Chương 20

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua một tuần.

Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn mỗi ngày đều chạm mặt nhau cũng không có chuyện gì đáng nói, vấn đề là Hoa Chi Phá từ sau khi đi theo Niệm Khanh thì bảy ngày qua đều không thấy bóng dáng, nghe nói là bế quan huấn luyện, ăn ở đều ở trong tiểu viện của Niệm Khanh, ba người như lẽ tự nhiên đều nghĩ đến gian tình!

Gian tình! Gian tình đường đường chính chính!

– Không thể ngờ lão đại hành động nhanh như vậy, đã vào được trong tiểu viện của Niệm Khanh rồi, trái lại chỉ còn mấy chúng ta bi thảm! – Nguyệt Chi Loạn vẻ mặt đầy hâm mộ nói – Ta bây giờ cứ thấy bút lông đều phát run – Nhớ tới những ngày qua, nàng luyện chữ luyện đến cầm đũa đều động đậy không được thì thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.

– Ngươi vẫn nên cười trộm, ta mới là bi thảm! – Nếu không phải biết Vị Triều không có thành kiến với bản thân thì Phong Chi Lâu thật sự cho rằng Vị Triều muốn chỉnh mình – Vị Triều là mỹ nữ, nhưng tuyệt đối không phải là lão sư giỏi! Cái gì cũng chưa dạy, thổi một khúc bảo ta trong hai tuần phải thổi được, không phải là muốn chỉnh người sao! Ngay cả cầm tiêu như thế nào ta cũng chưa biết!

– Vẫn là tiện nhân Lạc Lạc này thoải mái nhất! Tiện nhân múa kiếm, quá tiện nghi cho tiện nhân! – Phong Chi Lâu đố kỵ cực độ với Tuyết Chi Lạc, dựa vào cái gì người này lại thoải mái nhất, có thiên lý hay không!



– Fuck! – Tuyết Chi Lạc chuẩn bị phát hỏa, hận không thể giáng một tát xuống mặt Phong Chi Lâu – Ngươi nghĩ rằng ta sống tốt như ngươi thế sao! Ngươi xem xem, ngươi xem xem! – Kéo ống tay áo lên để lộ ra từng vết bầm xanh đỏ, còn có chỗ bị thương do kiếm chọc, tuy rằng đã kết vảy nhưng trông vẫn vô cùng thê thảm.

– Oa! Du Lăng nhà ngươi có khuynh hướng bạo da^ʍ sao! – Nguyệt Chi Loạn xuýt xoa nhìn Tuyết Chi Lạc với ánh mắt khác xưa, không ngờ Lạc Lạc lại làm thụ, ta vẫn cho rằng nàng là công cơ.

– Lạc Lạc, ngươi thật là không từ bất cứ giá nào! Bội phục bội phục! – Phong Chi Lâu sùng bái nhìn Tuyết Chi Lạc – Lạc Lạc, phải chú ý thân thể! Tiết chế, loại chuyện này cần tiết chế!

– Fuck! – Tuyết Chi Lạc nhìn vẻ mặt đáng khinh của hai người – Hai tên cầm thú các ngươi, anh là loại người này sao!

– Anh? Ngươi qua Thái Lan rồi sao? – Loạn Loạn kinh ngạc nói.

– Nàng qua lâu rồi, Loạn Loạn ngươi giờ mới biết sao! – Lâu làm vẻ mặt đương nhiên.

Tuyết Chi Lạc sắp bị hai kẻ này làm tức chết:

– Ta là học múa kiếm rồi bị thương! Vết thương đa phần là do Du Lăng! – Nhớ tới Du Lăng nghiêm khắc thì nàng liền có xúc động muốn nhảy lầu.

Nhưng may là từ sau khi Du Lăng nghe lời nói của nàng thì mỗi ngày đều mặc một thân hồng y, bản thân nàng nhìn thấy một thân hồng y kia xong thì tâm tình đều thư thái sung sướиɠ, bị đánh cũng không sao, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn đến hồng y Du Lăng thì mọi thương tích đều có thể xem nhẹ.

Quả nhiên Tuyết Chi Lạc đối với màu đỏ đã cố chấp đến độ biếи ŧɦái.

– Du Lăng nhà ngươi thật là… – Nguyệt Chi Loạn lắc đầu – Sao vẫn chưa đánh chết ngươi? Thất sách!

