- Được.
Thân ảnh Công Tôn Hằng nhẹ nhàng ôm Lâu Thanh Anh đáp xuống dòng người đông đúc nơi kinh thành tấp lập. Lâu Thanh Anh nàng từng bước một bước về phía căn phòng kia, cho đến khi nàng mở toang được cánh cửa kia ra vẫn chỉ thấy hai thân ảnh của cặp độc phu độc phụ kia đang dính lấy nhau, thị vệ bên cạnh có thể ngăn cản tất cả mọi người bước vào nơi này ngoại trừ nàng, bởi bản thân hắn biết rằng nàng chính là Vương phi tương lại của Tứ hoàng tử. Khi nàng bước vào, nam nhân kia vẫn không hề dừng lại mà quát lớn:
- Khiêu, ta đã nói rằng không được cho phép ai vào đây cơ mà.
- Kể cả ta sao? Tứ hoàng tử, ta không ngờ rằng ta cố gắng điều trị bệnh bao nhiêu lâu nay, chỉ mong có thể một ngày được gặp chàng, vậy nhưng chàng lại cùng nàng ta. Chàng có biết nàng ta là ai không, nàng ta là tỷ muội tốt nhất của Lâu Thanh Anh ta.
- A Anh, nàng nghe ta nói, ta không cố ý, nàng nghe ta giải thích.
Công Tôn Hàn một thân quần áo sộc sệch bước thật nhanh về phía nàng.
- Hàn, khi ta nhìn thấy chàng cùng cô ấy bước vào đây ta đã không tin, nhưng rồi ta đã đứng dưới cửa gần nửa canh giờ cũng không thấy chàng quay xuống, cho đến khi bản thân ta phải tự bước từng bước chân một lên đến đây. Trước khi mở cảnh cửa này ra, ta vẫn luôn tự nhủ với lòng mình, người đó chắc chắn không phải chàng.
- A Anh, nàng hãy tin ta, nàng khỏi bệnh ta rất vui, ngày mai, ngày mai ta sẽ lập tức mang kiệu hoa đến rước nàng về phủ, nàng tin ta được không?
- Tứ hoàng tử, chàng không thể như vậy, vậy còn ta. – Hàn Minh Khuê đến bây giờ lại bắt đầu lên tiếng.
Lâu Thanh Anh cùng cô ta thân quen bao năm nay còn chưa thể ngờ tới cô ta lại là loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ, sẵn sàng lên giường của nam nhân để cầu vinh hoa phú quý, hóa ra trước giờ thứ cô ta ngóng đến trên người Lâu Thanh Anh nàng lại chính là những đồng bạc chĩnh vàng, mà nàng tiêu sài để làm quà cho cô ta.
- Hàn Minh Khuê cô im ngay cho bổn hoàng tử, nếu cô biết điều ta nhất định cho cô một danh phận.
- Công Tôn Hàn chàng định cưới cô ta là trắc phi sao?
Lâu Thanh Anh liền không tự nhủ cầm chiếc bình trà trên chiếc bàn nhỏ, tính lao về phía Hàn Minh Khuê để ném vào người cô ta. Kiếp trước cô ta khiến cô lòng đau như cắt, kiến này cô muốn cô ta sống không được yên thân.
Công Tôn Hàn thấy vậy liền nhanh chóng, cầm lấy cổ tay nàng, đẩy nàng về phía ngoài cửa, Lâu Thanh Anh thấy hắn làm vậy liền theo đà, cố gắng lùi thêm vài bước, đến khi cả người nàng va thật mạnh vào phía thanh chắn ngang lầu nàng nhìn xuống phía dưới tìm kiếm thân hình người nam nhân kia. Còn giả bộ vì bị hất ra khiến ấm trà trên tay rơi thật nhanh xuống dưới, ném thẳng về phía Nhị hoàng tử.
Lúc này Công Tôn Hàn mặc thân áo ngủ mỏng manh bước ra đỡ Lâu Thanh Anh miệng liên tục nói với nàng hắn xin lỗi, hắn không cố ý. Nơi này vì màn kịch này cũng khiến không ít người ham náo nhiệt dừng chân lại đứng xem.
Cho đến khi Nhị hoàng tử Công Tôn Hằng bước đến. Nàng nhìn theo khuôn mặt hắn với ánh mắt ủy khuất, hai hàng nước mắt lăn dài xuống như những giọt trân trâu. Hắn không khỏi động lòng tim hắn lại tiếp tục rơi mất một nhịp. Bỗng lúc này có một tiếng nam nhân run run lên tiếng:
- Ôi A Anh, con làm sao thế này.
- Cha.
- Nói cho cha nghe sảy ra chuyện gì. Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử.
- Cha, con gái chữa bệnh xong liền xuống núi, muốn đến phủ Tứ hoàng tử cho chàng ấy bất ngờ, nhưng không ngờ lại gặp huynh ấy ra ngoài, rồi cùng Minh Khuê cùng A Khuê làm loại chuyện hoang da^ʍ vô đạo đó. Con không thể chấp nhận được, con là tiểu thư khuê các cho dù tính tình phóng khoáng cũng không thể chịu ủy khuất như vậy được. Cha, người giúp con đi.
- A Anh.
Lâu Phong nhìn đứa con gái khóc không khỏi gào xé tâm can, biết là diễn kịch nhưng chính ông cũng không ngờ rằng đứa con gái của ông lại khóc đến thương tâm như vậy. Đêm nay nhà họ Lâu nhận được thư của sư đệ Lâu Thanh Âm, được Hạ Kình Thiên mang đến, rồi đưa ông đến đây, đợi đến khi mọi chuyện diễn ra như vậy thì ông đến an ủi con gái. Vốn dĩ chỉ nghĩ rằng con bé không thích nhà quyền quý, nhưng không thích đến từ hôn bằng phương thức này ông cũng chỉ có thể lắc đầu chán ngán mà thôi.
Lâu quốc công lại nhìn lên vị Nhị điện hạ nàng, khuôn mày cao tuấn tú, khiến ông không khỏi vừa mắt, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, hiện tại chuyện này cả kinh thành biết, sớm muộn gì cũng đến tai hoàng thượng, ông lại mang tiếng là người cha thương con, làm sao có thể chấp nhận để cho tiểu nữ phải chịu nỗi ủy khuất này. Nhưng thế gian làm gì có chuyện, hủy hôn với tứ hoàng tử mà đi chuyển qua phía nhị hoàng tử được. Ông nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cô con gái trong lòng, sau đó liền đứng dậy cung kinh đáp lễ với hai vị hoàng tử:
- Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lâu gia chúng thần vốn cũng là gia đình nhà nho gia giáo nhiều đời, tiểu nữ được Tứ hoàng tử để mắt đến quả nhiên là vinh hạnh cho tiểu nữ, nhưng chuyện này không thể nói là vinh hạnh mà không tôn trọng nữ nhi chưa xuất giá nhà thần được. Tại đây lão phu xin phép được hủy bỏ hôn ước đã được chấp nhận trước đó. Ngày mai sẽ cho gia nhân đem toàn bộ sinh lễ đem trả. Mong Nhị hoàng tử đứng nơi này làm chứng và làm chủ cho lão phu.
- Lâu quốc công, ngài tin ta, ta nhất định sẽ đối sử thật tốt với A Anh.
- Người đối sử tốt bẳng cách này đây sao? Người có quan tâm đến cảm nhận của con bé không? - Lâu quốc công cũng nổi nóng lên tiếng.
- Tứ đệ, trước hết đừng làm mất mặt, chuyện đến nước này có lẽ phụ hoàng cũng biết rồi.
Công Tôn Hàn không nói thêm được một câu nào, chỉ lặng lẽ buông đôi tay xuống nhìn Lâu quốc công đưa con gái dời đi. Hôn lế đã đến nơi, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, nhưng việc đến nước này chỉ có thể nói là thiếu một nàng tân nương tử nữa mà thôi.
Mọi người cũng dần tản ra không còn nghe náo nhiệt nữa, bởi đối với những người dân hèn như bọn họ, biết được bí mật hoàng thất cũng không phải chuyện đáng tự hào, có khi còn vì đó mà mất mạng, họ chỉ đành tản ra coi như không có chuyện gì, tiếp tục chuyên tâm vào những ánh đen lấp lánh của lễ hội.