- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tú Cầu Không Có Mắt
- Chương 9
Tú Cầu Không Có Mắt
Chương 9
Đường Mính Khả cầm lấy sách thuốc Tô Mi Niệp đã xem xong đi tìm Nhị thiếu gia, từ chỗ Nhị thiếu gia lấy mấy cuốn sách, tiện tay cầm một quyển, lật lật mấy tờ, hình vẽ huyệt vị, Đường Mính Khả nói cám ơn trở về phòng. Tô Mi Niệp dặn dò nàng, mấy ngày nay tự lo chính mình, ngàn vạn lần đừng đi quá gần Đại thiếu gia hoặc Nhị thiếu gia, Dược trang đang ầm ĩ. Bất cứ lúc nào cũng nói, Đường Mính Khả vẫn len lén đem ngân phiếu kín đáo đưa cho Nhị thiếu gia, còn nói hắn ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, nếu không Niệp Niệp sẽ tức giận.
Thật ra thì trên người Đường Mính Khả cũng không có nhiều ngân phiếu, còn lại đều bị Tô Mi Niệp giấu đi. Chỉ có mấy tấm ngân phiếu, Đường Mính Khả ngại khó coi, nhưng suy nghĩ một chút, vạn nhất người ta chỉ thiếu chút tiền này sao, có thể Nhị thiếu gia không thiếu, Đường Mính Khả coi như lục hết trên người đưa mình hắn cũng không có khách khí, có thật nhiều ngân phiếu thì có thêm nhiều sức, tiền lúc nào cũng cần, giữ lấy vẫn không tệ.
Đường Mính Khả đem sách vào phòng, cầm lên một quyển huyệt vị nhìn, vẫn không hiểu, xem không hiểu lắm. Tô Mi Niệp cùng nàng giảng giải từng cái, đợi Đường Mính Khả biết rõ, Tô Mi Niệp cảm thấy mình sắp sửa thành nửa thầy thuốc. Đường Mính Khả cảm thấy chiêu này quả thực cao siêu, tìm đúng huyệt vị, có thể đoạt mệnh. Suy nghĩ, giơ tay lên muốn tìm nơi cổ họng chính mình, Tô Mi Niệp thấy vội vàng kéo lại, người này thật đúng là thích làm bậy.
"Niệp Niệp, không có chuyện gì, ta chính là muốn thử một chút có đúng huyệt câm không" Đường Mính Khả cười trấn an Tô Mi Niệp, muốn làm nàng yên tâm.
"Trong sách thuốc huyệt vị sợ rằng cùng võ học không giống nhau, nàng không cần điểm tùy tiện, nếu xảy ra chuyện rắc rối gì thì bị oan" Tô Mi Niệp không yên lòng, Đường Mính Khả cảm thấy có chút đạo lý, dừng tay, cầm lấy một quyển sách khác xem. Tô Mi Niệp cũng chọn sách bắt mạch xem.
Đường Mính Khả một bộ dáng chăm chỉ, vừa vặn sách trong tay do Nhị thiếu gia đặc biệt vì nàng tìm tới xuân cung đồ, vừa hay ma kính*(nữ x nữ). Đường Mính Khả lật vài tờ, vốn nghĩ chiêu thức kỳ quái gỉ, hình vẽ làm cho người đỏ mặt tim đập nhanh, tỉ mỉ suy nghĩ, muốn biết ảo diệu trong đó, đáng tiếc nhìn rất lâu cũng không nhìn ra cái gì, không bỏ qua lật thêm vài tờ, vẫn không lý giải được, không thể làm gì khác hơn là cầm sách hỏi Tô Mi Niệp, "Niệp Niệp, đây là chiêu thức gì, kỳ quái như vậy".
Tô Mi Niệp quay đầu lại liếc mắt một cái, mặt đỏ giống như muốn nhỏ máu, vội vàng đoạt lấy sách kia đóng lại, đặt ở một bên, "Nàng ở đâu mà có" Không dám nhìn tới Đường Mính Khả, trong đầu hình ảnh kia làm sao không thể tản đi.
"Là Nhị thiếu gia cho ta, đây là chiêu thức gì, còn phải cởϊ qυầи áo mới có thể luyện, chẳng lẽ là tà công gì, để cho người nhìn khó chịu, nếu luyện mấy chiêu, chẳng phải là muốn tẩu hỏa nhập ma" Đường Mính Khả vừa nói vừa rót ly trà uống, thấy Tô Mi Niệp không nói lời nào, lại kỳ quái: "Nàng nhất định là biết cái này, nàng nói cho ta đi, để ta khỏi phải đi hỏi người khác"
Tô Mi Niệp sợ nàng đi hỏi người khác, không thể làm gì khác hơn là nói cho nàng, "Đây là nữ tử cùng nữ tử làm chuyện khuê phòng, không phải chiêu thức gì" Vừa nói cảm thấy có chút khô miệng khô lưỡi, tự rót cho mình ly nước.
"Chẳng lẽ, đây là chuyện 'viên phòng'?" Đường Mính Khả nghe qua viên phòng, cũng không biết là ý gì, chỉ biết lúc thành thân xong phải làm, nàng cho rằng quy củ rườm rà, sau đó ở cùng Tô Mi Niệp cho rằng đó là hành động thân mật, không nghĩ vẫn còn có càng thân mật, nội tâm có chút rục rịch, tay muốn lấy sách.
"Nàng muốn làm gì?" Tô Mi Niệp vỗ tay Đường Mính Khả, Đường Mính Khả rụt tay về sờ vẫn chưa từ bỏ ý định, "Ta muốn nhìn".
"Có gì để nhìn, nàng nhìn huyệt vị nhiều một chút" Tô Mi Niệp không có tức giận, nói chuyện nhẹ nhàng.
"Nhưng ta muốn học, học xong cùng nàng viên phòng" Đường Mính Khả nói nghiêm túc, Tô Mi Niệp mặt đỏ lên không biết làm sao đáp lại, trực tiếp nói như vậy làm nàng không biết nói gì, thấy Đường Mính Khả lại muốn cầm sách kia, vội vàng lấy tay ngăn lại, nhưng không ngờ Đường Mính Khả xoay chuyển, đem nàng ôm ngang lên, vẻ mặt sao cũng được, "Dù sao ta mới vừa nhìn sơ qua một lần, ta thông minh như vậy nhất định là có thể tự học".
Tô Mi Niệp không dám lộn xộn, sợ Đường Mính Khả không chịu nổi lực, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, muốn làm Đường Mính Khả buông nàng xuống, "Đây là giữa ban ngày".
"Viên phòng còn phải xem giờ?" Đường Mính Khả nghi ngờ nhìn Tô Mi Niệp, không có vẻ không tin, giống như nhi đồng hiếu học hỏi phu tử, thấy Tô Mi Niệp có chút kháng cự, đem nàng để xuống, "Vậy buổi tối chúng ta viên phòng đi".
"Không được đem từ viên phòng treo bên miệng, có cô nương nào nói như vậy" Tô Mi Niệp quả thực không nhìn nổi Đường Mính Khả một bộ dáng chuyện đương nhiên.
"Ta lại không cùng ai nói, ta biết chuyện thân mật chỉ có thể làm với nương tử hoặc phu quân" Đường Mính Khả khéo léo ngồi xuống ghế, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tính giờ, lại nghĩ đến bộ dángTô Mi Niệp tắm, trong lòng rất là mong đợi.
"Vậy cũng không thể nói" Tô Mi Niệp không muốn nghe Đường Mính Khả đem 'viên phòng' treo bên miệng, nàng không biết thẹn thùng, mình còn biết.
"Vậy khi ta muốn cùng nàng viên phòng phải làm thế nào?" Đường Mính Khả nghiêm túc nhìn Tô Mi Niệp, nhất định phải hỏi, thấy Tô Mi Niệp lật sách không để ý tới mình, tự mình nói một chút, "Ma kính? Khuê phòng? Thân mật?" Tô Mi Niệp quả thực nghe không vô, đem sách vỗ trên mặt Đường Mính Khả, "Nàng vẫn nói viên phòng " Cũng không phải nói viên phòng, nói uyển chuyển một chút, mới vừa nghe Đường Mính Khả nói mấy lần, đã có chút thói quen.
