Chương 7

Sáng hôm sau tôi mệt quá mà ngủ đến tận khi bác sĩ thăm buồng mới lật đật dậy. Xuống mua cho Hiếu ít cháo lên rồi đưa cho chị y tá ít tiền dặn chị trưa mua cơm cho Hiếu giúp tôi. Thằng bé hôm nay hồng hào hơn rồi, tôi dặn dò em mấy câu rồi trở về nhà trọ. Lúc đi về phòng tôi thấy chủ nhà trọ đang đứng phơi quần áo liền buột miệng nói:

– Cô Hiền, cái mối hôm qua cô bảo cháu cô đã tìm được ai phù hợp chưa?

Cô Hiền nhìn tôi, hơi ngạc nhiên đáp:

– Chưa, sao mày hỏi thế? Nghĩ lại rồi à?

Tôi thật thà gật đầu nói:

– Vâng, Hiếu nhà cháu đang cần phẫu thuật thay thận, chi phí cũng cao nên…

Nghe tôi nói đến đây cô Hiền dừng tay lại đi về phía tôi rồi kéo tôi vào phòng thì thầm:

– Đấy, cô bảo mà. Mày muốn chữa dứt điểm chữa khỏi bệnh cho thằng em mày thì chỉ có cách này thôi. Mà nhà người ta cũng tử tế chứ không phải mấy loại vớ va vớ vẩn đâu. Cô thấy thương tình mày nên mới mách cho ý. Mà này cô hỏi mày còn trinh không? Cái này cô hỏi thật đấy.

– Cháu… cháu…

– Đéo mẹ mày mất rồi chứ gì? Ngập ngà ngập ngừng.

Tôi đỏ mặt cúi đầu che đi sự tủi nhục. Cô Hiền khẽ thở dài:

– Hôm nào mày cũng đi sớm về khuya là cô biết rồi. Cũng chẳng trách được, em mày thế không làm cái nghề mạt hạng thì lấy đâu tiền nuôi em. Rõ khổ. Nếu mất rồi đi vá trinh đi, mày yên tâm nhìn mày thế này không ai nghĩ mày mất rồi đâu.

– Có sợ người ta phát hiện ra không cô? Cháu sợ lắm.

– Sợ quái gì? Ai biết mày là ai? Với giờ dịch vụ vá màиɠ ŧяiиɧ tốt lắm, còn hơn cả thật ý chứ. Hình như cũng hai ba chục triệu gì đấy.

– Cháu… cháu không có tiền…

Cô Hiền trợn tròn mắt nhìn tôi, rồi hạ giọng nói:

– Nếu mày thật sự muốn gả cho người ta thì cô cho mày vay tiền. Việc đầu tiên mày cần làm là vá ngay cái màиɠ ŧяiиɧ lại đã. Sau đó cô sẽ đưa mày đến gặp vợ chồng mà mày sẽ được nhận làm con nuôi.

– Con nuôi là sao cô?

– Mày không cần hỏi nhiều đâu, đến lúc ấy khắc biết. Nhưng mày cứ yên tâm là mày sẽ không bị gia đình chồng khing rẻ gì đâu, vì mày cưới người ta với thân phận rất khác.

– Là sao cô?

– Mày cứ đi vá trinh đã, xong rồi có thời gian cô sẽ nói rõ hơn.

– Nếu cháu lấy người ta cháu sẽ có tiền phẫu thuật cho em cháu thật chứ?

– Thật. Ai đùa mày chuyện này làm gì? Người ta tiền trao cháo múc không phải lo.

Tôi gật đầu đáp:

– Vâng, cô để cháu suy nghĩ rồi trả lời cô.

– Suy nghĩ gì nữa? Mày mà không nhanh thì tao tìm mối khác đấy, nhà người ta thì đang gấp rút.

– Cô yên tâm từ nay từ nay tới chiều cháu sẽ trả lời

– Nhanh mẹ mày lên đấy. Chứ cô nói thật cỡ con gái chả còn gì như mày đến kiếm tấm chồng bình thường còn khó nữa là. Có cái mối ngon này cô mách nước cho thì động não tí đi chứ.

– Vâng ạ

Trả lời cô Hiền xong tôi về phòng mình nằm vật ra. Thực lòng hôm qua nghe anh Hùng nói tôi đã quyết tâm hừng hực nhưng giờ đây lại thấy phân vân. Việc đi vá trinh, gả cho người ta thực sự chẳng khác gì lừa đảo. Tôi cảm thấy trong lòng có chút áy náy. Nhưng rồi cứ nghĩ đến Hiếu nằm viện, cứ nghĩ đến việc em phải thay thận mới có thể sống khoẻ mạnh tôi lại gạt mọi thứ đi. Trước tiên cứ phải cứu được em đã mọi chuyện tính sau. Giờ tôi có làm đĩ cũng nhục nhã khác gì đâu, việc vá trinh lại thì trời biết, đất biết, tôi biết cô Hiền biết chứ có ai biết đâu. Lòng tự trọng không mài ra được ăn, càng không giúp cho Hiếu khỏi bệnh kia mà. Nhân cách là cái quái gì, nhân cách đã mất từ khi tôi bán trinh cho Khoa rồi. Đến chiều sau khi suy nghĩ rất lâu tôi dậy sang gặp cô Hiền. Thấy tôi cô đã oang oang:

– Sao rồi? Mày nghĩ thông chưa?

– Vâng, cháu đồng ý. Cô cho cháu vay tạm tiền nhé.

Cô Hiền nghe tôi nói vậy cười ha hả đáp:

– Rồi! Chờ tao tí tao lấy tiền cho.

Bình thường cô Hiền cũng không phải kẻ ki bo, mấy tháng tôi ở không đóng tiền cô cũng không đến mức đuổi tôi đi. Có điều tôi không nghĩ cô dễ dàng cho tôi vay một khoản không nhỏ thế này. Thế nhưng tôi cũng gạt đi, loại người như tôi thì có gì mà lừa với lọc, người ta có lừa cũng tìm những cô gái thôn quê xinh đẹp, còn trong trắng chứ lừa một con đĩ trắng tay như tôi làm gì? Cô Hiền lấy tiền xong đưa cho tôi rồi nói:

– Mai mày đi vá trinh ngay đi nhé. Ngày kia cô sẽ dẫn mày đi gặp người ta.

– Vâng ạ.

Nói rồi tôi trở về phòng sau đó tìm một địa chỉ vá trinh uy tín. Tối anh Thanh gọi cho tôi nhưng tôi vẫn xin nghỉ, anh ta chửi mắng tôi mấy câu rồi nói:

– Mà này hay dạo này được anh Khoa bao rồi? Anh ta không thấy đến đây, em cũng mất hút.

Nghe anh Thanh nói tôi đáp lại:

– Không, em làm gì có cái số hưởng ấy chứ. Thôi em bận rồi, em tắt máy nhé

– Tháng này cắt hết thưởng, không đi làm ngày nào trừ tiền ngày ấy

– Vâng ạ.

Nói xong tôi tắt phụt máy, suốt đêm ấy tôi lại không ngủ. Đến sáng hôm sau tôi vào thăm Hiếu sau đó bắt xe đến trung tâm mà tôi đã xem. Cô Hiền chỉ cho tôi vay hai mươi triệu, vì chi phí dao động khoảng hai mươi đến bốn mươi triệu nên tôi vẫn cầm thêm tiền của mình. Cũng may tôi mới chỉ một lần quan hệ tìиɧ ɖu͙© nên cuối cùng chỉ hết gần ba mươi triệu tổng cả thăm khám lẫn vá. Vì là tiểu phẫu nên tôi được về luôn. Về đến nhà rồi tôi nằm suy nghĩ chợt thấy mình thua cả một con đĩ. Một con đĩ bán thân lấy tiền, còn tôi lại lừa lọc làm cái trò bỉ ổi này. Đáng khinh lắm chứ… nhưng tôi không còn muốn lựa chọn khác. Ngày hôm sau khi tôi ngủ dậy cô Hiền liền đập cửa nói:

– Dậy thay quần áo đi rồi đi theo cô.

