Cảnh Minh Đế chần chờ một chút, hỏi Phan Hải: “Trẫm triệu hắn?”
“Hoàng Thượng không có triệu kiến Hàn Chỉ Huy Sứ.” Phan Hải cụp mi rũ mắt trả lời.
Cảnh Minh Đế xoa xoa mi tâm, thở dài: “Truyền hắn tiến vào.”
Ông hiện tại thật đúng là chim sợ cành cong, ngay cả Hàn Nhiên cầu kiến đều phải nghĩ này nghĩ nọ.
Hàn Nhiên thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ, cơ hội bẩm báo công việc với ông tự nhiên nhiều, những cái này chẳng qua chỉ là chính vụ hằng ngày thôi.
Không chờ bao lâu, Hàn Nhiên nhanh nhân bước vào: “Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”
Cảnh Minh Đế liếc hắn một cái, hỏi: “ Có việc?”
Hàn Nhiên khom người nói: “Hôm nay thuộc hạ vi thần ở chùa Phúc Đức tra được một ít tình huống dị thường, vi thần đặc biệt tới bẩm báo với Hoàng Thượng.”
Cảnh Minh Đế vừa nghe ba chữ “ chùa Phúc Đức”, lập tức nghĩ tới Từ Ninh Cung.
Hôm nay Thường ma ma của Từ Ninh Cung đi chùa Phúc Đức, mà mẫu hậu chính là bởi vì nghe xong tin tức Thường ma ma mang về mới té xỉu.
“Nói!” Cảnh Minh Đế cầm lấy chặn giấy bạch ngọc, một tay chỉ Hàn Nhiên.
Hàn Nhiên sợ tới mức run lên, dư quang bất mãn lườm Phan Hải một cái.
Đã sắp đến đầu hạ rồi, không thể để một cái quạt xếp ở trên long án cho Hoàng Thượng à, làm lão Hoàng Thượng hơi một tí lại cầm chặn giấy là sao chứ hả?
Hít sâu một hơi, Hàn Nhiên nói: “Có hai phụ nhân tám chuyện riêng của các quý nhân bị một vị phụ nhân khác nghe thấy, vị phụ nhân kia lấy thỏi vàng ròng làm thù lao tìm hiểu về việc Vinh Dương trưởng công chúa chết với hai phụ nhân. Một màn này đúng lúc bị thuộc hạ vi thần gặp được, thuộc hạ của vi thần cảm thấy có khác thường, liền theo dõi ba vị phụ nhân, kết quả phát hiện phụ nhân tặng vàng ròng thế mà ra từ trong cung ——”
Thấy sắc mặt Cảnh Minh Đế không tốt, Hàn Nhiên dừng một chút.
“Nói tiếp.” Cảnh Minh Đế đã sinh ra dự cảm không ổn, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Đối với việc Cẩm Lân vệ sẽ xuất hiện ở chùa Phúc Đức, Cảnh Minh Đế không thấy khác thường.
Chùa miếu hoàng gia như chùa Phúc Đức, vốn ở trong tầm giám sát của Cẩm Lân vệ, loại giám sát này không phải kín không kẽ hở, cũng giống như nơi tụ tập của nhiều quan viên huân quý đều sẽ có một hai tai mắt vậy, chỉ có thể chú ý sơ sơ, một khi có chuyện lớn xảy ra có thể lập tức truyền tin tức tới tai Cảnh Minh Đế.
Đương nhiên, tin tức truyền tới đầu tiên chính là vào tai Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên, còn về có cần bẩm báo với Cảnh Minh Đế hay không, vậy y phải tự cân nhắc.
Chính bởi vì như vậy, bách quan huân quý mới không dám đắc tội Hàn Nhiên.
Đắc tội, nói không chừng việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi y đều có thể nói cho Hoàng Thượng, cáo lên ba lần bốn bận, dù thần tử có được thánh tâm cỡ nào ở trong mắt Hoàng Thượng cũng sẽ trở nên đáng ghét.
“ Hai phụ nhân sau khi bị tra hỏi qua, hóa ra mấy lời bọn họ nói về Vinh Dương trưởng công chúa là phu quân bọn họ bày mưu đặt kế, cố ý nói cho vị ma ma trong cung kia nghe ——”
Bang một tiếng, Cảnh Minh Đế đập mạnh chặn giấy bạch ngọc lên bàn.
Bầu không khí trong phòng nhất thời cứng lại.
“ Hai phụ nhân đó thân phận ra sao?” Cảnh Minh Đế xanh mặt hỏi.
“Một vị là thái thái của Lại Bộ Triệu đề cử, một vị là thái thái của Hồng Lư Tự Trương chủ bộ ——”
Không chờ Hàn Nhiên nói xong, Cảnh Minh Đế đã giận dữ hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
“Thuộc hạ của vi thần đã mang Triệu đề cử và Trương chủ bộ về nha môn thẩm vấn……”
“Có kết quả sao?”
Ánh mắt Hàn Nhiên hơi lóe, không lập tức trả lời.
Cảnh Minh Đế giận quá hóa cười: “Có cái gì không dám nói? Ngay cả Thái Hậu cũng dám tính kế, trẫm ngược lại muốn xem người này là ai!”
“Triệu đề cử khai rằng người lệnh ông ta làm như vậy là Lại Bộ Hữu thị lang Lý Đa Lai, Trương chủ bộ thì khai rằng người bày mưu đặt kế cho ông ta là quan trên Trần thiếu khanh.” Hàn Nhiên liếc nhanh Cảnh Minh Đế một cái, thật cẩn thận nói, “Vi thần nghĩ sự tình liên quan đến Thái Hậu, mà Lý thị lang và Trần thiếu khanh cũng không phải tiểu lại như Triệu đề cử, Trương chủ bộ có thể so sánh, cho dù bắt tới thẩm vấn cũng không phải trong nhất thời nửa khắc có thể có kết quả, liền nhanh chóng tiến cung bẩm báo với Hoàng Thượng.”
