Chương 47: Hai thanh kiếm (2)

Nếu cẩn thận luận tiếp, Khải Nam Phong trời sinh tuấn tú cao gầy, rõ ràng là một bộ quý công tử nhưng lại luôn tràn đầy thân thiết cười, bộ dáng như mặt trời nhỏ rực rỡ.

Mà Tô Ý Trí thì càng không cần phải nói, chỉ dựa vào một tiếng "Hảo tỷ tỷ" đã có thể làm cho mấy vị sư tỷ kia động tâm, nên là tiểu bạch kiểm trắng đến cỡ nào a!

Phong thái của Khải Nam Phong vui vẻ: "Đúng là ta rất xinh đẹp."

Ngay cả Tô Ý Trí cũng xấu hổ đỏ mặt ưỡn ngực, rất rõ ràng không chịu nổi khen ngợi.

Du Ấu Du không nhìn, nhưng vẫn chỉ có thể chịu đựng thay bọn họ làm tiếp nhân phẩm đảm bảo.

Thậm chí nàng còn bất đắc dĩ chụp nồi lêи đỉиɦ đầu mình: "Hơn nữa lúc đó ta thật sự quá tò mò, nên mới nhờ bọn họ ở ngoài cửa báo cho ta biết."

Khúc Thanh Diệu trầm mặc một lát, cuối cùng sinh ra một loại cảm giác vô lực thật sâu.

"Nếu nhớ không lầm, ta từng nói ngày mai tất cả đệ tử nội môn mới tấn cấp mười lăm tuổi trở xuống đến Dược cốc tìm ta, có chuyện quan trọng muốn báo cho ta biết?"

Khải Nam Phong lắp ba lắp bắp: "Chẳng lẽ là ta chạy đi nghe ngóng chuyện?"

Khúc Thanh Diệu mặt không biểu tình nhìn về phía Khải Nam Phong: "Đúng, cây trâm của ngươi tặng không."

Lại nhìn về phía Tô Ý Trí: "Tỷ tỷ tốt của ngươi cũng gọi không."

Tô Ý Trí: Không sao, gọi vài tiếng tỷ tỷ cũng không tốn linh thạch.

"Ngươi đã muốn biết như vậy." Khúc Thanh Diệu có chút bất đắc dĩ nhìn Du Ấu Du, nhưng không có ý trách cứ: "Vậy ta nói cho các ngươi biết trước đi."

Trước khi nói chuyện kia, nàng hỏi trước một câu.

"Các ngươi có nghe nói tới đại hội tứ cảnh không?"

Khải Nam Phong vừa xoa cái bọc trên đầu vừa lớn tiếng đáp: "Chúng ta chưa từng nghe qua!"

"Không, ta biết." Tô Ý Trí đánh mặt.

"Ta cũng biết." Du Ấu Du lại mặt.

Giọng nói của Khải Nam Phong như gặp quỷ nhìn chằm chằm vào nàng: "Tô lão nhị thì thôi đi, sao ngươi cũng biết đại hội tứ cảnh?"

Sở dĩ Du Ấu Du biết, là vì nhân vật chính của nguyên thư Du Bất Diệt lần đầu tiên dương danh Tu Chân Giới, chính là ở trên đại hội tứ cảnh năm đó.

Tứ cảnh, tên như ý nghĩa chính là tứ cảnh đông nam tây bắc Nhân tộc ở lại này.

Mà đại hội tứ cảnh cử hành bốn năm một lần là thịnh hội lớn nhất của tu sĩ Nhân tộc, cũng là cơ hội tốt nhất để các tu sĩ trẻ tuổi bộc lộ tài năng, bởi vì tứ cảnh thịnh hội chỉ cho phép tu sĩ mười sáu tuổi trở xuống tham gia.

Trong đại hội tứ cảnh, các tu sĩ trẻ tuổi sẽ căn cứ chỗ mình tạo thành một đội, tiến về trong vạn cổ chi sâm bị dị thú chiếm lĩnh, dựa theo số lượng dị thú bị chém gϊếŧ để phân định thứ hạng.

Năm đó Du Bất Diệt chính là đột phá đến Kim Đan kỳ trong đại hội lần đó, cũng dựa vào sức của chính mình chém ba con dị thú Kim Đan kỳ, dẫn đầu Đông cảnh lấy được vị trí đầu danh, còn thu hoạch được một đám tiểu đệ thiên kiêu và hồng nhan tri kỷ.

"Nhưng từ sau lần Bất Diệt Kiếm Thần đó, đã gần trăm năm rồi ta chưa từng đoạt được hạng nhất." Khúc Thanh Diệu nhíu mày, dường như nhớ tới chuyện không vui nào đó.

"Hơn nữa Đan tu chúng ta không giỏi sát chiêu, rất khó chém gϊếŧ dị thú, chỉ có thể chữa thương cho Vân Hoa kiếm phái và các tông môn khác, không chỉ bản thân thương vong trầm trọng, còn bị các tu sĩ khác khinh bỉ."

Du Ấu Du trầm mặc.

Rất nhiều người đều có tật xấu khinh thường phụ trợ, nhưng lúc cần điều trị binh khóc lại lớn tiếng hơn bất kỳ ai, lại không nghĩ tới các y tu gầy yếu ở trong Vạn Cổ Chi Sâm nguy cơ tứ phía chữa thương cho bọn họ cũng nguy hiểm đến tính mạng.

"Tông môn vì để cho đệ tử năm nay tham gia tứ cảnh đại hội có thể bình an trở về, cố ý truyền thụ không ít công pháp chiến đấu cho Chu sư đệ có thể trạng to lớn nhất, muốn hắn che chở các sư đệ, sư muội khác."

"Nhưng cũng chính vì hắn tu tập những công pháp kia, mới gây thành đại họa vào một tháng trước."

"Một tháng trước, đột nhiên xuất hiện một số đầu dị thú ở Đồng Hoa quận, trong đó càng bất ngờ hơn khi xuất hiện một đầu dị thú Hóa Thần cảnh, mặc dù bị tiền bối Vân Hoa kiếm phái kịp thời đuổi tới chém gϊếŧ, nhưng trong số đệ tử tông môn ta phái đi cứu chữa phàm nhân, thì có Chu sư đệ."

"Càng tệ hơn chính là Chu sư đệ bị dị thú cào bị thương, mà lúc ấy hắn đang vội vàng cứu chữa thôn dân địa phương, nên không phát hiện ra."

"Đợi đến lúc phát hiện thì đã muộn, Chu sư đệ đột nhiên mất đi lý trí ở trong phòng luyện đan, đánh cho mười mấy sư đệ, sư muội bị thương, nếu không phải trưởng lão kịp thời đuổi tới ngăn lại, chỉ sợ sẽ gây ra thảm hoạ càng lớn hơn."

Khúc Thanh Diệu rũ mắt xuống, buồn bã nói: "Lúc ấy tu tập cùng phòng luyện đan, vừa vặn tất cả đều là đệ tử trẻ tuổi dưới mười sáu tuổi."