Hôm nay hình như cô Hiền hẹn gặp người ta, tôi cũng không biết người ta ở đây là ai, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Tôi và cô Hiền theo địa chỉ đến một ngôi nhà khá lớn ở ngay trung tâm thành phố, vừa vào trong đã thấy một cặp vợ chồng rất sang trọng ngồi ngay ngắn trên ghế. Cô Hiền cười tươi như hoa khẽ nói:

– Anh chị, em đưa con bé đến rồi.

Người phụ nữ ngồi trên ghế nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:

– Con ngồi đi.

Tôi ngồi xuống đối diện, không biết mở lời thế nào người phụ nữ lại lên tiếng:

– Cô tên là Hà, còn chú tên là Trọng. Con cứ gọi cô Hà chú Trọng là được. Chắc con cũng được nghe cô Hiền nói qua rồi nhỉ? Cũng biết nhiệm vụ của mình là gì rồi chứ?

Tôi nghe đến đây cũng đoán đây là cặp vợ chồng cô Hiền nhắc đến mà muốn nhận tôi làm con nuôi, có điều vì cô Hiền không nói rõ nên tôi thực sự chưa hiểu hết mọi chuyện sẽ thế nào nên đáp lại:

– Dạ… con cũng biết sơ qua thôi.

– Ừ thế để cô nói thế này cho con hiểu. Gia đình cô đang cần nhận một cô gái làm con. Cô cũng chia sẻ thẳng luôn, nhà cô có hai cô con gái, nhưng một đứa bị thất lạc từ nhỏ đến nay vẫn chưa tìm được lại, một đứa hơn con ba tuổi đã lớn. Thực ra hồi nhỏ con gái nhỏ có hôn ước với cậu cả của tập đoàn Bình Minh nhưng đáng tiếc con bé lại mất tích không tìm được. Nói là hôn ước vì cô và mẹ của cậu ấy chơi với nhau khá thân nên hai mẹ nhận thôi. Sau này gia đình cô cũng đi nước ngoài sống và mới trở về Việt Nam mở công ty được hơn một năm nay. Có điều công ty của gia đình cô đang gặp quá nhiều vấn đề, số vốn đang cạn kiệt dần và đứng trên bờ vực phá sản. Khá lâu rồi cô không liên lạc lại với gia đình Bình Minh vì đi nước ngoài gần như mất hết liên lạc. Đợt gần đây cô mới liên lạc lại với mong muốn được giúp đỡ thì mẹ cậu ấy nhắc lại chuyện hôn ước cũ và đồng ý giúp đỡ nếu cô để con gái được làm dâu. Nhưng con gái lớn nhà cô nhất quyết không chịu và đã bỏ đi theo bạn trai nó rồi… cô nói tất cả mọi chuyện với con cũng là để con có thể hiểu rõ hơn. Cô muốn nhận con với tư cách con là con gái nhỏ thất lạc của cô, sau đó sẽ gả con đi. Con yên tâm chuyện này cô đã sắp xếp để gia đình họ không nghi ngờ gì. Cái này thì con có thể hoàn toàn tin tưởng ở cô.

