"Bất đắc dĩ, chúng ta chỉ có thể sớm tiến hành nội môn khảo hạch, tạm thời chọn lựa nhân tuyển tham gia tứ cảnh đại hội."
Nghe đến đó, Du Ấu Du chợt nhớ đến một đoạn tình tiết trong nguyên tác.
Khi Du Bất Diệt bế quan, hai đứa con của ông ta tham gia đại hội tứ cảnh, thế nhưng lúc đó hai tông môn khác ở Đông cảnh đều phái đồng đội thái quá ra ngoài.
Dưới tình huống như vậy, Long Phượng Thai đứng vững trước áp lực, dẫn đầu chém gϊếŧ một con dị thú Kim Đan kỳ đoạt được khôi thủ, hung hăng đánh vào mặt tu sĩ Tam cảnh khác, mà đám đồng đội gà mờ kia...
"Khϊếp sợ! Không dám tin! Bọn họ sùng bái nhìn đôi long phượng thai này, bị thực lực của hai người này hoàn toàn chinh phục."
Cuối cùng chính là nhân vật chính xuất quan nắm tay con trai không ngừng khen ngợi, nữ chính bên cạnh mỉm cười nhìn một màn yêu kiều.
Du Ấu Du chấn kinh.
Hóa ra, ta chính là những đồng đội gà mờ ngay cả tên họ cũng không xứng xuất hiện trong sách, hơn nữa cuối cùng còn quỳ gối chinh phục?
Một con gà khác nghe đến đó đã là kích động khó nhịn: "Sư tỷ, ta phải như thế nào mới có thể tham gia tứ cảnh đại hội!"
Dựa theo nguyên tắc rời xa Long Ngạo Thiên sẽ không trở thành công cụ bị đánh mặt, Du Ấu Du lập tức tỏ vẻ: "Sư tỷ, đệ thực sự quá cùi bắp, không xứng tham gia đại hội này."
Thật là một đứa trẻ khiêm tốn, Khúc Thanh Diệu nghĩ như vậy.
Nàng không về Khải Nam Phong, ngược lại trấn an Du Ấu Du: "Tuy cậu mới tập luyện thuật luyện đan chưa lâu, nhưng thiên phú của cậu rất tốt, trong số những người cùng vào nội môn với cậu, cậu cũng là thượng đẳng, không ngại tranh thủ một chút cơ hội tham gia thịnh hội."
"Hơn nữa,đại hội tứ cảnh còn tận mấy tháng, các ngươi còn có cơ hội tiến bộ."
Khải Nam Phong: "Sư tỷ, đệ nhất định sẽ tranh thủ!"
Tô Ý Trí hơi chần chờ, hắn thấp thỏm dò hỏi: "Đại hội Tứ Cảnh phải ở trong khu rừng Vạn Cổ lâu như vậy, còn có nhiều dị thú như vậy, e là hơi nguy hiểm?"
Khúc Thanh Diệu cười khẽ: "Đó là tự nhiên, nhưng sẽ có cao nhân tiền bối ở trong bóng tối phù hộ, hơn nữa nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm, còn có thể bỏ quyền thi đấu để ra ngoài."
Khải Nam Phong: "Sư tỷ, ta không sợ chết!"
Nhưng Tô Ý Trí và Du Ấu Du vẫn có chút chần chờ.
Hai người bọn họ một người không muốn trở thành công cụ người đánh mặt, một người thì sợ chết.
Khúc Thanh Diệu chỉ cho là bọn họ không tự tin, vì vậy ôn nhu cổ vũ: "Mỗi lần đạt được một cảnh giới có tên tuổi, có thể đạt được lượng lớn tài nguyên tu hành, hơn nữa bất luận linh thạch cao cấp hay vật tầm thường, các loại pháp bảo cao cấp khó kiếm được cũng không ít, càng có thể dương danh tu chân giới."
Tô Ý Trí lập tức mở miệng: "Sư tỷ, đệ sẽ cố gắng!"
Hắn rất thích những thứ tục vật kia!
Khúc Thanh Diệu lại nói: "Hơn nữa khu rừng Vạn Cổ chính là phúc địa của tu sĩ, các ngươi một khi tiến vào liền có cơ hội thu hoạch được các loại thiên tài địa bảo, trong đó không thiếu ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm linh dược."
Nghe đến đó, Du Ấu Du ngồi thẳng người.
Chẳng biết tại sao mặt nàng đột nhiên ngứa, nếu có Tiểu Long Ngạo Thiên đến đánh mặt hai cái liền có thể thoải mái a?
Tuyệt đối không phải bởi vì nghe được có cao phẩm linh dược mà động tâm!
Nói đến đây, Khúc Thanh Diệu lại bổ sung một câu: "Mặt khác, nghe nói Bất Diệt Kiếm Thần có một đôi nhi nữ sẽ tham gia thịnh hội, cho nên hắn cố ý lấy ra một đôi tiên cấp pháp bảo làm tặng thưởng, chờ con của mình thắng lại."
Người của Đồng Hoa quận thân thiện với Yêu tộc bao nhiêu, Đan tu càng thiện lương, Khúc Thanh Diệu giống như nhớ tới cái gì, mặt lộ vẻ không đành lòng.
Nàng thở dài nói: "Nghe nói, đó là hai thanh kiếm dùng răng nhọn trên người một vị đại yêu luyện chế thành."
Nụ cười trên môi Du Ấu Du dừng lại chưa tan.
Nhưng mà, đáy mắt lại từng chút từng chút lạnh xuống.
Sáng sớm tỉnh lại, Du Ấu Du ôm cái đuôi đang dần dần xoã tung vào trong ngực, vùi mặt vào trong, co lại thành một cục nho nhỏ.
Nàng có được toàn bộ ký ức của nguyên thân.
Cho nên cảm giác bị Trương bà tử đánh chửi, bị những người kia sỉ nhục, thậm chí cuối cùng bị đau đến chết cũng tốt, nàng đều nhớ rõ.
Cho nên đêm qua sau khi nghe được hai thanh kiếm kia tồn tại, không biết có phải ký ức của trẻ sơ sinh còn sót lại trên thân thể kia bị kí©h thí©ɧ, nàng đã mơ ác mộng suốt cả đêm.
Máu trong mộng đổ ập xuống đầu nàng, gần như muốn dìm chết nàng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Du Ấu Du mặc quần áo tử tế đi mở cửa, liền thấy Khải Nam Phong mang theo nhiều lớp hộp cơm xuất hiện trước cửa nhà mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ có ánh sáng mơ hồ, còn chưa sáng.
"Ngươi tới sớm như vậy làm gì?" Nàng cúi đầu nhìn hộp cơm kia, buồn bực: "Mà hiện tại phòng ăn sợ là còn chưa mở a?"