Chương 51: Gặp lại Kiến Huân, đào Huyền Mộc ngàn năm

Kỳ Phong không nghĩ tới đi một chặng đường dài trở lại nơi này lại gặp được cảnh phấn khích như vậy. “Oa...thật không nghĩ đến thì ra Thường Ngôn sư huynh cùng Kiến Huân sư huynh mấy người lại thâm tàn bất lộ như vậy nha.”

Bốn tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đối đầu cùng lúc năm tu sĩ thực lực ngang nhau mà trình độ chiến đấu lại chênh lệch như vậy sao? Nếu như hắn không quen biết các vị sư huynh từ trước và đã từng nhìn bọn người Quách Y Doanh tấn công tiểu Hỏa của hắn thì có lẽ nhìn cảnh chiến đấu này có khi lại cho rằng thực lực các vị sư huynh còn cao hơn bọn người Quách Y Doanh một bật nữa a.

Không nghĩ tới bị lạc đường còn tìm thấy người quen cũ, “Quách Y Doanh a cái này có nên nói là chúng ta có duyên không ha.”

Bỏ đi lớp ngụy trang trở về làm một Kỳ Phong với tu vi thấp bé nhất Dịch Thần Tông, chỉ là giờ hắn đều chỉnh tu vi đến Luyện Khí bốn tầng hậu kỳ mà thôi. Hắn cũng không sợ bị phát giác ra có gì không đúng, thời gian dài không gặp như vậy ai có thể biết Kỳ Phong hắn đã gặp được kỳ tích gì giúp hắn tăng lên thực lực cơ chứ.

Tiếp cận gần hơn Kỳ Phong chọn một nhánh cây đại thụ cách nơi chiến đấu không xa ngồi quan khán. Nhìn đao quang kiếm ảnh không ngừng va chạm, từng đạo linh lực chớp loé liên tục nhìn vui mắt vui tai. “Ha ha...Hắn đây là được xem cảnh thật người thật đấu pháp nha, không giống diễn viên đóng giả trên phim ở thời Hiện Đại toàn dùng kỹ xảo, đánh như thế này nhìn xem nói không phấn khích mới là lạ đó.”

Kỳ Phong thật ra còn không biết, hắn vì xem trận chiến mà còn không biết kiềm chế kích động làm bại lộ nơi ẩn nấp, chỉ là vị Thường Ngôn sư huynh nào đó còn đang bận chiến đấu không thèm đi vạch trần hắn mà thôi.

“Ah...sau hắn lại có cảm giác bị lạnh sống lưng nhỉ? Mặc kệ, xem tiếp a.” Nội tâm Kỳ Phong là nghĩ lần sau hắn nhất định phải chuẩn bị sẵn điểm tâm cùng linh trà a, ngồi xem không như thế này hắn cứ thấy thiêu thiếu thế nào ấy.

“Ah...Thường Ngôn sư huynh, huynh đây có tính là hành hạ người hay không a, sau toàn đánh vào chỗ hiểm con nhà người ta thế. Còn có Kiến Huân sư huynh à, người ta là nữ nhân đó, có thể nương tay một chút hay không a, đã vậy còn không cho người ta kịp phản khán. Ha ha...xem đánh nhau kích động thật nha.”

“Ách...hắn đây là thấy bọn người Hà Phương, Quách Y Doanh bị đánh cho bầm dập nên vui sướиɠ khi người gặp họa phải không ta? Hình như không phải đâu nha, bọn người Hà Phương, Quách Y Doanh này ở đây là rơi vào tay các vị sư huynh chứ nếu như rơi vào tay hắn vậy thì cũng không phải chỉ bị đánh thế này thôi đâu nha. Hắn là người có thù tất báo à.”

“Đừng đánh nữa, bọn ta nhận thua. Bọn ta không tranh Thiền Chu với các ngươi nữa là được chứ gì.”

Kỳ Phong nghe nói cũng nhất thời giật mình. “Thiền Chu đây không phải là độc vật sao? Loài nhện kiến này sau có thể xuất hiện ở nơi này rồi, mà Thường Ngôn sư huynh cần nó làm cái gì nhỉ? Ách...hắn quên mất Thường Ngôn sư huynh cũng là người đam mê luyện đan thuật nha. Ah... đây không phải là Thường Ngôn sư huynh muốn sử dụng Thiền Chu đi luyện đan độc sau?”

Kỳ Phong hắn đây là vừa mới phát hiện ra cái gì? Nghĩ đến có khi nào chính mình sẽ bị mấy con nhện độc bò lung tung khắp người không ta? Oa...hắn vẫn là nên tránh xa vị sư huynh này xa ra một chút mới tốt. Hắn thật sự sợ nhện mà nhất là nhện độc a.

“Y Doanh giao cho bọn họ đi, có cơ hội ta lại tìm cho muội con khác.”

“Nhưng mà chúng ta là nhìn thấy trước.”

“Các huynh sẽ lại đi tìm cho muội con khác nhé.” Hà Phương vừa dụ dỗ vừa nói. Hắn biết hiện tại bọn hắn không phải là đối thủ của đám đệ tử này, bây giờ chịu thua nhưng đợi có cơ hội hắn nhất định sẽ trả thù cho nỗi nhục mà hắn phải chịu ngày hôm nay.

Quách Y Doanh không tình nguyện giao ra Thiền Chu, phải biết rằng loại độc vật hiếm có này không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy được giờ lại phải giao ra.

Thật là tức chết mà, đáng tiếc tổ đội bọn họ nhiều người còn bị thương chưa khỏi nếu không đừng nói nàng phải giao ra Thiền Chu này, cho dù là gϊếŧ chết hết đám đệ tử này nàng mới có thể hả đi cơn giận, đệ tử tham gia khảo hạch đông như vậy, gϊếŧ chết vài người thì đã sao.

“Cũng tại cái tên đệ tử cướp đi Huyết Hoả Hồ của nàng, cái tên đó cũng đừng để cho nàng gặp lại nếu không nàng nhất định sẽ dụng độc phế đi hắn.”

Quách Y Doanh không biết người mà nàng hận chết lại đang ngồi trên cây đại thụ cách đó không xa xem nàng diễn hí kịch kia kìa.

“Thiền Chu giao cho ngươi. Y Doanh, sư huynh đệ chúng ta đi.”

Đám người Hà Phương rời đi xa bọn người Thường Ngôn lúc này mới ăn vào Hồi Linh Đan lập tức khoanh chân ngồi ngay tại chỗ đều tức phục hồi linh lực.

Ah...không phải chứ, cứ như thế không phòng bị có người đánh lén ở đây phục hồi linh lực là thế nào?

“Ta nói Thường Ngôn sư huynh, Kiến Huân sư huynh à, các huynh có phải là nên phòng bị một chút không? Không phòng bị con người thì cũng nên phòng bị yêu thú bất ngờ tấn công hay bọn người Quách Y Doanh quay lại đánh lén chứ?” Aiz...thiệt là hết cách. “Hắn chỉ là người qua đường gặp cảnh đánh nhau thì làm khán giả thôi có được hay không? Tự nhiên bây giờ như thế nào lại biến thành người đi hộ pháp rồi. Oa...các người có cần quá đáng như vậy không a?”

Thật ra Kỳ Phong là lo nghĩ nhiều rồi. Bọn người Kiến Huân chỉ là đang nghỉ ngơi và đang chờ con cá là hắn lộ diện mà thôi.

Kỳ Phong còn không biết cái vị sư huynh mà hắn luôn sợ đến gần là Thường Ngôn, người ta đã phát hiện ra hắn từ lâu rồi nhưng vì Kỳ Phong không có phát ra sát khí mà tu vi dao động thấp nên người ta không thèm để ý đến hắn mà thôi.

Kỳ Phong nếu biết những suy nghĩ này của Thường Ngôn hắn nhất định không thèm bỏ đi lớp dịch dung mà nhất định lao ra phân cao thấp với vị sư huynh này một trận vì dám xem thường hắn còn cho hắn là cá, hắn nhất định sẽ vừa đánh vừa mắn huynh mới là cá, cả nhà huynh mới là cá đó.” Đáng tiếc Kỳ Phong hắn cũng không biết những suy nghĩ này của vị sư huynh Thường Ngôn kia đâu nha.

“Xem diễn lâu như vậy hình như cũng nên xuất hiện rồi đi, vị bằng hữu này hay là chờ ta đích thân đi mời.”

Ba người Kiến Huân nghe Thường Ngôn nói vậy thì nhất thời kinh ngạc. “Bọn họ cũng không phát hiện ra có người ẩn nấp gần đây nha, Thường Ngôn là thế nào nhìn thấy có người tiếp cận bọn họ?” Là lời trong lòng Kiến Huân lúc này. Đây chính là khác biệt về thực lực đi.

“Hả...Kỳ Phong hắn ẩn nấp kĩ như vậy mà cũng bị phát hiện rồi. Làm sao có thể, hay là lúc xem đánh nhau kích động quá nên bị lộ nhỉ? Thôi kệ, bị phát hiện rồi thì đành phải xuất hiện thôi vậy.” Từ trên cây theo bản năng nhảy xuống, hắn cũng không vận dụng linh lực. Với trình độ của Kỳ Phong hiện giờ thì cho dù có thả hắn trở về Hiện Đại nơi không thể tu luyện gì thì hắn cũng có đủ khả năng vượt tường băng nóc rồi thì cần gì phải dùng đến linh lực nữa cơ chứ.