Sự thẳng thắn của cô Hà không làm tôi khó chịu ngược lại còn khiến tôi cảm thấy khá thoải mái. Ban đầu chưa hiểu tôi không hiểu nên tôi còn phân vân nhưng sau khi nghe tôi cũng hiểu ra bản thân chỉ là thế thân để cưới chồng. Cô Hà còn nói thêm rất nhiều, đại loại hai bên gia đình cũng từng có mối quan hệ thân tình nhưng do khá nhiều năm không gặp nên tôi không cần lo, con gái cô mất tích từ nhỏ nên việc thay tên đổi họ như tôi bây giờ cũng không đáng ngại. Tóm lại việc của tôi chỉ là gả cho con trai tập đoàn Bình Minh với tư cách là con gái cô Hà, tiền nong khám chữa bệnh thay thận cho Hiếu gia đình cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tôi cũng nghe loáng thoáng con trai chủ tịch tập đoàn Bình Minh cần lấy vợ gấp, lý do là gì thì tôi cũng không rõ lắm. Buổi trưa ấy tôi và cô Hiền ăn cơm tại đây, đến chiều khi trở về phòng trọ cô Hà đưa cho tôi năm mươi triệu rồi nói:

– Con cầm số tiền này xem nợ nần gì không thì trả nốt, sáng mai cô sẽ qua đón con về đây.

Tôi định không nhận vì bản thân vốn dĩ đã làm gì được đâu thì cô Hà lại lên tiếng:

– Không cần ngại đâu con, cứ cầm lấy đi.

– Nhưng mà…

– Vài chục tỉ, vài trăm tỉ thì nhà cô không có chứ vài chục triệu và chi phí chữa bệnh cho em con thì không phải lo. Con cứ cầm lấy mua ít quần áo đẹp nữa. Mai cô đón con về đây rồi trưa mai sẽ gặp gia đình bên kia.

Trở về nhà tôi trả nợ cho cô Hiền, cũng được cô Hiền dẫn vào mấy shop quần áo mua được năm, sáu bộ. Tôi cũng chẳng biết mình có làm đúng hay không, chỉ biết rằng lúc này mình chỉ còn tiến chứ không thể lùi. Tối ấy tôi lại ngủ khá ngon, không quá bận tâm về tương lai sắp tới. Mà thực ra là có tiền lo cho em là đủ, tôi sống ngày nào lo ngày đấy chứ không muốn nghĩ quá dài. Sáng hôm sau tôi sắp quần áo vào valy rồi chào cô Hiền để đến nhà mới. Từ hôm nay tôi sẽ sống cùng cô Hà cho đến khi được gả đi.

Buổi trưa tôi thay quần áo và trang điểm một chút rồi cùng vợ chồng cô Hà đến một nhà hàng. Khi đến nơi cũng đã thấy một cặp vợ chồng khác đang ngồi chờ cùng một đứa con gái trạc tuổi tôi. Cô Hà kéo tay tôi khẽ nói:

– Chào hai bác đi con, còn còn nhớ hai bác không? Bác Bình và bác Minh hồi nhỏ mua quà cho con suốt đó.

Tôi gật đầu nở nụ cười nói:

– Dạ, cháu chào hai bác ạ.

Người phụ nữ tên Minh nhìn cô Hà hỏi lại:

– Con bé Hiên đây sao?

– Dạ vâng, con Hiên đấy ạ. Nhưng mà giờ nó tên Duyên rồi, lúc thất lạc nó được nhận nuôi rồi đổi thành tên Duyên luôn. Nó cũng quen tên Duyên rồi nên em không muốn đổi lại nữa.

– Ừ, Duyên Hiên gì cũng được, tìm được con bé là tốt rồi. Con bé này lớn còn xinh hơn cả lúc nhỏ. Nào ngồi đi cháu.

Nói rồi cô Minh chỉ vào đứa con gái bên cạnh khẽ nói:

– Đây là Dương, em gái thằng Khoa.

– Em gái thằng Khoa đây sao? Hồi em đi nước ngoài chưa có nó nhỉ?

