- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tú Cầu Không Có Mắt
- Chương 7
Tú Cầu Không Có Mắt
Chương 7
Tô Mi Niệp cảm thấy hai người mới vừa ầm ĩ xong, buổi tối lại ngủ chung chăn gối ít nhiều gì sẽ có chút lúng túng, thấy Đường Mính Khả không để ý chút nào vẫn ôm mình, cũng không có biện pháp nào.
Đường Mính Khả hết lần này tới lần khác không biết chừng mực, bỉu môi oán trách Tô Mi Niệp," Nàng lại quên hôn nhẹ rồi".
"Quận chúa đại nhân, nàng chẳng lẽ không nhớ chúng ta mới vừa tức giận sao?" Tô Mi Niệp ý đồ nhắc nhở Đường Mính Khả bộ dạng gây gổ.
"Còn nhớ a, làm sao?" Đường Mính Khả không cảm thấy tức giận và hôn có quan hệ gì.
"Nàng cảm thấy hai người vừa tức giận thì hôn thích hợp sao?" Tô Mi Niệp cảm thấy cùng Đường Mính Khả vòng vo không có ích lợi gì, còn không bằng dứt khoát.
"Nơi nào không thích hợp?" Đường Mính Khả vẻ mặt chuyện đương nhiên, làm Tô Mi Niệp không biết nói gì.
"Tóm lại là không thích hợp, theo lý chúng ta giờ này không nên thân mật như vậy. Nàng khắc trước tức giận ta, giờ này ôm ta là đạo lý gì?" Tô Mi Niệp không phải người bảo thủ, nàng như thế nào dây dưa chuyện cãi vả, chẳng qua nuốt không trôi khẩu khí kia, nếu để cho Đường Mính Khả cảm thấy ầm ĩ vài câu không có chuyện gì, vậy sau này càng không thể nói đạo lý, như thế mình không thể chịu được.
"Vậy ta nhận lỗi, nàng mắng ta đánh ta mấy cái rồi tha thứ cho ta được không?" Đường Mính Khả không có giống Tô Mi Niệp đoán lúng túng, ngược lại thản nhiên, không ngần ngại bị Tô Mi Niệp mắng mấy câu, nói xong quả thật cung kính nhận lỗi, nhưng người này nếu nhận lỗi lúc không ôm mình thì tốt hơn.
"Nàng nói nàng sai không nên tức giận ta, lại nói lời kia làm ta tức giận" Tô Mi Niệp không thể đánh. Đường Mính Khả cau mày suy tư nửa khắc cũng không có đầu mối chút nào,"Ta làm sao biết nàng tức giận?" Nói ngược lại thành Tô Mi Niệp tranh cãi vô lý.
"Vậy nàng tự mình suy nghĩ, lúc nào nghĩ ra mới được hôn" Tô Mi Niệp muốn lấy tay Đường Mính Khả đang ôm mình ra, Đường Mính Khả nâng người lên hôn môi nàng một cái, tựa như cố ý phát ra một tiếng 'chụt', Tô Mi Niệp nhất thời nửa thẹn thùng nửa tức giận đỏ mặt, Đường Mính Khả đắc ý nhìn Tô Mi Niệp, "Không hôn ta thì không hôn ta, ta hôn nàng cũng giống như vậy". Nhướng lông mày làm Tô Mi Niệp hận không thể quăng cho cái tát.
Đại khái biết được Tô Mi Niệp đang nằm ở dưới người nàng không nhúc nhích được, Đường Mính Khả bộ dạng chưa thỏa mãn, đem đầu tiếp cận tới. Dưới chăn tay còn bị Đường Mính Khả nắm, Tô Mi Niệp vội vàng xoay mặt qua một bên, Đường Mính Khả chỉ hôn ở trên mặt Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp thấy Đường Mính Khả bộ dạng không thể bỏ qua, trong lòng vừa vội vừa tức, trừng mắt nhìn Đường Mính Khả chỉ nói ra một câu, "Không biết xấu hổ".
Đường Mính Khả ánh mắt chớp chớp vô tội, giọng có chút ủy khuất, "Ta mới vừa rồi không phải muốn hôn mặt, là nàng lộn xộn mới hôn đến mặt. Ta không cần mặt".
Tô Mi Niệp một câu nói bình thường lại bị nàng xuyên tạc thành như vậy, trong lòng bốc lửa muốn phun ngụm máu. Đường Mính Khả nửa điểm không biết bầu không khí thay đổi, Tô Mi Niệp đang tức giận thì hôn xuống, đáng tiếc chỉ một lát bị Tô Mi Niệp cắn môi, Tô Mi Niệp dùng chút sức để Đường Mính Khả bị đau buông mình ra, nhưng không có đem môi của nàng cắn nát.
Đường Mính Khả xoa môi thiếu chút nữa tróc da của mình, rất là ủy khuất, hai mắt còn kém rơi kệ, "Thật là đau a, nàng tại sao cắn ta."
Đường Mính Khả buông lỏng tay, Tô Mi Niệp khôi phục tự do, thấy Đường Mính Khả biểu tình thống khổ kia không nỡ đẩy nàng ra, nhưng cũng không mở miệng an ủi, chẳng qua là đẩy tay Đường Mính Khả đang xoa loạn xạ ra, nhìn thương thế trên môi Đường Mính Khả một chút. Chính mình dùng mấy phần lực đương nhiên rõ ràng, môi Đường Mính Khả chẳng qua có chút đỏ, nào có như Đường Mính Khả thống khổ như vậy, có thể Quận chúa được nuông chiều từ nhỏ nên sợ đau như vậy.
Đường Mính Khả thấy Tô Mi Niệp quan tâm mình, ưỡn mặt lên, "Đau chết ta, nàng mau giúp ta thổi thổi đi". Trên mặt không có xảo quyệt, chẳng qua là cau mày, để cho người cảm thấy nàng đau đớn mới như vậy, Tô Mi Niệp suy nghĩ, không tốt đẩy nàng ra, có chút lo lắng nói, "Tự nàng thổi đi".
Đường Mính Khả nghe co môi dưới lên, thử thổi hai cái, Tô Mi Niệp thấy Đường Mính Khả làm ra bộ dạng chim ưng, có chút buồn cười, Đường Mính Khả như cũ cau mày, "Thổi không tới".
Tô Mi Niệp không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra, cầm lấy mặt Đường Mính Khả, nhẹ nhàng hướng về môi Đường Mính Khả thổi khí, thổi một cái, hai người tâm loạn lên, không biết làm sao, hai người lại quấn quít với nhau, Tô Mi Niệp tay trợt lên bả vai Đường Mính Khả, ôm cổ Đường Mính Khả, Đường Mính Khả cũng quên môi mới vừa còn đau, cọ sát môi Tô Mi Niệp rất là ôn nhu rất là nghiêm túc.
Nếu không phải Tô Mi Niệp lùi lại, Đường Mính Khả vẫn không ngẩng đầu lên, Đường Mính Khả chưa thỏa mãn hôn Tô Mi Niệp thêm một cái, nhưng không đòi hôn nữa, biết điều lật người lại, nằm ở bên cạnh Tô Mi Niệp, ôm cổ Tô Mi Niệp, đầu tựa vào trước ngực Tô Mi Niệp, nhắm hai mắt rất là thỏa mãn nói, "Niệp Niệp, nàng thật tốt".
Cái này làm Tô Mi Niệp có chút hoài nghi Đường Mính Khả trong miệng nói 'Tốt' là cái gì, có chút bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt suy nghĩ, cảm thấy có chút hoang đường. Từ khi thành thân đến nay, hai người bất quá quen biết hơn một tháng, nhưng đem mình rơi vào trong tình yêu.
Cúi đầu nhìn Đường Mính Khả đã ngủ, Tô Mi Niệp suy nghĩ nếu nàng thật sự biết mùi vị động tâm, theo như lời nàng nói thích mình, vậy đủ rồi.
Sáng hôm sau thức dậy, Tô Mi Niệp cố ý hỏi Đường Mính Khả muốn mặc nam trang hay nữ trang, Đường Mính Khả làm bộ suy nghĩ một chút, hôm qua Trương Kính nói, buổi chiều có thể đến Dược trang, có nhiều người, huống chi nghe Đại thiếu gia kia là người mê gái, nếu để cho hắn chủ ý Tô Mi Niệp thì không ổn, vẫn là mặc nam trang thuận lợi. Tô Mi Niệp ngược lại là không có vấn đề, Đường Mính Khả muốn làm gì, nàng cảm thấy không sao cả.
Đến Dược trang, Đường Mính Khả cùng Tô Mi Niệp cuối cùng thấy Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia. Đại thiếu gia tao nhã lịch sự, cùng mấy người Trương Kính chuyện trò vui vẻ, Nhị thiếu gia trầm mặc, chỉ khi đang ăn cơm, có người cùng hắn nói chuyện mới lộ ra mặt mày vui vẻ.
Đường Mính Khả giả nam trang, chỉ có Tô Mi Niệp là nữ tử, không thể lên bàn ngồi, nói là an bài đi hậu viện ăn cùng các vợ bé, Đường Mính Khả nói, "Ta cùng Niệp Niệp không kén ăn, nếu Lý gia muốn giữ lại, an bài một nơi chúng ta có thể ăn cùng nhau, nếu không muốn, chúng ta tự mình đi giải quyết".
Đại thiếu gia Lý gia đành phải cười ha hả đem bọn họ ở lại ngồi vào bàn này, kêu Đường Mính Khả vô lại đi hậu viện, không chừng xảy ra chuyện gì, bất quá đang lúc dùng cơm, nghe Đường Mính Khả là nữ giả nam trang, mới biết mình thất lễ, liên tục nói xin lỗi, Đường Mính Khả oán trách Lục Cửu, "Nói ta giả trang, ngươi chỗ này nói cho người khác biết ta là nữ tử, cái này còn gọi là giả trang gì. Võ Đang các ngươi ức hϊếp người".
Lục Cửu vội vàng đứng dậy nâng lên ly rượu nhận lỗi, "Thật sự là Lý gia không phải người ngoài, ta nói chuyện này cũng chỉ muốn ngày sau thuận lợi, không có ác ý, mong rằng Kha thiếu hiệp đại nhân rộng lượng, tha thứ" Nhiều ngày sống chung, Lục Cửu biết Đường Mính Khả thấy không thích, sớm thành thói quen như vậy, nói chuyện đưa đẩy rất nhiều, không thế nào đắc tội Đường Mính Khả.
Dù Lục Cửu nói như thế, Đường Mính Khả vẫn nhằm vào hắn, "Có ngoại nhân hay không cũng không phải do các ngươi định đoạt, thật giống như ta là người Võ Đang" Đại thiếu gia vội vàng đứng dậy giảng hòa, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng, Nhị thiếu gia kia ngẩng đầu nhìn Đường Mính Khả mấy lần, Đường Mính Khả thấy nhưng cùng hắn cười cười, làm Nhị thiếu gia có chút kinh ngạc.
Dưới sự yêu cầu của Đường Mính Khả, nàng cùng Tô Mi Niệp dùng chung một phòng, trong thời gian ngắn, toàn bộ Lý phủ đều biết nữ tử tựa như tiên nữ cùng đồng hành với nam tử kia đã thành thân, hai người còn ân ái, như hình với bóng không rời.
Không mấy ngày nữa, Đại thiếu gia hưu thê, nguyên nhân tất nhiên chuyện Tứ di thái, đầu tiên khả nghi nhất dĩ nhiên là Tứ di thái, có thể Đại thiếu gia rất thương Tứ di thái, hết lần này tới lần khác không tin, đối với chuyện này kiểm tra tỉ mỉ, Trương Kính mấy người cũng đi theo.
Chẳng biết tại sao, không tới vài ngày, Nhị thiếu gia kia tới nhận lỗi, nói là mình bị Đại thái thái xúi giục, đem thuốc hạ trong trà Ngũ di thái, chính mình mấy ngày đêm khó ngủ, thường xuyên mơ thấy thai nhi đã chết kia hướng mình lấy mạng, quả thực lương tâm không yên nên tới xin phạt.
