– Trời ạ, ta mệt quá, ta muốn chết! – Hoa Chi Phá tê liệt ngã xuống giường, chưa hết giận – Củi chết tiệt gì đó, hại ta một ngày không được ăn cơm, sao ta lại xui xẻo như vậy!
Tuyết Chi Lạc ngay cả mí mắt cũng không mở được:
– Lão đại, ta thế nhưng hôm nay gánh hơn ba trăm thùng nước, bả vai đều rách hết ra, ngươi thảm bằng ta?
– Ta cũng rất thảm, hôm nay ta chạy tới chạy lui đông nam tây bắc hơn mười dặm, không chỉ đồ ăn mà còn mua đủ thứ, giấy bút cũng bắt ta đi mua ở bốn tiệm, ta dám khẳng định là Ly Tuyệt đang chỉnh ta! – Nguyệt Chi Loạn chỉ cảm thấy hai chân nàng muốn gãy, nàng đã bao giờ chạy đường dài như vậy!
– Các huynh đệ, các ngươi mau tới cứu ta… ta sắp điên rồi – Phong Chi Lâu vừa định lên giường đã bị ba người đạp một cước lăn xuống.
– Ngươi lăn xa một chút, thối muốn chết! – Hoa Chi Phá bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
– Đúng vậy, ngửi phải mùi trên người ngươi làm ta muốn ói! – Tuyết Chi Lạc chỉ thiếu nước bồi thêm một cước, xông chết người không đền mạng, thối!
– Ngươi vừa đến ta đã thấy mùi nhà vệ sinh, nhanh đi tắm rửa! – Nguyệt Chi Loạn dùng chăn che mũi, chỉ tay ra cửa – Cút mau!
Phong Chi Lâu nhìn ba tên súc sinh không có nhân tính:
– Sao các ngươi không đi! – Dựa vào cái gì chỉ mình nàng phải tẩy!
– Trên người chúng ta là mùi mồ hôi, trên người ngươi là mùi phân, sao có thể giống nhau! – Hoa Chi Phá nhắm mắt lại – Nếu ngươi không tắm thì về phòng ngươi mà ngủ, đừng xông chết chúng ta!
– Đúng đúng! – Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn gật đầu – Không tắm thì biến!
– Ta mệt như vậy chẳng lẽ còn muốn ta đi đun nước tắm rửa? Chờ ta tắm xong thì đến bao giờ! – Phong Chi Lâu mặc kệ, làm huynh đệ có nạn cùng chịu, có phúc ta hưởng, phải chết cùng chết, muốn sống mình ta sống – Ta muốn ngủ! – Mạnh mẽ tiến lên, các ngươi có năng lực gì cản ta!
– Lâu chết tiệt, ngươi có lầm không! Ngươi có ác tâm phải không? Thối như vậy! – Tuyết Chi Lạc ngửi thấy mùi kia liền cảm thấy dạ dày co rút – Ta muốn ói!
– Xì! Muốn ta tắm, có thể, chúng ta cùng đi! – Phong Chi Lâu nói.
– Fuck! Tên da^ʍ tặc côn đồ nhà ngươi muốn thế nào? Muốn tắm chung thì kêu Vị Triều nhà ngươi đi – Nguyệt Chi Loạn sắp điên rồi, ngủ một giấc cũng không yên, đáng thương cho nàng mệt mỏi cả một ngày cũng không thể nghỉ ngơi.
– Các ngươi không đi thì ta cũng không đi, ta còn chưa ghét bỏ mùi mồ hôi thối của các ngươi đâu! – Phong Chi Lâu nói xong định nằm xuống.
– Ôi, ta sợ ngươi rồi! – Hoa Chi Phá nhìn quần áo Phong Chi Lâu còn có mấy chỗ dính màu vàng thì cảm thấy dạ dày khó chịu lợi hại – Thừa dịp bây giờ trời tối, mấy chúng ta đi đến bồn tắm chuyên dụng của tứ đại hoa khôi đi, chỗ đó độ ấm bốn mùa đều giống nhau, có thể sánh với suối nước nóng!
– Thật sao? Sao chúng ta không biết? – Phong Chi Lâu lập tức tỉnh táo, Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn cũng mở to mắt.
– Vớ vẩn, ngươi nghĩ hôm nay ta và ngươi bổ củi nấu nước nhiều như vậy làm gì? Phòng bếp dùng nhiều như vậy sao? – Hoa Chi Phá nhớ tới củi liền cảm thấy đau tay, bắt đầu bực – Có đi hay không!
– Đi! Sao lại không đi! – Phong Chi Lâu kích động – Nước mà Vị Triều nhà ta đã dùng tắm rửa qua!
– Dâʍ đãиɠ! – Ba người khinh bỉ.
Bốn người thay quần áo rồi lén lút ra ngoài, mục tiêu: Bồn tắm chuyên dụng của Tứ đại hoa khôi!
– Cửa khóa rồi, chúng ta đi vào kiểu gì? – Nhìn khóa trên cửa, Phong Chi Lâu buồn bực.
– Ngu ngốc, ngươi quên hôm nay là ta bổ củi sao? Đến chỗ nhóm lửa đi, chỗ đó có cửa nhỏ! – Hoa Chi Phá ra hiệu bảo mấy người đi theo nàng, đi đến chỗ nhóm lửa chuyên dụng thì quả nhiên thấy một cánh cửa nhỏ, chẳng qua cũng đã bị khóa.
Hoa Chi Phá táy máy một hồi khóa liền rớt ra:
– Giả thôi! Cái này ta cũng mới phát hiện ra hôm nay, ha ha.