Không hiểu sao bỗng dưng tôi thấy ánh mắt cô Minh có chút khác lạ, rồi hơi ngượng ngùng đáp

– Ừ, thôi Duyên ngồi đi cháu. Khổ thân con bé xa cách bố mẹ bao nhiêu năm.

Tôi ngồi xuống, nhìn một lượt mà vẫn chưa thấy nam chính đâu. Tưởng hôm nay đến gặp anh ta hoá ra không phải sao? Cô Hà với cô Minh nói chuyện rất rôm rả, kể nhiều chuyện lắm, cả chuyện cô bé tên Hiên thất lạc ra sao, tìm thấy thế nào, đến tôi nghe cũng cảm thấy chân thực như thể cô Hà thật sự là mẹ ruột tôi. Mãi một lúc sau cô Minh mới liếc nhìn tôi áy náy nói:

– Hà này, thành thực cũng xin lỗi vì hẹn đi hẹn lại mấy lần mà thằng Khoa nó cứ thế này nên lỡ. Lần này nó cũng báo bận nhưng chị nhất quyết bảo phải hẹn vợ chồng em với con bé ra. Ra để bàn chuyện rồi còn tính ngày cho chúng nó. Hôn nhân do sắp đặt thì cũng phải đàng hoàng tử tế.

Khoa. Tự dưng nghe đến tên này tôi chợt có chút giật mình. Ban nãy cũng có nhắc đến nhưng vì nhân viên ra hỏi đồ ăn nên tôi không để ý. Tập đoàn Bình Minh, Khoa… tôi thực sự có chút lúng túng. Tôi nhớ gã đàn ông tên Khoa tôi bán trinh cũng là con trai của chủ tịch một tập đoàn nào đó. Không hiểu sao trong lòng tôi lại nóng như lửa đốt. Thế nhưng rồi tôi khẽ gạt đi, trên đời này tôi nghĩ không thể có nhiều sự trùng hợp đến vậy, chắc chắn không thể. Cô Minh uống ngụm nước rồi rút điện thoại ra rít lên:

– Mày đến ngay đi, mau lên.

Vì loa điện thoại của cô khá lớn nên tôi nghe được giọng nói của một người đàn ông hơi rè rè:

– Con bảo rồi, mẹ muốn cưới vợ cho con thì mẹ hợp là được. Bao giờ đám cưới con xuất hiện là được chứ gì? Giờ con bận lắm.

– Mày bận hay lại đi đú đởn?

– Con đi đâu là việc của con mẹ cứ…

Còn chưa kịp nghe anh ta nói hết thì chú Bình đã vội giật điện thoại nói đanh thép:

– Tao cho mày ba phút! Nếu ba phút nữa không có mặt đừng trách tao.

– Bố!

– Ba phút nữa không đến thì đừng bố con gì hết.

Nói rồi chú tắt vội máy, tôi cũng không dám ho he gì chỉ ngồi im lặng ăn miếng thịt bò. Khi đang cắt miếng thịt bò thứ hai chợt thấy Dương lên tiếng:

– Mẹ, anh Khoa đến rồi.

Tôi buông dao nhìn lại phía sau đột nhiên toàn thân khựng lại. Rõ ràng ban nãy tôi trấn an mình rằng không thể trùng hợp vậy mà lúc này khi thấy Khoa đứng ngay trước mặt lại mới biết mình đã sai. Cả người tôi nóng bừng, vẫn không dám tin nổi người mà tôi sắp cùng gia đình cô Hà lừa dối lại là gã đàn ông đã ngủ cùng tôi buổi đêm hôm ấy! Khoa cũng nhìn tôi, hai hàng lông mày nhíu lại, khoé môi có chút cong lên đầy khinh bỉ!

***

Lời tác giả: chương này mọi người tương tác trên 4,8k like, 200 share cho tớ nha. Trong nhóm đã có đến chương 18, phí vào nhóm là 50k/1 truyện, ai muốn ủng hộ có thể ib cho tớ nha.

———