Chuyện này vừa ra, Đường Mính Khả quả thực không nghĩ thấu, "Nhị thiếu gia kia vì sao hại Ngũ di thái, nội bộ Đại thiếu gia rốt cuộc là chuyện gì?".
"Chuyện này có nguyên nhân, nếu không có Đại thái thái, nàng không thể gả vào Lý gia, Đại thái thái tâm sinh đố kỵ, tìm người giúp, người có khả năng thành công nhất. Nàng đại khái ân tình khó từ chối đi" Trương Kính mở miệng giải thích, hôm nay Đại thái thái đã hưu, chuyện này coi như giải quyết, mấy người bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
"Nàng có nhược điểm trong tay Đại thái thái?" Tô Mi Niệp cảm thấy ngoài ân tình, không thể làm nàng ngoan ngoãn hạ thuốc, nếu nói đến ân tình, nàng sẽ ôm tất cả mọi chuyện, cần gì phải khai ra Đại thái thái.
"Chính xác là có, ban đầu nàng thất thân với Nhị thiếu gia, mọi người đều nói Nhị thiếu gia say rượu làm hỏng việc, nhưng Đại thái thái thay nàng bỏ thuốc, lần này hai người mất cả chì lẫn chài" Trương Kính biết hai người Đường Mính Khả không phải là nữ tử nhiều chuyện, hai người đã biết đầu rồi thì cho các nàng biết đuôi luôn mói phải.
Đường Mính Khả sáng tỏ gật đầu một cái, xem ra thật sự có xuân dược. Trương Kính không hề biết nàng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là lắc đầu thở dài. Tô Mi Niệp vẫn cảm thấy không ổn, "Trước kia Đại thiếu gia chậm chạp không điều tra, hôm nay động tác ngược lại rất nhanh, không nghĩ chuyện này còn có ẩn tình khác sao?"
"Trong phòng Tứ di thái có tang vật nha đầu đã nhận tội, Đại thái thái cũng thú nhận, nên không có những khả năng khác". Trương Kính nói như thế, Tô Mi Niệp gật đầu, đi theo Đường Mính Khả đi tới đi lui, thì đυ.ng phải Nhị thiếu gia cùng Tứ di thái chung một chỗ.
Trong hẻm nhỏ không có người khác, nếu không phải Đường Mính Khả đi loạn, cũng không tìm đến chỗ này, thấy hai người kia trong sân bộ dáng lôi lôi kéo kéo thật giống như tranh chấp cái gì. Trốn chỗ này, hai người kia không phát hiện hai người Đường Mính Khả ở chỗ này.
Nhìn thấy Nhị thiếu gia kéo Tứ di thái hôn lên, Tứ di thái kia dùng mọi cách giãy giụa nhưng giãy không ra. Đường Mính Khả trợn to hai mắt, không khỏi nhìn Tứ di thái mấy lần, ân, có mấy phần sắc đẹp, khó trách huynh đệ này đối với nàng si mê, đáng tiếc vẫn là kém hơn Niệp Niệp.
Tứ di thái cuối cùng giãy Nhị thiếu gia ra, nói một ít lời, vẻ mặt rất là thống khổ. Đường Mính Khả không khỏi nhẹ giọng hỏi Tô Mi Niệp, "Niệp Niệp, bọn họ đây là đang vụиɠ ŧяộʍ sao?" Lại thấy Nhị thiếu gia kia ôm Tứ di thái khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, Tứ di thái lại không có giãy giụa, âm thầm gạt lệ.
"Chỉ sợ là Đại thiếu gia kia làm người khác khó chịu" Tô Mi Niệp không nhịn được thở dài nhìn hai người trước mắt, lại nhìn Đường Mính Khả bên cạnh, an lòng một chút.
"Vậy chúng talàm nguyệt lão giúp bọn hắn một chút" Đường Mính Khả đứng dậy kéo Tô Mi Niệprời đi, xoay người liền đi hậu viện Lý gia.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tú Cầu Không Có Mắt
- Chương 7