Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tự Cẩm

Chương 771: Uy hϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Úc Cẩn bưng chén trà mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm nói: “Hàn Chỉ Huy Sứ thật sự là khách khí, chút việc nhỏ này nào cần gì nói cảm tạ.”

Mặt Hàn Nhiên lạnh xuống, dứt khoát nói rõ: “Vương gia vượt quá giới hạn rồi đi? Việc của Cẩm Lân vệ Vương gia tốt nhất đừng nhúng tay, miễn cho truyền tới trong tai Hoàng Thượng, Hàn mỗ ngược lại không sao cả, nhưng Vương gia thì khó nói……”

Úc Cẩn chớp chớp mắt, thu hồi ý cười: “Hàn Chỉ Huy Sứ đây là không định quản chuyện này?”

Hàn Nhiên cười lạnh.

Chuyện này nếu đã truyền vào trong tai y, đó chắc chắn là phải xen vào, bằng không xảy ra chuyện xấu Hoàng Thượng lại phun nước miếng vào mặt y, nói không chừng chặn giấy bạch ngọc mới đổi lại phải đổi cái khác.

Nghe nói tiền đổi chặn giấy bạch ngọc đều là từ nội nô của Hoàng Thượng, cũng chính là từ tiểu kim khố ra.

Nghĩ thì xa, nói tóm lại, sự tình y sẽ tra, nhưng không thể bị Yến Vương khoa tay múa chân, nắm mũi dắt đi.

Cẩm Lân vệ là Cẩm Lân vệ của Hoàng Thượng, mà không phải Cẩm Lân vệ của Yến Vương.

Phế Thái Tử còn chưa dám làm như vậy, đại khái Yến Vương bệnh cũng không nhẹ ——

Hàn Nhiên cảm khái qua đi, thản nhiên nói: “Hàn mỗ xử lý như thế nào, không nhọc Vương gia lo lắng.”

Mặt mũi này không thể cho, tật xấu này của Yến Vương cũng không thể quen, bằng không không biết sau này còn lợi hại tới đâu.

Hàn Nhiên nghĩ như vậy, cảnh cáo nói: “Vương gia duỗi tay dài như vậy, sẽ không sợ Hàn mỗ bẩm báo Hoàng Thượng?”

“Hàn Chỉ Huy Sứ muốn cáo trạng?” Úc Cẩn giật mình.

Hàn Nhiên suýt chút nữa tức sùi bọt mép.

Đây là cáo trạng sao? Y là Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ, việc lớn việc nhỏ, phàm là cảm thấy cần thiết thì nhất thiết phải bẩm báo với Hoàng Thượng.

Chức trách của mình, rơi vào trong miệng Yến Vương lại thành mách lẻo ——

Hàn Nhiên trầm cả mặt, từng chữ nói: “ Chức trách của Hàn mỗ, Vương gia nói như vậy không khỏi buồn cười!”

Úc Cẩn thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng: “Tiểu vương sao lại cảm thấy Hàn Chỉ Huy Sứ đang nhằm vào ta?”

Hàn Nhiên run môi, suýt nữa hất luôn ly trà trong tay vào mặt đối phương.

Khó được thời gian rảnh rỗi, y ngồi ở nhã thất quen thuộc, nhìn ngoài cửa sổ quen thuộc, uống loại trà khẩu vị quen thuộc, kết quả Yến Vương từ cửa sổ nhảy vào, ngược lại chỉ trích y nhằm vào hắn?

Hàn Nhiên đặt mạnh chén trà lên bàn, đứng dậy: “Vương gia từ từ uống, Hàn mỗ còn có việc, không bồi ngài nữa.”

Mắt thấy Hàn Nhiên xoay người đi về phía cửa, Úc Cẩn mở miệng nói: “Tiểu vương nghe được một lời đồn đãi, có liên quan đến Hàn Chỉ Huy Sứ.”

Hàn Nhiên dừng bước, quay người lại.

Úc Cẩn cười chỉ chỉ ghế dựa: “Hàn Chỉ Huy Sứ ngồi, chúng ta chậm rãi nói chuyện.”

Hàn Nhiên một lần nữa ngồi xuống, mặt không cảm xúc nhìn Úc Cẩn.

Lời đồn đại có liên quan đến y? Y ngược lại muốn nghe xem, ai dám nhai lưỡi Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ.

“Đồn đại nói nguyên nhân phế Thái Tử Úc Lang bị phế lần đầu tiên cũng không phải là sai người gϊếŧ hại An Quận Vương, mà là do dan díu với Dương phi ——”

Hàn Nhiên chợt đứng bật dậy, ly trà trong tầm tay bị quơ xuống đất.

Tiếng vang làm cho Cẩm Lân vệ ngoài cửa cảnh giác.

“Đại nhân ——”

Hàn Nhiên không lên tiếng, hai Cẩm Lân vệ canh giữ ở bên ngoài cũng không dám đẩy cửa vào.

Hàn Nhiên lạnh lùng nói về phía cửa: “Không có việc gì, bảo vệ tốt cửa là được.”

“Vâng.” Ngoài cửa lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Sắc mặt Hàn Nhiên xanh mét nhìn chằm chằm Úc Cẩn, ngay cả tay đều phát run.

Đường đường Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ, thủ lĩnh Cẩm Lân vệ khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật có thể trị trẻ con khóc đêm, tay run thành như vậy, đủ để nhìn ra trong lòng y giờ phút này kinh hãi thế nào.

Y cầm lòng không đặng tới gần Úc Cẩn, gằn từng chữ hỏi: “Vương gia từ đâu nghe được lời đồn như vậy?”

Đây nào phải lời đồn, rõ ràng là bùa đòi mạng, đòi chính là mạng cả nhà già trẻ nhà y!