– Lão đại, ngươi không đi làm đạo tặc thật quá lãng phí! – Nguyệt Chi Loạn nhìn chiêu thức của Hoa Chi Phá cảm khái nói.
– Ta cũng thấy như vậy! Người tài như ta bất luận làm gì cũng đều dễ như trở bàn tay! – Hoa Chi Phá cũng có chút đắc ý – Đừng nói nhiều, nhanh lên.
– Oa, sương mù tràn ngập, quả nhiên là chỗ tốt! Ấm quá! – Tuyết Chi Lạc vươn tay như thể chạm đến sương mù mông lung – Nhưng mà sương mù dày quá nhìn không rõ cái gì, đứng gần còn có thể, ở xa cơ bản là người mù.
– Vớ vẩn, đốt nhiều củi như vậy, thực lãng phí! Bốn nữ nhân này quả nhiên là tiêu hoang! – Nguyệt Chi Loạn rất cảm khái – Ta mà có nhiều tiền như vậy cũng sẽ làm một cái bể lớn như vậy, mỗi ngày đều đốt nhiều củi như vậy, muốn tắm liền tắm!
– Vị Triều… ta đến đây… – Bùm một tiếng, Phong Chi Lâu đã nhảy vào bể, chỉ để lại một đống quần áo trên bờ.
Người này… – ba người hết chỗ nói nổi –
quá da^ʍ! Cởϊ qυầи áo xong cũng học Phong Chi Lâu nhảy vào.
– Oa, thích thật! – Nguyệt Chi Loạn thư thái thở ra một hơi – Ngươi xem, nơi này còn bày bình phong lớn như vậy, thật không biết là muốn chắn cái gì.
– Quản làm gì, tắm nhanh lên, xong còn trở về ngủ tiếp – Hoa Chi Phá cũng không giống các nàng làm nhiều chuyện vô nghĩa như vậy, mệt muốn chết, nhưng ngâm người như vậy quả thực thoải mái hơn rất nhiều – Thật ra chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau tắm rửa, từ lúc xuyên qua đến đây, cũng không biết Đồ Ngốc thế nào rồi, thật nhớ.
Nói lên Đồ Ngốc thì mọi người đều hơi trầm mặc.
– Không có mấy chúng ta bên người, không biết có bị người khác khi dễ hay không? – Tuyết Chi Lạc thở dài chậm rãi nói.
– Cũng không biết Đồ Ngốc sẽ lấy dạng người gì, ta còn định chọn giúp nàng nữa! – Nguyệt Chi Loạn lắc đầu – Bây giờ đã không còn cơ hội.
– Nếu Đồ Ngốc cũng xuyên không đến đây thì tốt – Phong Chi Lâu ôm lấy thân mình, vô lực nói.
– Quên đi, tất cả đều là số mệnh, không thoát được! Hy vọng Đồ Ngốc có thể tìm được một tấm chồng tốt, sau này đừng đần độn như vậy, sẽ bị người ta lừa, lúc đó cũng không còn chúng ta chống đỡ giúp nàng – Hoa Chi Phá nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau dựa vào thành bể.
Bốn người không nói gì nữa, chỉ còn tiếng xoa xoa người.
– Vị Triều, Tiểu Hồng nhà ngươi cũng thật ác, lại bắt nàng ta đi cọ nhà vệ sinh, thật có ý nghĩa! – Du Lăng cười hì hì kéo cổ tay Ly Tuyệt – Loạn nhi nhà ngươi hôm nay cũng không tốt hơn, bị ngươi chỉnh như vậy, chắc hẳn nàng ta đã chạy khắp toàn bộ Ô Tô rồi phải không?
Mặt Ly Tuyệt đỏ lên:
– Ta cũng không phải cố ý chỉnh nàng, chẳng qua có chút đồ cần nàng mua mà thôi. Hơn nữa, ta cũng không ác như ngươi, cho một thiếu nữ tử đi nấu nước, ta làm cũng mệt.
– Gì chứ, ta chỉ đang rèn luyện thân thể cho nàng ta, muốn khiêu vũ mà thân thể kém quá thì sao được? – Du Lăng nói hợp tình hợp lý – Ngay cả thanh kiếm cũng không cầm được, nếu không phải trên người mang tuyệt kỹ thì ta đã chết ở trong tay nàng rồi – Ngẫm lại không khỏi thổn thức – Huống hồ, ta cũng cần học thêm Niệm Khanh, ngươi không phát hiện ra nàng ác độc với Hoa Chi Phá thế nào sao, củi nhiều như vậy, chậc chậc, bình thường cũng phải ba bốn đại nam nhân bổ, nàng lại để cho một tiểu nữ tử đi làm, ác độc!
Niệm Khanh lườm Du Lăng một cái:
– Ai cũng vậy thôi! Mọi người đều không hơn không kém, hơn nữa nếu trừng phạt nhẹ thì sao các nàng có thể nhớ rõ? Không nói nữa, đi tắm đi.
– Khoan đã, hình như ta nghe thấy tiếng cười quyến rũ của Du Lăng! Lạc, ngươi tập trung nghe một chút, có phải Du Lăng nhà ngươi hay không? – Hoa Chi Phá dừng một chút, khẩn trương đứng lên, sẽ không khéo như vậy chứ!
– Không chỉ mình Du Lăng…
– Là tứ đại hoa khôi! – Bốn người kêu rên.
– Làm sao bây giờ? Trốn mau!
Tùy tiện mặc quần áo, đang muốn hướng cửa nhỏ chạy trốn thì không ngờ nghe thấy tiếng mở khóa ở cửa lớn, không kịp rồi!
[Tác giả: Các ngươi bảo trọng!]