“Kiến Huân sư huynh, Thường Ngôn sư huynh, các vị sư huynh đã lâu không gặp.” Tiến đến cung kính chào hỏi bốn người trong nhóm Thường Ngôn rồi Kỳ Phong nhanh chóng cúi đầu.

Đừng quan sát hắn như người ngoài hành tinh như vậy nữa có được hay không?

“Kỳ Phong sư đệ.” Là tiếng của Kiến Huân sư huynh a. Ngước nhìn Kiến Huân sư huynh, cứu tinh là cứu tinh nha, Kỳ Phong âm thầm rơi lệ, vẫn là Kiến Huân sư huynh tốt của hắn là người nhận ra hắn nhanh nhất nha.

“Sau lại là đệ, tổ đội của đệ đâu, Lãnh Sương Cốc nguy hiểm thế nào lại đi một mình rồi, không phải đệ còn có tổ đội sau?” Hắn đã hỏi thăm qua mới biết được Kỳ Phong sư đệ đã gia nhập tổ đội nhưng tổ đội toàn những đệ tử tu vi thấp, một đường lo lắng hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích tiểu sư đệ nhưng đều không tìm thấy tin tức gì, may mà hôm nay gặp được tiểu sư đệ, nhưng sau tiểu sư đệ lại đơn độc một mình nơi yêu thú đầy rẫy như thế này?

Bọn người Thường Ngôn đang nhìn hắn chờ câu trả lời. “Ách...cũng phải thôi. Với cái tu vi này mà hắn một mình hoạt động còn an toàn không sức mẻ gì ở Lãnh Sương Cốc hơn một tháng, nói mọi người không nghi ngờ hắn mới là lạ đó.”

Đưa tay sờ đầu Kỳ Phong nói: “Mấy ngày trước bọn đệ gặp phải yêu thú cấp năm, vì bị truy đuổi nên thất lạc với tổ đội của mình. Lúc nãy đi đến đây gặp cao thủ đánh nhau đệ không biết là ai nên không dám ra mặt cũng không dám dùng thần niệm quan sát vì sợ bị phát hiện nên không nhận ra đó là các sư huynh a.” Kỳ Phong giải thích mà trong lòng chỉ muốn khóc mếu, hắn đây có nên trở về Hiện Đại đi làm diễn viên không a? Nhưng hắn nói hoàn toàn là sự thật, hắn cũng không có nói dối nha.

Ôm lấy Kiến Huân Thường Ngôn nói: “Huân, tiểu sư đệ nhiều ngày sợ hãi rồi đừng hỏi đệ ấy nữa, chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này đi thôi.”

Thường Ngôn hắn có thể là nghĩ nhiều rồi, vị Kỳ Phong tiểu sư đệ này nói chuyện thần thái đúng là không có nói dối cộng với tin tức hắn thu được hoàn toàn trùng khớp vậy thì tạm thời hắn đi tin tưởng vị tiểu sư đệ này vậy trước vậy còn vì sau nơi này nhiều yêu thú với tu vi của đệ ấy mà vẫn bình an vô sự vậy thì cũng không cần.

Đã là người tại Thế Giới Tu chân này, nếu như không có chút năng lực tự bảo vệ bản thân vậy cũng đừng mong tồn tại. Kỳ Phong sư đệ a, ta trước đay đúng là đã quá xem thường đệ rồi.

Chỉlà từ lúc tiểu sư đệ này xuất hiện, trong mắt của Huân sư đệ cũng chỉ có vị tiểu sư đệ đây vậy còn hắn đâu? Hắn cũng không muốn Huân sư đệ lo lắng quá mức cho vị tiểu sư đệ này a.

“Ah...đây là cái tình huống gì nha, hai người đang yên đang lành đi ôm nhau trước mặt hắn làm cái gì? Hai vị sư huynh à, đừng làm tâm hồn trẻ thơ trong sáng của đệ bị tổn thương có được không? Thường Ngôn sư huynh à, huynh đây là thể hiện cho ai xem vậy hả?” Trong lòng kêu gào nhưng cái vị đang ăn giấm trước mắt đây nào đâu có biết. Kỳ Phong hắn mới mặt kệ, những ngày tiếp theo hắn cũng không lo bị lạc đường nữa là được.

Trong lòng vui vẻ Kỳ Phong đi theo đám người Kiến Huân tiếp tục hành trình săn gϊếŧ yêu thú và đối phó bọn người chặn cướp.

Ha ha thì ra đám đệ tử Dịch Thần Tông này không phải ai cũng tốt như bọn người Kiến Huân sư huynh và tổ đội của hắn a. Gần nữa tháng đi cùng các vị sư huynh mà hắn gặp không ít lần tổ đội khác bị đồng môn đánh cướp nha. Chỉ là nhóm người Kiến Huân tu vi cao nên có gặp chặn cướp cũng toàn bị bọn họ đánh cho chạy trối chết.

Thật ra Kỳ Phong biết những việc như đánh cướp này hoàn toàn là do danh ngạch tiến vào Nhất Tinh bí cảnh mà ra. Ai không muốn hoàn thành nhiệm vụ, ai không muốn tổ đội mình đứng nhất cơ chứ. Hắn cũng không thể đi trách bọn người này được, có trách thì nên trách danh ngạch tiến vào Nhất Tinh bí cảnh là quá ít đi.

“Ah…kia không phải là Huyền Mộc ngàn năm sau? Bọn người Kiến Huân sư huynh có phải mắt có vấn đề hay là bị mất đi thần niệm rồi, trước mắt không phải Huyền Mộc ngàn năm sau, bọn họ như thế nào còn không nhận ra cứ thế đi qua a.”

Kỳ Phong đây là cho rằng ai cũng có được truyền thừa cùng kiến thức rộng như phụ thân Lam Thanh của hắn sau ha?

Bọn người Kiến Huân không có nhận ra nhưng Kỳ Phong hắn thì không phải như vậy. Hắn là nhận được truyền thừa từ phụ thân Lam Thanh nên hắn biết Huyền Mộc là như thế nào trân quý. Huyền Mộc vạn năm cũng chỉ cho ra được hơn trăm giọt tinh chất nguyên mộc vậy một góc Huyền Mộc ngàn năm này bên trong thì có được bao nhiêu tinh chất nguyên mộc, cao lắm cũng chỉ có hơn mười giọt tinh chất nguyên mộc mà thôi. Nhưng cái chính là một giọt của nó có thể giúp cho tu chân giả hệ Mộc tăng lên một tầng thực lực nha, đây chính là bảo vật trân quý ngàn năm khó tìm nha. Kỳ phong hắn như thế nào có thể bỏ qua.

“Vậy các vị sư huynh như thế nào bỏ qua, như thế nào không điên cuồng đi trích. Hay thật sự là bọn họ không biết giá trị thật của nó? Đã các huynh không cần vậy tất cả tinh chất Huyền Mộc đệ cũng không từ chối mà thu thập đâu nha.”

Trong lòng nghĩ vậy Kỳ Phong cũng không do dự, hắn cũng không thể chờ đến đêm tối quay lại nơi này, ai biết sau khi bọn hắn đi rồi còn có người khác cũng phát hiện ra Huyền Mộc ngàn năm xuất hiện ở nơi này hay không?

Mặt kệ bọn người Kiến Huân đang tiến về phía trước còn Kỳ Phong hắn thì quay ngược trở lại, cũng không có thời gian đi trích từng giọt tinh chất vì sợ thời gian chờ đợi quá lâu bọn người Thường Ngôn không thấy hắn nhất định sẽ nghi ngờ. Hắn không lo lắng người khác sẽ biết hắn biến mất nhưng cái vị Thường Ngôn sư huynh này thì lại khác a.

Đào luôn cả gốc Huyền Mộc chuyển vào không gian để Huyên lo liệu, tiện tay bắt mấy con yêu thú cấp thấp rồi quay trở về, những việc này hắn thực hiện cũng chưa đến nữa khắc chắc là không có vấn đề gì đi.

Trở lại nhóm các vị sư huynh trong khoảnh khắc Kỳ Phong cảm giác có một đạo thần niệm quét lên trên người hắn. “Biết ngay cái vị sư huynh này vẫn là phát hiện ra hắn biến mất mà.”

“Đệ vừa đi đâu?” Thường Ngôn sư huynh đây là sợ Kiến Huân sư huynh lo lắng cho hắn nên mới truyền âm hỏi riêng thế này phải không?

“Đệ thấy mấy ngày nay mọi người đều mệt mỏi mà chỉ toàn dùng Tích Cốc Đan nên đệ đi bắt vài con thú rừng về nướng thôi ạ. Đệ là sợ nói ra Kiến Huân sư huynh sẽ không cho đệ đi nên đệ mới âm thầm đi bắt a.”

“Được rồi, đưa đây cho ta. Không được phép nói với Huân là đệ tự mình đi bắt thú rừng đâu nhé.”

“Ah…Vâng.”

“Thường Ngôn sư huynh vậy mà thật sự tin hắn. Cũng đúng, nhiều ngày tiếp xúc bọn họ cũng dỡ bỏ phòng bị với nhau không phải sau.” Kỳ Phong âm thầm cảm thấy may mắn, nếu vị sư huynh này còn gặng hỏi hắn bắt mấy con thú này ở đâu hắn đúng thật phải dò đầu bức tóc để suy nghĩ a, không lẽ hắn phải nói “đệ là dùng ý niệm bắt chúng từ trong không gian ra.” Ha ha…làm sao có thể nói a.