Đường Mính Khả cười ha hả lại muốn đi lấy sách, Tô Mi Niệp không ngăn cản, chẳng qua là lật sách, mắt nhìn thẳng nói, "Nàng cầm, tối nay liền ngủ cùng nó" Đường Mính Khả không thể làm gì khác hơn là rụt tay trở lại, lại hướng về phía Tô Mi Niệp cười ngây ngô, Tô Mi Niệp quả thực nhìn không được, muốn đứng dậy, Đường Mính Khả lập tức đứng dậy theo, "Nàng muốn đi đâu nha? Trời sắp tối rồi".
Tô Mi Niệp vốn muốn dời vị trí, nghe Đường Mính Khả nói như vậy ngược lại ngồi không yên, "Ta muốn đi ra ngoài một chút".
"Bên ngoài có cái gì tốt, nàng đi ở trong phòng đều giống nhau" Đường Mính Khả nói xong cửa cài chốt, Tô Mi Niệp có chút không được tự nhiên, "Nàng làm vậy người làm sao đưa nước nóng tới" Đường Mính Khả nghe lại mở chốt ra, mở cửa kêu người làm đi chuẩn bị nước nóng.
"Mấy ngày này nàng cùng Lý tiểu thư đi tương đối gần" Tô Mi Niệp chuyển chủ đề, để Đường Mính Khả không suy nghĩ viên phòng nữa.
"Ai đi gần nàng, rõ ràng là nàng đi theo ta. Nàng yên tâm, ta hôm qua đem nàng ta trói ở trong ngõ hẻm, nàng không dám đi theo ta. Buổi tối chúng ta viên phòng, nàng nhất định không thể tới quấy rầy" Ai ngờ Đường Mính Khả lại hiểu sai ý nàng, vẫn lượn quanh chữ viên phòng, Tô Mi Niệp hận không thể dùng sách gõ đầu nàng, nhìn một chút bên trong có cái gì.
Tô Mi Niệp cảm thấy chỉ cần không để ý tới Đường Mính Khả, Đường Mính Khả tự mình ở nơi đó nói vui vẻ, "Niệp Niệp, nàng có giống như ta không, có chút khẩn trương. May mắn Nhị thiếu gia cầm quyển sách này tới, nếu không chúng ta bỏ qua chuyện thân mật như vậy, quyển sách này nên cho những người thành thân xem một chút, nếu không bọn họ làm sao viên phòng đâu. Bất quá bọn họ một nam một nữ thành thân, vậy bọn họ viên phòng có được không. Bất quá không cần quản bọn họ, dù sao ta cùng nàng viên phòng, ta biết được rồi".
"Nàng còn nói nữa, đừng nghĩ tới viên phòng" Tô Mi Niệp nói ra khỏi miệng mới áo não nhíu mày lại, đều do Đường Mính Khả kia ở bên tai líu rít, làm hại tự mình nói lời như vậy, đây không phải là đồng ý Đường Mính Khả sao, buổi tối cự tuyệt nữa không thể thực hiện được.
Vẫn như thường ngày, Đường Mính Khả sau khi tắm thì lên giường, Tô Mi Niệp ôm tâm tình phức tạp ngồi ở trong thùng nước tắm không nghĩ ra được. Từ lúc ở cùng Đường Mính Khả, lý trí toàn bộ không thấy. Đường Mính Khả thấy Tô Mi Niệp tắm so với ngày thường lâu hơn, trong lòng len lén thúc giục, không dám nói ra, rất sợ nàng giận.
Tô Mi Niệp chậm rãi tắm, căn bản không có ý đứng dậy. Đường Mính Khả nhảy ra khỏi chăn, Tô Mi Niệp còn chưa kịp phản ứng, ôm nàng từ trong nước ra, đại khái là do nước, ôm lấy Tô Mi Niệp có chút quá sức, Đường Mính Khả mặt đỏ lên, "Nàng tắm nữa muốn chóc da".
"Quần áo" Tô Mi Niệp xấu hổ không chịu được, dựa vào trong ngực Đường Mính Khả, "Dù sao lát nữa phải cởi, không mặc cũng được" Đường Mính Khả mấy bước đi tới giường, nhẹ nhàng đem Tô Mi Niệp đặt lên giường, Tô Mi Niệp thuận tay kéo chăn qua đắp trên người, cảm nhận được nhiệt độ trong chăn, Tô Mi Niệp mặt nóng thêm mấy phần, Đường Mính Khả nhanh chóng chui vào, nằm ở trên người Tô Mi Niệp cười ngây ngô, "Ta muốn bắt đầu rồi".
