Công Tôn Hằng nhìn nàng mà mỉm cười như mở cờ trong bụng, chàng nhẹ nhàng ôm nàng tiếp tục trong màn đêm trở về kinh thành, cùng nàng vừa đi vừa nói chuyện.
- Sư thúc, người đọc đơn thuốc của ta không hề thắc mắc sao?
- Đó là tin thư nàng chuyển cho ta, ta đương nhiên hiểu được tâm ý của nàng, nên hôm nay mới đưa nàng đi tìm Hổ Phách.
- Ta phải sớm đến Cổ Y Cốc để giải độc.
- Nàng trúng độc?
- Không nặng, nhưng phải đến Cổ Y Cốc mới không còn bị bồi thêm độc nữa.
- Vậy sao nàng không ra tay với hạ nhân đó.
- Ta đang chờ một thời cơ, một mũi tên bắn ba con nhạn.
Công Tôn Hằng cũng dường như yên lặng không lên tiếng nữa. Chàng biết nàng giỏi y thuật, nhưng lại không thể trước mặt người kia dùng thuốc, nàng tự có cách áp chế độc trong người, nhưng người dùng chính thân mình để làm mồi nhử, không ngại tổn hại bản thân quả thực chỉ có thể là nàng.
Công Tôn Hằng nhớ lại năm nay nàng mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng chính chàng lại càng không hiểu vì sao tính cách của nàng lại thay đổi sau lần ngã xuống hồ sen đó. Nàng âm trầm hơn, tâm tư giữ kẽ hơn, thậm chí, còn mưu mô hơn nữa. Trước kia nàng hồn nhiên, hiện tại nàng lại cơ trí. Cái gì mà một mũi tên trúng ba con nhạn, cái gì mà ta sẽ vì chàng làm náo loạn giang sơn. Từng câu của nàng chàng đều ghi nhớ. Nhưng tất thảy càng nghĩ lại càng thấy mông lung.
Chàng biết được nàng lên kế hoạch đến Cổ Y Cốc, nhưng lại nghe ngóng thêm được rằng tứ đệ của chàng cũng bắt đầu hành động rồi. Đến ngày nàng đi, hắn ta đợi sẵn nàng ở cổng thành, nói với nàng rằng muốn cùng nàng đi hành thiện tích đức, cũng đã xin với bệ hạ, người đã đồng ý. Lâu Thanh Anh nhìn lên khuôn mặt Công Tôn Hàn nàng biết rằng hắn đã xin đạo thánh chỉ, nàng khó lòng từ chối, liền không nóng không lạnh cũng chẳng đáp lời hắn mà tiếp tục hành trình. Trên đường đi, nàng gặp không ít người, cũng giúp không ít người khám bệnh kê đơn thuốc, thậm cho còn bỏ tiền ra để mua thuốc cho những người đó, Công Tôn Hàn cũng tỏ ra làm người tốt đến cùng, hắn có tiền bạc, liền cấp phát lương thực, chuẩn bị cả quần áo ấm cho những người được nàng cứu giúp.
Nhưng càng đi đến gần Cổ Y Cốc độc của Lâu Thanh Anh càng lúc càng nhiều, có lẽ không còn trụ được nữa, Hổ Phách lúc này cũng dần như lộ ra vẻ mặt thật của mình. Ả ta đi đến trước giường của Lâu Thanh Anh nói với nàng rằng, nếu như nàng chết đi, ả ta nhất đính sẽ giúp nàng an táng, giúp nàng đốt thêm tiền giấy. Chỉ có điều tất cả mọi người đều không ngờ được rằng, trong đêm tối U Lan đã đưa Lâu Thanh Anh đi về hướng Cổ Y Cốc không một dấu vết.
Một tháng sau nàng trở về phủ quốc công, mọi người đều không nhắc gì đến chuyện của Hổ Phách, Lâu quốc công có nói, Hổ Phách sau khi cùng gia nhân quay trở về nói rằng tiểu thư mất tích thì không hề ở lại phủ, liền một mực nói muốn đi tìm tiểu thư. Nhưng những điều này Lâu Thanh Anh và U Lan đều biết, Lâu Thanh Anh không chết, Hổ Phách nhất định sẽ gặp chuyện, bởi vậy nàng ta phải chạy rồi.
Sau lần theo chân Lâu Thanh Anh đi làm việc thiện, thái độ của bệ hạ đối với Công Tôn Hàn cũng trở lên khác hơn, không còn cấm cửa hắn nữa, thậm chí còn giao cho hắn thêm một nhiệm vụ đó là thu mua lương thực tích trữ vào kho lương của hoàng cung. Chuyện này nghe nói thì khó, nhưng nếu làm tốt thì chắc chắn rằng phần lớn quyền hành sẽ nắm trong tay. Kẻ dụng binh quan trọng nhất là tướng tốt, sau đó là lương thảo, như vậy sau chuyện này xem như Công Tôn Hàn đã làm được phân nửa, chỉ còn dụng binh nữa mà thôi.
Nhưng Lâu Thanh Anh cũng không hề quan tâm đến quá nhiều, bởi nàng biết, bản thân Công Tôn Hằng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Cổ Y Cốc không phải chỉ là y nhân, họ là những được thu nhận chọn lọc, cũng là những người chịu ơn nghĩ của sư phụ và sư thúc, điều này lý giải một điều đó chính là, họ là đội quân tinh nhuệ nhất của phủ Nhị hoàng tử. Lâu Thanh Anh cũng nhớ lại những điều nàng có thể làm được. Hạ Kình Thiên là người trong cốc, lại có quan hệ mật thiết với Lão tướng quân Tân Khởi Kỳ. Nhớ lại lần trước lão tướng là người chính trực thiện chiến, nhưng lại bị Công Tôn Hàn lợi dụng, cuối cùng mang tội phản đồ ôm hận đến chết. Lần này nàng để sư huynh đến bênh cạnh, lùi một bước giả vờ ủng hộ Công Tôn Hàn đợi đến ngày phản công lại hắn ta.
Binh lực đủ, lương thực nắm trong tay, Công Tôn Hàn kiêu ngạo, lôi kéo người trong triều đình. Hơn nữa trong thời gian này, hắn dâng tấu ép buộc bệ hạ phế thái tử, lập trữ quân mới, điều này khiến bệ hạ đối với hắn vài phần chán ghét. Đúng thời điểm này, Hàn Minh Khuê lại biết mình mang thai, thấy thời cơ có lẽ không thể lật ngược được tình thế, cô ta liền thương lượng với cha mình để lộ chuyện cô ta mang thai cùng Tứ hoàng tử ép hắn phải lập cô ta thành Hàn phi. Một tiếng Hàn Phi đủ cho cô ta trăm điều kiêu ngạo.
Sau khi lập phi, hoàng cung mở tiệc chúc mừng Tứ hoàng tử và Hàn phi lên nghĩ phu thê, nhưng lại không ngờ được trong đêm đen Công Tôn Hàn mang theo chiến giáp, đóng cửa thành tạo phản. Các quan lại triều thần cũng các vương công quý tộc đều ở trong đại điện. Bệ hạ trên cao không thể ngờ đứa con trai của ông không chỉ dâng sớ xin phế thái tử, còn muốn tạo phản cướp ngôi vua.
Lâu Thanh Anh nhanh chóng đứng khép người lại gần cha cùng A tỷ, hôm nay nàng không nên xuất hiện ở nơi này, bởi vì nàng không đủ danh phận, nhưng khi nhận được mật báo của U Lan truyền đến cho nàng, nàng nhất định phải theo chân cha đến bằng được, cũng may Hoàng thượng và Nhu phi không hề để tâm đến chuyện nàng theo chân, còn nhẹ nhàng cười nói, nếu Tứ hoàng tử không thể thành rể phủ quốc công, họ sẽ tìm cho Lâu Thanh Anh một mối hôn sự mới, chỉ là, đều chưa thành đã sảy ra chuyện.
Đám binh sỹ chắn hết cửa chính và cửa sau của Điện Thái Hòa, dường như chỉ cần đợi lệnh gϊếŧ của Công Tôn Hàn liền có thể vung đao mua kiếm.
Lúc này Lâu Thanh Anh nhìn thấy Hạ Kình Thiên cùng Tần Khởi Kỳ xuất hiện, Công Tôn Hàn thấy vậy liền cười lớn, ép hoàng đế hạ chỉ thoái ngôi. Công Tôn Hàn hắn cũng không biết được rằng chính hai người họ mới là người có thể điều khiến binh tướng, còn lời nói của hắn, quả nhiên không có trọng lượng.
Khi Công Tôn Hàn thấy bệ hạ vẫn còn chưa có động thái, hắn liền dùng kiếm chém thật nhanh một vị đại thần dưới điện, điều này càng khiến cho bệ hạ bất mãn, nhưng chính bệ hạ cùng những người trong đại điện cũng không hiểu sao, toàn thân vô lực, cơ thể dường như không thể điều khiển được nữa. Cuối cùng bệ hạ chỉ có thể vị tay vào long ỷ mà lên tiếng:
- Công Tôn Hàn ngươi là con của trẫm, cho dù ngày hôm nay, trẫm có truyền ngôi cho ngươi, vậy ngươi có chắc chắn rằng hành động của các người được các vị đại thần chấp thuận không? Làm trữ quân không hề dễ dàng, người có thể có quyền lực, có thể sinh sát trong tay, nhưng liệu lòng người có phục, đó mới là đạo lý của vương quyền.
- Phụ hoàng, người chỉ cần hạ chiếu những việc khác ta sẽ làm tốt, còn không, mỗi một khắc trôi qua, ta sẽ giúp người gϊếŧ đi vài con sâu bọ.
- Tứ ca huynh điên rồi.
Ngũ hoàng từ thấy vậy liền chạy về chỗ hắn, nhưng không ngờ hành động đó lại khiến hắn nổi giận, trực tiếp một kiếm đâm xuống người ngũ hoàng tử. Điều này Lâu Thanh Anh cũng biết, bởi kết cục của Ngũ hoàng tử, chưa bao giờ có thể thay đổi được.