Lý thị lang, Trần thiếu khanh ——
Cảnh Minh Đế yên lặng nhẩm hai cái tên này, tìm kiếm người hay qua lại với bọn họ.
Bách quan huân quý quan hệ rắc rối phức tạp, rất nhiều người đều có quan hệ thân thích, không phải một chốc có thể giải ra manh mối, nhưng Cảnh Minh Đế lại tự có mạch suy nghĩ riêng.
Đối phương dám tính kế Thái Hậu, chính là có âm mưu.
Thái Hậu nghe nói Vinh Dương đã chết, xui xẻo sẽ là ai?
Gần như không cần nghĩ nhiều, trong đầu Cảnh Minh Đế đã hiện ra hai chữ to: Yến Vương.
Không thể không nghĩ ra được, trước đó không lâu ông mới lôi lão Thất ra xả giận một trận, cũng quyết định về sau để tiểu tử ít tiến cung chướng mắt Thái Hậu.
Một vị hoàng tử bị lãnh đạm, ở trong mắt những thần tử đó có nghĩa là gì?
Như thế xem ra, chuyện này tám chín phần mười là mượn Thái Hậu tới tính kế lão Thất.
Lão Thất là hoàng tử, thần tử bình thường không đáng cùng hoàng tử trở mặt, mục đích của đối phương liền không khó đoán: Rất có thể là vì ngôi vị trữ quân.
Có quan hệ với ngôi vị trữ quân đơn giản chỉ mấy mống …… Là lão Tứ, lão Ngũ, hay là lão Lục đây?
Có phương hướng, Cảnh Minh Đế muốn tìm kiếm những người hay qua lại với Lý thị lang và Trần thiếu khanh cũng không phải ruồi không đầu đυ.ng lung tung.
Lý thị lang là tộc huynh của Tề Vương phi.
Tề Vương phi xuất từ thế gia vọng tộc Lý thị, sau khi nàng ta làm ra chuyện xấu tuy rằng che giấu thế nhân, nhưng bên phía Lý gia tự nhiên phải báo lại chân tướng.
Bằng không một bị Vương phi đang yên lành ra cửa dâng hương một lần lại bị dọa điên cần phải tĩnh dưỡng, người Lý gia chắc chắn sẽ tới xem. Hoàng thất tuy không sợ Lý gia làm gì, Lý gia càng không dám làm gì, nhưng loại oán khí không cần thiết này có thể giảm bớt đương nhiên càng tốt.
Giống như hiện tại, Lý gia biết Tề Vương phi làm ra chuyện xấu, hổ thẹn còn không kịp, nào dám nhiều lời một chữ.
Cho dù Tề Vương phi bị phế, Lý gia hiển nhiên vẫn trước sau như một ủng hộ lão Tứ.
Mà Trần thiếu khanh ——
Cảnh Minh Đế nhất thời nghĩ không ra, hỏi Hàn Nhiên: “Trần thiếu khanh thường qua lại với vị Vương gia nào?”
Hàn Nhiên ngẩn ra, ánh mắt lấp lóe.
“Nghĩ đến cái gì thì nói!”
“Tề Vương.” Hàn Nhiên cúi đầu, nhanh chóng phun ra hai chữ.
Cảnh Minh Đế sửng sốt một chút, gân xanh trên thái dương đều nổi lên, gắt gao trừng mắt Hàn Nhiên hỏi: “Tề Vương?”
Trong lòng Hàn Nhiên yên lặng thắp một nén nhang cho Tề Vương, trên mặt thành thành thật thật nói: “ Trong phủ Tề Vương có vị phụ tá là đồng khoa với Trần thiếu khanh, có lẽ bởi vì tầng quan hệ này, vị phụ tá này thường xuyên cùng Trần thiếu khanh uống rượu liên lạc……”
Hàn Nhiên nói như vậy, trong lòng thở dài: Yến Vương thật đúng là không lưu cho người ta đường sống mà, Tề Vương xong đời rồi.
Cảnh Minh Đế híp mắt, đáy mắt sâu thẳm đen kịt ấp ủ gió lốc.
Là lão Tứ sao?
Lý thị lang có quan hệ với lão Tứ, Trần thiếu khanh cũng có quan hệ với lão Tứ, không phải lão Tứ còn có thể là ai?
Gọi Triệu thị lang và Trần thiếu khanh tới chất vấn, loại chuyện mất mặt xấu hổ này Cảnh Minh Đế làm không được, nhưng gọi nhi tử tới vẫn là có thể.
“Phan Hải, truyền Tề Vương tiến cung.”
Trong phủ Tề Vương, Tề Vương vẫn luôn ngồi ở Thư phòng chờ tin tức, khi nghe nói Úc Cẩn bị gọi tiến cung sau đó truyền ra tin tức đã bị trách cứ, không khỏi cười ha ha.
Lão Thất đắc ý lâu như vậy, hiện giờ khí thế rốt cuộc bị đả kích.
Bước tiếp theo, hắn sẽ làm cho Úc Cẩn sống không yên.
Hắn lung lạc nhiều thần tử như vậy, cũng đã đến lúc thay hắn lên tiếng rồi.
Tề Vương vẫn duy trì tâm tình sung sướиɠ phân phó phòng bếp chuẩn bị tốt rượu ngon thức ăn ngon, liền nhận được tin Cảnh Minh Đế triệu kiến, vội vàng chạy vào cung.
Tề Vương mới đi vào Ngự Thư phòng, một đồ vật trắng bóng liền bay thẳng tới mặt hắn.