Tô Mi Niệp giờ mới phản ứng được, thấy Đường Mính Khả cúi đầu xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng đáp lại.
Đường Mính Khả so với ngày thường ôn nhu hơn, tinh tế hôn, Tô Mi Niệp dần dần thanh tĩnh lại, chẳng qua là khi Đường Mính Khả rút đi áo quần, thân thể hai người rúc lại, trong mắt mất đi bình tĩnh, Đường Mính Khả tay sờ khắp người nàng, rốt cuộc hướng vào nơi riêng tư, Tô Mi Niệp không khỏi ôm chặt Đường Mính Khả, "Nhẹ một chút, sẽ đau" Chỉ nghe Đường Mính Khả "Ửm" Một tiếng, không biết là đáp ứng hay than nhẹ, Đường Mính Khả nghiêng đầu ngậm tai Tô Mi Niệp, tay trượt vào.
Sau khi lên mấy tầng mây, Đường Mính Khả lại hôn toàn thân Tô Mi Niệp, khẽ liếʍ mồ hôi trên người Tô Mi Niệp, cảm thấy hương vị rất ngọt ngào. Tô Mi Niệp cảm thụ Đường Mính Khả thương yêu, thỏa mãn, suy nghĩ, Đường Mính Khả coi như là 'Phu quân' Ôn nhu.
Tô Mi Niệp hết sức mệt mỏi, không để ý tới Đường Mính Khả, xoay đầu muốn ngủ. Đường Mính Khả không bỏ qua, quấn Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp nhìn Đường Mính Khả, trong lòng không ngừng kêu khổ, thành thân mấy lần chưa từng nghĩ tới sẽ gặp cảnh ngộ như vậy, nhưng đành mặc kệ Đường Mính Khả, không phải đối với Đường Mính Khả không có hứng thú, chẳng qua là càng thích Đường Mính Khả chủ động chút.
Cũng may Đường Mính Khả thử một lần xong, cảm thấy thật thích, ôm Tô Mi Niệp mặt đầy nghiêm túc, nếu không phải khóe mắt còn nước mắt, thật đúng làm để cho người hoài nghi mới vừa rồi như một giấc mộng, "Niệp Niệp, sau này ta ở phía trên đi, ở phía dưới không thoải mái" Đường Mính Khả âm thầm nghĩ chuyện vừa rồi, muốn nhìn phản ứng Niệp Niệp, ở phía dưới kiều mỵ động lòng người như vậy, nên đã quyết định.
Trong lòng Tô Mi Niệp cầu cũng không được, nàng không thích hợp trêu đùa người khác, hôm nay tâm tư không có chuẩn bị, nếu ngày sau nổi lên tâm tư, tự mình đảo lại, nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng khổ sở, một lát sau mới gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, Đường Mính Khả hài lòng, xoay mình lại nằm ở trên người Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp nào có vô lực như vậy, chỉ chốc lát sau đốt lên du͙© vọиɠ Tô Mi Niệp.
Đường Mính Khả quả thật là da mặt dày, một bên trêu chọc Tô Mi Niệp, một bên hỏi nàng hài lòng không, Tô Mi Niệp ngượng ngùng không đáp, nàng nhìn chằm chằm Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp giơ tay lên che ánh mắt nàng, nàng xít lại gần Tô Mi Niệp, khen nàng thơm, nói chút lời xấu hổ, cho đến khi Tô Mi Niệp chủ động ngẩng đầu lên chặn lại miệng của nàng mới dừng lại. Mấy lần sau, Đường Mính Khả lại hỏi tới, Tô Mi Niệp nhắm mắt lại trả lời.
Hai người không biết giằng co bao lâu, nếu không phải Tô Mi Niệp chịu không nổi, Đường Mính Khả sợ là sẽ không dừng tay, Tô Mi Niệp tựa vào trong ngực Đường Mính Khả, mặc cho Đường Mính Khả tỉ mỉ hôn trên trán trên mặt nàng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Đường Mính Khả thấy nàng ngủ, mới nhắm hai mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói: Đường bạn học, hết thảy chỉ có thể trách ngươi gặp vạn năm..... Ngươi mỗi một câu xoay vòng viên phòng không bị nàng đánh chết đã là thật may.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tú Cầu Không Có Mắt
- Chương 9