Tuyết Chi Lạc lườm hai người kia một cái, mặc kệ các nàng:

– Nói xem chúng ta có nên đi xem lão đại không? Mình nàng hạnh phúc làm ta cảm thấy khó chịu!

– Ngươi nhắc đến làm ta cũng cảm thấy như vậy – Loạn Loạn phụ họa.

– Ý kiến hay! – Phong Chi Lâu cũng gật đầu đồng tình, dựa vào cái gì ba người các nàng luyện tập vất vả còn lão đại thì 'say nằm gối mỹ nhân'!

Ba người ăn ý với nhau, không định tiếp tục luyện tập nữa, dù sao không có ai giám sát thì thi thoảng thả lỏng một chút cũng được!

Có câu nói rất đúng: Đuổi sớm không bằng đuổi khéo.

Ba người hưng phấn vội vàng đi vào tiểu viện của Niệm Khanh, đột nhiên nhớ tới áp lực không rõ khi đối mặt với Niệm Khanh thì không hẹn mà gặp đều cúi thấp người mà đi, định lén lút nhìn qua xem cuộc sống tiêu sái của lão đại ra làm sao. Chẳng qua bộ dạng lén lút của ba người đã sớm bị một người ở trong tiểu viện nhìn thấy:

– Này, ba người các ngươi có bệnh hả! Làm gì thế! – Hoa Chi Phá thật sự không nghĩ ra ba tên này định làm gì!

??? Giọng nói này là…

– Oa, gay! – Phong Chi Lâu bị khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt mình hù dọa không nhẹ – Lão đại, ngươi… chuyển giới? – Trời ạ, tóc dài mây bay còn cài trâm gỗ, nữ trang nguyệt sắc đậm chất thục nữ, trên mặt điểm nhẹ son phấn, nếu không phải quen biết Hoa Chi Phá lâu năm thì ai có thể nghĩ nữ tử trước mặt là lão đại!

Loạn Loạn và Lạc Lạc cũng hoảng sợ, người này sao có thể là lão đại nhìn qua tưởng nam sinh? Sao có thể nữ tính như vậy! Tuy không đến độ tuyệt sắc khuynh thành nhưng nhìn qua cũng là quốc sắc thiên hương, thanh tú vạn phần.

– Cái gì! Lâu chết tiệt, con mẹ nó ngươi vừa nói cái gì! – Hoa Chi Phá vốn rất khó chịu lại bị Phong Chi Lâu công kích nên càng khó ở, mỗi ngày mặc nữ trang khiến nàng cảm thấy khủng hoảng khắp người, nếu không phải thấy kỹ thuật hoá trang thành thục của Niệm Khanh thì đánh chết nàng cũng không mặc!

Hoa Chi Phá không ngờ mình cũng được coi là gái đẹp, chỉ là trước kia không phát hiện ra thôi! Trách không được Niệm Khanh có thể làm hoa khôi, rất có nhãn lực! Chỉ có điều, ngẫm lại bảy ngày được Niệm Khanh 'coi trọng', máu chảy đầm đìa vừa qua làm cho nàng mấy lần suýt thổ huyết!

Lão đại đã từng thục nữ như vậy lúc nào? Nữ nhân Niệm Khanh kia thực không phải chỉ tàn nhẫn bình thường!

Tuyệt đối là trả thù, trăm phần trăm là trả thù!

Nói gì mà đánh đàn phải chú ý tâm tình, không kiêu ngạo không nóng nảy, phải tâm định thần nhàn (khí huyết ổn định, tâm thần thư thái), nếu thế thì một thân bĩ khí như nàng sao có thể đàn ra một khúc hay?

Vì thế nên bảy ngày này nàng mang tiếng là học Cổ cầm nhưng đến dây đàn cũng chưa từng sờ qua, thật ra là bị Niệm Khanh giáo huấn bảy ngày.

Như vậy còn chưa tính, đáng giận nhất là đến tối Niệm Khanh cũng không thả nàng!

Thật đáng buồn! Quá đáng tiếc!

Niệm Khanh ngủ giường, Hoa Chi Phá ngủ sàn, đây chính là cái gọi khóc không ra nước mắt phải không?

Hoa Chi Phá thật vất vả mới thấy được ba cầm thú nên túm chặt không buông lấy tay các nàng kể khổ.

