Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tu Chân Cấm Kì Thị Giống Loài

Chương 33: Bằng bản lĩnh mà lấy được! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng Du Ấu Du cũng không tính nhận việc này, thời gian trước Đan Đỉnh tông lại tiến hành mấy lần thi nhỏ, nàng đã mấy tháng không tới chợ đen.

Nói cách khác... Cái chân bị chó cắn nát kia đã sớm không còn sinh cơ, đều đã bốc mùi sinh trùng rồi.

Không được cứu rồi.

Du Ấu Du chỉ nghĩ đến một khả năng: "Ngươi coi chừng ướp nó thành chân giò hun khói đó!?"

Tu sĩ một chân thiếu chút nữa mở miệng mắng chửi người, nhưng mà mồm mép mở ra lại nghĩ tới bây giờ mình còn đang quỳ.

Hắn xê dịch tư thế, để cho nàng thoạt nhìn thấy hắn quỳ càng thành khẩn.

"Đại sư, ta không gạt ngài, mấy năm trước ta may mắn lấy được một kiện pháp bảo, để đồ ăn tươi mới vào trong đó một năm cũng sẽ không hư. Lúc ấy, ta dưới tình thế cấp bách, liền đem chân để ở bên trong, không nghĩ tới việc qua mấy ngày nhìn lại, huyết nhục bên trên đều còn lưu lại."

Du Ấu Du hứng thú.

Chỉ thấy một chiếc nhẫn ngọc trên bàn chân sáng ngời, trong nháy mắt xuất hiện một cái đùi bị gặm đến lộn xộn.

Nàng cẩn thận kiểm tra một phen, mặc dù cái chân này đã rất tệ, nhưng hoàn toàn còn có thể sửa chữa để dùng.

"Đại sư, chúng ta sẽ bây giờ đi tiếp?" Tu sĩ một chân nhanh chóng lấy ra một trăm khối Linh Thạch đưa lên, đôi mắt trông mong nhìn Du Ấu Du.

Nhưng Du Ấu Du không nhúc nhích, nàng thậm chí không nhìn khối Linh Thạch kia: "Một trăm khối Linh Thạch? Đó là giá vừa khai trương."

Tu sĩ một chân lập tức trầm xuống.

Các tán tu không môn không phái đều có quy tắc sinh tồn của mình, hiểu được cái gì gọi là co được giãn được.

Cho nên, thời điểm có thể kiêu ngạo thì hắn mắt không có trần, hận không thể đắc tội tất cả mọi người, thời điểm có việc cầu người cũng có thể không chút do dự quỳ xuống bán thảm.

Nhưng vừa nghe giọng điệu của tên lùn y tu này, sợ là phải tăng giá ngay tại chỗ.

Mặc dù mặt nạ che giấu thần thức thăm dò, hắn không cách nào biết được tu vi của đối phương, nhưng mà với kinh nghiệm lão luyện của hắn, từ phản ứng của chú lùn này liền nhìn ra được... Là một con gà yếu ớt.

Thật sự không được thì trói người này lại, bắt tới nối chân cho hắn! Chợ đen không cho phép gϊếŧ người, nhưng trói và bắt ra ngoài thì có thể?

Thanh âm của tu sĩ một chân mang theo một chút hàn ý, cuối cùng nhượng bộ một bước: "Đó là tất nhiên, đợi sau khi chân lành, ta sẽ trả thêm một ngàn khối Linh Thạch."

Nào biết Du Ấu Du lại cực kỳ khinh thường nở nụ cười một tiếng: "Linh Thạch? Ngươi không khỏi quá khinh thường người khác, chúng ta là y tu, luyện một viên linh đan là có thể bán đấu giá được hơn một vạn, sao lại phải cần chút Linh Thạch này?"

Mặc dù trong túi tiền chỉ còn lại ba khối Linh Thạch, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng.

Tu sĩ một chân trầm mặc, hắn không phải y tu, thật đúng là không biết nội tình trong đó, hắn chỉ biết người kia đích xác rất giàu, toàn thân cao thấp đều là pháp bảo cao cấp.

"Ta ra tay là vì hành y tế thế cứu thương sinh!" Du Ấu Du ngữ khí nghiêm chỉnh, chậm rãi bổ sung một câu: "Nhưng cũng cần thu chút Linh Thạch hoặc pháp bảo có ý tứ, để tránh người bị thương thế cảm thấy áy náy."

"Người vừa mới nói không thiếu Linh Thạch, mà giờ muốn pháp bảo?" Tu sĩ một chân liền hiểu.

Du Ấu Du nhìn vào đại đao kia, giả vờ như có chút hứng thú: "Đao này hình như cũng không tệ lắm..."

"Không được!" Tu sĩ một chân dứt khoát từ chối: "Đao quan trọng như vợ ta, ta không có vợ, chỉ còn đao, không thể cho ngươi!"

Du Ấu Du biết hắn sẽ cự tuyệt, vì vậy chậc một tiếng, quay đầu nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay hắn, giọng điệu rất miễn cưỡng: "Vậy thì thứ này đi."

Tu sĩ một chân hơi do dự: "Đây là một kiện pháp bảo trung cấp..."

Du Ấu Du chưa từng gạt người, nàng chỉ biết giảng đạo lý với người ta.

Giờ phút này, nàng lại bắt đầu giảng đạo lý.

"Chẳng qua chỉ là một túi Giới Tử mới lạ mà thôi, có thể giữ chân tươi rất không tệ, nhưng ngươi cảm thấy mình còn có thể bị ai đó chặt đứt chân một lần nữa sao?"

"Đương nhiên là không! Lần trước chỉ là thằng nhãi đó may mắn thôi!" Tu sĩ một chân cắn răng nghiến lợi.

"Vậy thì đúng rồi, thứ đồ chơi này lại không thể gia tăng tu vi của ngươi, cũng không thể bảo vệ tính mạng của ngươi, đối với ngươi mà nói, cũng là không dùng được. Nhưng cái chân ngươi khi khỏi hẳn thì lại khác, có lẽ cũng có thể giống như người nào đó trên lôi đài thắng liên tiếp mười trận... Không, hai mươi trận thì sao?"

Câu nói cuối cùng này quả thực kỳ hiệu.

Tu sĩ một chân bừng tỉnh, hắn không còn giày vò nữa, nhanh chóng gỡ chiếc nhẫn kia xuống.

"Đại sư nói đúng, là ma chướng của ta!" Lần này hắn thật lòng thành ý nói cảm tạ: "Đại sư quả nhiên là người đại thiện!"

Du Ấu Du không đỏ mặt, nàng không khỏi cảm khái người dân trong Tu Chân Giới vẫn rất thuần phác, người chợ đen thế mà cũng không xảo trá bằng tiểu hài tử Tận Thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »