Khi Công Tôn Hằng đưa Lâu Thanh Anh trở về đến phủ quốc công cũng đã quá canh ba, Hổ Phách vẫn đứng trước cổng phủ đợi nàng chưa dám bước vào trước. Nàng cáo từ Công Tôn Hằng sau đó nhanh chóng cùng Hổ Phách bước vào phía sau cánh cổng. Nàng vẫn là nên tự mình giải quyết chuyện của Hổ Phách mà thôi, Lâu Thanh Anh nàng quyết tâm không để phản đồ làm hại đến quốc công phủ. Nhưng nàng không thể tự tay tiễn biệt Hổ Phách khi không có chứng cớ. Nàng có lẽ cần đùng đến một người khác rồi.
Bóng dáng Lâu Thanh Anh khuất dần cũng là lúc những thị vệ của Công Tôn Hằng trong bóng đêm xuất hiện.
- Điện hạ.
- Lý Tầm, có lẽ cần dùng đến U Lan rồi.
- Để thuộc hạ sắp xếp ạ.
- Cô ấy rất thông minh, sắp xếp khéo léo một chút.
- Vâng.
Đoàn người rời đi để lại bóng đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, chuyện phủ quốc công đem sính lễ đến trả lại phủ Tứ hoàng tử không còn là chuyện nhỏ nữa, khắp các ngõ ngách nơi kinh thành này đều có người nói. Thậm chí có những người nói Tứ hoàng tử hoang da^ʍ vô đạo. Cũng có người nói nhà họ Hàn dạy dỗ được một người con gái quả không hề tầm thường, một bụng dạ đầy toan tính âm mưu. Nhưng những điều đó có gì là bí mật, bởi chưa đến canh Thìn, cửa hoàng cung đã khép lại, Tứ hoàng tử được bệ hạ gọi vào cung cấm từ sớm, đế khi đi ra đã mất vận lượng hoàng kim. Thậm chí còn phải ở trong phủ đóng cửa suy ngẫm. Điều này khiến cho Hàn đại nhân có muốn gặp cũng không thành. Dù sao đi nữa, chuyện do cả hai người gây ra nhưng hứng chịu lại chỉ có mình Hàn Phủ.
Phủ Thái phó lại rất nhà hạ, ba ngày nay không hề tiếp khách khiến cho Công Tôn Hằng muốn vào phủ cũng chỉ đành đi cửa sau. Chàng chính là muốn xem sau đêm đó nàng sẽ ra sao, nhưng lại không ngờ chính nàng mới là người không sảy ra chuyện gì hết. Nàng vui vẻ bắt mạch chuẩn bệnh cho toàn thể gia nhân, sau đó lại không sót một ai cho họ dùng thuốc. Nàng thậm chí còn giảng giải thêm cho họ những thức cần tránh, cần kiểm tra. Thậm chí, nàng còn giúp một vài người nghe được vài vị thuốc đặc biệt khắc nhau, tuyệt đối không thể cùng nhau ăn chung trong ngày, bề ngoài có thể không gây ra độc, nhưng đằng sau lại gây ra những triệu chứng trúng độc khiến trời không biết, đất không hay.
Công Tôn Hằng nghe được những lời nàng nói liền hiểu được nàng đã bắt đầu hành động rồi. Không tự chủ được liền tiến đến nói với nàng.
- Lâu nhị tiểu thư, bổn điện hạ cũng muốn khám bệnh.
Lâu Thanh Anh không nhanh không chậm mời chàng ngồi xuống, phủ lên tay chàng một chiếc khăn lụa mỏng, sau đó nhẹ nhàng dùng hai ngón tay đặt lên cổ tay chàng nhẹ nhàng bắt mạch. Nở nụ cười nhẹ nàng bắt đầu kê đơn thuốc.
Ai có thể hiểu được vị thuốc của nàng cơ chứ, từng nét chữ đen dần xuất hiện trên trang giấy trắng, bỗng nhiên Công Tôn Hằng lại tiếp tục nói thêm:
- Có phải nhị tiểu thư đang nợ ta một ân tình.
- Phải! - Lâu Thanh Anh nhìn lên khuôn mặt Công Tôn Hằng dường như nhận ra được điều gì đó.
- Ta gần đây ra sau núi săn bắn, không ngờ lại cứu giúp được một người, là con của người thợ săn. Nhưng phủ ta lại không được phép giữ lại hạ nhân không có môn khẩu rõ ràng, không biết nhị tiểu thư có thể giúp đỡ. À, người đó là nữ nhân.
- Lâu phủ ta thêm một miệng ăn không khó. Nếu đã nợ ân tình ắt nên trả. Chỉ là không biết làm như vậy có sợ thiệt thòi cho người ấy.
- Không hề, nếu nàng thấy thiệt thòi quá, vậy giữ nàng ấy bên cạnh, để nàng ấy làm những việc nhẹ nhàng, sẽ không còn thua thiệt.
Từ lời nói của hắn, Lâu Thanh Anh có thể nghe ra được ý trong lời nói của chàng, biết chàng muốn để người của mình bên cạnh nàng, nàng biết, chàng biết, chỉ là khi cô gái kia xuất hiện, một thân mình nhỏ bé lại mặc một bộ quần áo làm bằng da thú khiến Lâu Thanh Anh nàng dường như không thể tưởng ra nổi. Trên người cô gái vẫn nắm chiếc dao găm như đề phòng mọi thứ. Nàng chỉ đành dừng lại mọi công việc dang dở của mình, cáo tử Công Tôn Hằng sau đó nhanh chóng đưa cô gái dời đi.
- Ta được điện hạ đưa đến để bảo vệ tiểu thư.
- Ta biết, cô cứ yên tâm che giấu thân phận của mình đi.
Lâu Thanh Anh cùng U Lan chỉ nói cùng nhau duy nhất hai câu, bởi đối phương đã hiểu được dụng tâm chính của mình nên không cần né tránh. Hổ Phách sau khi được Lâu Thanh Anh báo đi tìm đến bộ quần áo sạch cho U Lan trong lòng không khỏi ấm ức, vì sao tiểu thư vì một người mới đến lại liền đưa cho cô ấy những thứ tốt như vậy, nhìn bộ dạng cô ta khi bước vào phủ vốn dĩ không khác nào thổ dân của bộ tộc ăn thịt người.
Lâu Thanh Anh ngồi trước án thư, nhẹ nhàng cầm bút lông viết lên vài chữ, đến khi Hổ Phách cùng U Lan trở ra liền gọi hai người đến gần.
- Ngươi tên là gì?
- U Lan.
- Được, vậy từ giờ ta sẽ là tiểu thư của em, cũng là chủ nhân của em. Ta nói em phải nghe theo, đặc biệt, phải luôn ở cạnh ta, những việc đó em có làm được không?
- Vâng.
- Ở đây ta có soạn một bản khế ước gia nhân, mặc dù em được điện hạ đưa tới, nhưng là người trong phủ nhất định phải có nguồn gốc rõ ràng, khế ước này em phải điểm chỉ, được chứ.
U Lan không nói gì chỉ thật nhanh đến bên cạnh Lâu Thanh Anh điểm chỉ vào tớ khế ước, thậm chí còn không cả đọc qua. Điều này khiến Hổ Phách đang chú ý, trong đầu Hổ Phách nghĩ U Lan không hề biết chữ, nhưng Lâu Thanh Anh lại không nói như vậy, khi cô cùng U Lan trong phòng tắm kia, cô biết U Lan một thân võ nghệ, không thể nói kém cạnh so với những nam nhân. Chỉ cần điều này cô cũng đủ hiểu, người như U Lan tuyệt đối trung thành theo chủ nhân của mình, không cần biết nhiệm vụ có đổ máu hay đổi cả tính mạng, nhưng cô ấy tuyệt đối không sợ một tờ giấy gia nô