– Lão đại, ngươi phải bảo trọng! Nữ nhân Niệm Khanh này đã tu đến cảnh giới nhất định! Trước kia ta còn ngây thơ cho rằng ngươi có thể chấn trụ nàng, giờ nghĩ lại thì ta quá ngây thơ rồi! – Nguyệt Chi Loạn vỗ bả vai Hoa Chi Phá, không ngờ lão đại lại là người thảm nhất trong các nàng, nàng rất rất cao hứng, âm thầm mở nhạc! Lão đại ngươi cũng có hôm nay!

– Lão đại, ta cảm thấy ngươi phải nắm bắt lấy cơ hội, đêm tập kích Niệm Khanh, OOXX xong nàng còn không phải cái gì đều sẽ nghe lời ngươi sao? – Phong Chi Lâu cảm thấy đây là một chiêu thực thông minh, buổi tối đen như mực, lão đại chui lên giường Niệm Khanh, sau đó… khà khà!

Một cái tát của Hoa Chi Phá giáng lên đầu Phong Chi Lâu:

– Ngu ngốc, nàng ta võ công cao như vậy, ngươi muốn ta đi chịu chết sao? OOXX cái đầu ngươi! Sao ngươi không đi đi?

– Niệm Khanh không phải là kiểu ta yêu! Nếu có cơ hội thì ta nhất định tập kích Vị Triều, đáng tiếc… – Đây là điển hình của kẻ vì sắc đẹp không cần mạng, cυồиɠ ɖâʍ đến điên cuồng.

– Lão đại phải không ngừng cố gắng, ta tin một ngày nào đó ngươi có thể chuyển bại thành thắng! – Vẫn là Tuyết Chi Lạc thành thực – Chẳng qua, lão đại, ngươi một thân nữ trang như thế này thật là… ta nhịn không được! – Một trận cuồng tiếu, Nguyệt Chi Loạn và Phong Chi Lâu cũng cười theo: – Lão đại uy vũ!

Khóe miệng Hoa Chi Phá cứng ngắc, ba tên cầm thú này đến để cười nhạo ta phải không! Đang định mắng các nàng thì mắt Hoa Chi Phá đột nhiên sáng lên:

– Kỳ thật thì Niệm Khanh không tệ! – Đương nhiên đây chỉ là lời nói dối!

– Lão đại, nếu Niệm Khanh không tệ thì ta chính là cực phẩm! – Tuyết Chi Lạc nói chuyện rồi ra vẻ yểu điệu, lão đại thật đáng thương, bị Niệm Khanh tra tấn đến mức không còn bình thường.

– Nữ nhân Niệm Khanh này tâm như rắn rết, lừa chúng ta làm tiểu tư, cả đời này ta đều nhớ rõ! – Nguyệt Chi Loạn nhớ tới liền hận!

– Đúng vậy, Niệm Khanh chính là mỹ nữ rắn rết! Nếu không phải ta đánh không lại nàng lại thiếu tiền nàng thì ta thật muốn cởi giầy đập chết nàng! – Phong Chi Lâu hận Niệm Khanh nhất, lại nhớ tới bảy ngày cháo hoa kia, nhất định là Vị Triều bị nàng ta sai khiến, thật đáng giận!

Khóe miệng Hoa Chi Phá đã cong đến độ cao nhất, tràn ngập đồng cảm nhìn ba người trước mắt. Các ngươi không phải đến để chê cười ta sao? Tốt! Trả giá chút đại giới đi!

– Thì ra ở trong mắt các ngươi, ta xấu xí như vậy… – Khuôn mặt nghiêm túc còn thêm hắc tuyến nhìn ba người đang chậm rãi quay đầu, được lắm, thật không tệ, xem ra ba cầm thú này học công khóa thục nữ (khóa học làm thục nữ) vẫn chưa đủ!



Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn mặt trắng bệch, nữ nhân sau lưng không phải ai khác mà rõ ràng là người vừa bị các nàng nói bậy xong, Niệm Khanh. Quay lại nhìn vẻ mặt đắc ý cười tươi của Hoa Chi Phá! Lão đại, ngươi thật độc ác!

Nhìn cũng vậy thôi! Hoa Chi Phá chỉ còn kém nước ca hát chúc mừng, cuộc đời hay thay đổi như vậy đấy!