Úc Cẩn rụt rè cười cười: “Tiểu vương còn tưởng chỉ là lời đồn đại cơ, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Hàn Chỉ Huy Sứ, thì ra tin đồn lại là sự thật ——”

“Vương gia, hiện tại không phải lúc nói giỡn!” Hàn Nhiên vỗ bàn một cái, không chớp mắt nhìn chằm chằm Úc Cẩn, “Vương gia đến tột cùng từ trong miệng người nào nghe được lời đồn như vậy?”

Úc Cẩn chỉ chỉ miệng mình.

Con ngươi Hàn Nhiên chợt co lại, dùng sức nắm chặt quyền: “Vương gia đến tột cùng có ý gì?”

Úc Cẩn lần nữa cầm lấy một cái ly, rót nước trà rồi đẩy qua: “Hàn Chỉ Huy Sứ không cần nóng nảy như vậy, uống trà hạ chút hỏa.”

Hàn Nhiên tiếp nhận chén trà, mấy hớp liền uống sạch ly trà, rồi bình tĩnh nhìn Úc Cẩn.

Uy hϊếp đã ném ra, Úc Cẩn liền càng tùy ý hơn, vẻ mặt lười nhác cười: “Hàn Chỉ Huy Sứ có muốn điều tra kỹ chuyện hôm nay không?”

Hàn Nhiên nhắm mắt, hiểu rõ.

Thì ra Yến Vương không phải bệnh không nhẹ, mà là không sợ hãi.

Nhưng đối phương làm sao biết được bí mật kinh thiên như vậy?

Hàn Nhiên nhíu mày: “Vương gia lấy cái này uy hϊếp ta?”

Úc Cẩn mỉm cười, giọng điệu không nóng không lạnh: “Hàn Chỉ Huy Sứ muốn nghĩ như vậy cũng có thể, có điều tiểu vương là thành tâm tới xin Hàn Chỉ Huy Sứ hỗ trợ. Việc hôm nay rõ ràng là nhằm vào ta, nếu Hàn Chỉ Huy Sứ không muốn hỗ trợ, vậy chẳng phải tiểu vương sẽ chịu thiệt thòi?”

Nói đến đây, ý cười của Úc Cẩn chuyển lạnh, phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên người, hỏi lại: “Tiểu vương là người chịu thiệt?”

Hàn Nhiên tức giận muốn trợn trắng mắt: “Vương gia không muốn chịu thiệt, liền uy hϊếp Hàn mỗ?”

Úc Cẩn đúng lý hợp tình gật đầu, tri kỷ giải thích: “Ai bảo người biết bí mật kia chỉ có ít ỏi mấy mống chứ, tiểu vương đếm sơ một chút, biết bí mật kia sợ chỉ có ba người là Hàn Chỉ Huy Sứ, Chân đại nhân và Phan công công đi?”

Hàn Nhiên nhìn khuôn mặt trẻ tuổi kia, đáy lòng phát lạnh.

Trận kinh biến trên Thúy Loa sơn, Yến Vương cũng không có mặt, hắn là làm sao mà biết được?

Càng nghĩ, Hàn Nhiên càng cảm thấy đối phương sâu không lường được.

Úc Cẩn cũng mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, tiếp tục đe dọa: “Nói như vậy, lời đồn đại một khi truyền ra, nguồn gốc liền ở trong ba người các ngươi.”

Hàn Nhiên nhịn tức hỏi: “Vậy sao không phải là Phan Hải hoặc là Chân Thế Thành?”

Úc Cẩn liếc Hàn Nhiên một cái, buồn cười nói: “Ta đây không phải có việc làm phiền Hàn Chỉ Huy Sứ sao, lại không có việc gì làm phiền hai người bọn họ cả.”

Hàn Nhiên trầm mặc hồi lâu, yếu ớt nói: “Vương gia tìm người làm việc, thật đúng là không giống người thường.”

Cầu người không nên xuất ra tư thái cầu người sao, ngược lại y bị cầu chính là gặp xui xẻo?

“Vậy làm phiền Hàn đại nhân.” Úc Cẩn vừa thấy Hàn Nhiên phản ứng như vậy biết là y đáp ứng rồi, sắc mặt nhất thời chuyển tốt, nâng nâng ly trà với đối phương.

Hàn Nhiên giật giật môi, rất muốn hỏi một câu đối phương trắng trợn uy hϊếp y như vậy, sẽ không sợ sau này y âm thầm ngáng chân? Nhưng đón lấy đôi mắt đen sâu của đối phương, yên lặng nuốt xuống câu hỏi.

Cho dù y ngáng chân, đối phương cũng có thể tùy thời đem tin tức phế Thái Tử dan díu với Dương phi truyền ra ngoài, đến lúc đó Hoàng Thượng nghi ngờ là y thả ra, lúc ấy chính là họa diệt môn.

Năm ấy Yến Vương cũng không có mặt ở Thúy Loa sơn, y chạy tới nói với Hoàng Thượng là Yến Vương truyền ra, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ lấy chặn giấy bạch ngọc đập y đến vỡ đầu chảy máu.

Uy hϊếp này, y chỉ có thể nén giận nhận.

Dường như đoán được Hàn Nhiên buồn bực, Úc Cẩn trấn an nói: “Hàn Chỉ Huy Sứ yên tâm, tiểu vương sẽ cảm kích.”

Hàn Nhiên giật giật khóe miệng.

Y thật đúng là cám ơn.

Nhưng mà nói ra miệng, lại đổi thành: “Vương gia khách khí.”

Bên này nói chuyện, Thường ma ma bên kia đã chạy về Từ Ninh Cung, đem tin tức nghe được bẩm báo cho Thái Hậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »