Chương 28: Tay gãy chân gãy (2)

Vẻ mặt Khúc Thanh Diệu vẫn ngưng trọng như cũ.

Thở dài một tiếng, nhìn Du Ấu Du ở ngoài điện, cô gái kia lại chảy máu mũi, Khải Nam Phong ở bên cạnh đang luống cuống tay chân lấy bông bịt cho cô.

"Có lẽ cả đời này nàng chỉ có thể ở ngoại viện trồng trọt Linh Dược, xử lý dược liệu." Giọng nói Khúc Thanh Diệu lộ ra chút tiếc nuối: "Muốn vào nội môn học tập luyện chế linh đan, nhất định phải có được Linh Lực, nhất là Mộc hệ thân cận dược liệu và Hỏa hệ giỏi về khống chế hỏa diễm là tốt nhất."

"Lúc trước Tô Ý Trí, người ngươi nhìn trúng là Linh Lực hệ hỏa, Khải Nam Phong là Linh Lực hệ mộc."

"Mà đứa nhỏ Du Ấu Du kia... Kết quả kiểm tra, xem ra linh mạch của nàng ta đã vỡ nát, sợ là đời này cũng không cách nào khống chế Linh Lực, trở thành một Đan tu chân chính."

Du Ấu Du hoàn toàn không biết có người đang tiếc nuối cho nàng, nàng chỉ muốn ăn cơm.

Cũng may, thiện đường Đan Đỉnh tông đối với đệ tử là miễn phí, nàng ăn đến bụng no tròn, lại gói một túi bánh bao đi.

Kỳ thi kết thúc, được một ngày nghỉ, Du Ấu Du dự định đến chợ đen kiếm tiền.

Trước lạ sau quen, Du Ấu Du thay áo đen đeo mặt nạ đen, lần nữa tiến vào khu vực này, cũng không còn khẩn trương như lần đầu tiên.

Lần trước, nàng cùng Khải Nam Phong ở bên ngoài mua dược liệu xong liền đi, lần này nàng đi vào bên trong mới phát hiện còn có bán các loại linh khí cùng pháp bảo, nhất là một bức tường lớn nhìn không thấy bờ, phía trên bí mật dán các loại bố cáo thô bạo——

"Một trăm Linh Thạch treo giải thưởng cao cho yêu nữ Không Không Sơn Huyễn Cơ, một tay giao người một tay giao tiền."

"Tổ đội thăm dò động phủ của Kỳ Sơn lão tổ, sau đó chia một chín, lão tử lấy chín, ngươi cầm một, không phục tới chém."

...

Du Ấu Du đã quen với cuộc sống Đan tu hòa bình, mí mắt run lên, cuộc sống thô bạo của các tán tu chợ đen khiến nàng lập tức mơ mộng về Tận Thế lộn xộn, nhưng chợ đen có quy củ không thể gϊếŧ người, nàng không sợ.

Nàng vóc dáng thấp bé, không thấy rõ dán bố cáo ở trên đó.

Đang cố gắng nhón chân, bên cạnh đi qua một đại hán cường tráng, tiện tay xách cổ áo nàng lên.

"Thấy rõ chưa?" Gã to lớn hỏi.

Du Ấu Du đảo qua khu vực này, bên trong đều ủy thác gϊếŧ người để lấy bảo vật, nàng không được.

"Xem xong rồi, cảm ơn."

Đại hán thả nàng lại trên mặt đất: "Ngươi khách khí tổ tông của ngươi với ta!"

"..."

Du Ấu Du ngẩng đầu nhìn lên, vừa nãy trên đường đến đây, cô phát hiện chợ đen có rất nhiều Yêu tộc, không ngờ người này cũng vậy, sau lưng hắn mọc ra đôi cánh lớn đen nhánh, mà trên mặt nạ đen kịt còn xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ ra một cái miệng to như chậu máu.

Yêu tộc kia mở miệng thành bẩn: "Nhìn cha ngươi kìa? Chưa thấy qua Yêu tộc đã bị dọa khóc rồi sao?"

Du Ấu Du lắc đầu, nàng cảm thấy Yêu tộc này kỳ thực rất thích giúp người: "Không phải, ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi một chút, nơi nào có thể kiếm Linh Thạch."

Nàng ta tỏ ra rất thành khẩn nhưng da mặt lại dày: "Tốt nhất là loại không cần tốn nhiều sức, còn kiếm tiền nhanh."

"Ha." Yêu tộc run rẩy cánh, giống như nghe được chuyện cười gì đó: "Tiền đến nhanh còn không cần đại lực khí? Có a, nhưng xem ngươi có dám đi hay không!"

Một lát sau, Du Ấu Du bị xách lên ném vào một tòa nhà cao tầng ầm ầm.

Nàng bò dậy nhìn, liền thấy ở chính giữa có một cái lôi đài đứng sừng sững, phía trên có hai người đang đánh đến say sưa, một chùm máu tươi từ đỉnh đầu Du Ấu Du bắn ra, nếu không phải nàng thấp, sợ đã bị xối một đầu.

Thắng bại rất nhanh được công bố, người thua kia ôm cánh tay cụt lăn xuống lôi đài, mà người thắng bị đứt mất chân, nhưng vẫn cười ha ha: "Lão tử thắng ha ha! Ba trăm khối Linh Thạch này là của ta!"

Khán giả dưới đài kêu gào quái dị, cái chân gãy kia bị đám người ném tới ném lui, cuối cùng lăn xuống trước mặt Du Ấu Du.

"..."

Lại là cảm giác quen thuộc đáng chết, đây không phải là thi đấu lôi đài cược tiền lại cược mệnh trong Mạt Thế sao!

Yêu tu cánh lớn ôm cánh tay cười quái dị: "Muốn kiếm tiền nhanh? Ngươi đừng chỉ là nằm mơ, con mẹ nó đi lên đánh a. Yên tâm, chợ đen có quy củ, sẽ không gϊếŧ mạng người."

Hắn nói một hồi, khom người cầm tấm mặt nạ vẽ miệng máu kia hướng nàng, âm trầm nói: "Nhưng gãy tay gãy chân là chuyện thường. Hắc hắc, sợ chưa? Nhanh cút về tìm mẹ ngươi đòi sữa uống đi, chợ đen này không phải nơi loại tiểu thí hài như ngươi nên đến!"

Du Ấu Du trầm mặc, không nói chuyện.

Yêu tu vốn tưởng rằng tiểu quỷ trước mặt này sẽ bị dọa đến tè ra quần, kết quả không nghĩ, tới nàng lại vô cùng thành khẩn...

"Cảm ơn đại ca nhắc nhở."

Nói câu cảm ơn?

Ngay tại thời điểm Yêu tu cánh lớn chuẩn bị tiếp tục hù dọa tiểu hài nhi này, nàng lại đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt lên chân gãy khiêng tại trên vai.