Lạc Thần hắn không phải ai cũng có thể chọc.” Đây là ý nghĩ duy nhất vào lúc này của Diệp Lạc Thần.