Nàng đến thương lượng cùng cha, Lâu Hầu gia đành nhún nhường một bước qua thỉnh tội phủ Tứ Hoàng Tử, sau khi ngã xuống nước, Lâu Thanh Anh tâm trí mơ loạn lúc nhớ lúc quên. Xin phép Tứ Hoàng Tử dời lại hôn sự. Để Lâu nhị tiểu thư đến Cổ Y Cốc để trị bệnh. Đợi ngày này trở về sẽ tiếp tục mối hôn sự này.
Tứ Hoàng Tử trong lòng không vui nhưng cũng không thể từ chối. Huống hồ Cổ Y Cốc là nơi mà Thúc phụ nàng sinh sống, cũng không thể nói là người ngoài, nàng ở nơi đó cũng không thể làm ra chuyện gì thất thân đối với hắn. Hơn nữa trong lòng hắn cũng có tính toán hắn muốn dựa vào Cổ Y Cốc thậm chí có thể dựa vào thế lực của Cổ Y Cốc xây dựng đội quân cho riêng mình. Chỉ có điều là, nơi đó ngoại trừ nàng có thể tự do ra vào thì đến người nhà Hầu phủ cũng chưa từng có ai bước chân vào cốc.
Thu xếp xong xuôi từ hai phía nàng vẫn thận trọng nói với cha mình, trong thời gian này nên tỏ ra trung lập, tuyệt đối không hưởng ứng cho bất kì ai, chỉ nên tỏ ra trung thành với bệ hạ, sắp tới mọi chuyện sảy ra khó có thể lường trước, thế sự thay đổi bất ngờ. Không nên theo phe phái nào sẽ an toàn cho cả cha và hầu phủ. Sau đó nàng chỉ mang theo một mình Hổ Phách đến Cổ Y Cốc gặp thúc phụ của mình. Nơi đó, còn có cả sư phụ đang chờ nàng hội ngộ.
Cổ Y Cốc biệt lập với tất cả thiên hạ, sống không phụ thuộc bất kì điều gì ngoài biện thành. Nơi đây như một vương quốc nhỏ, mọi người đều sống cuộc sống tự cung tự cấp, trông rau nuôi cá, nam nhân săn bắn, nữ nhân chăm lo gia đình, cuộc sống bình yên biển lặng. Sư phụ nàng là người tạo lập ra cốc cũng chính là cốc chủ, nhưng tất cả những người bên ngoài chỉ biết đến thúc phụ của nàng là Lâu Thanh Âm, là dược sư giỏi, điều trị được bách bệnh.
Đón cô ở cửa cốc là Hạ Kình Thiên, là đại đệ tử tâm đắc của sư phụ, cũng là người sư huynh lo lắng và chăm sóc cho cô nhiều nhất. Khi đoàn gia nhân đưa nàng đến bên ngoài Cổ Y Cốc quay đầu trở về phủ, bóng dáng hai người cũng khuất dần vào sau phía cầu đá ngăn cách Cổ Y Cốc và thế giới bên ngoài, Lâu Thanh Anh nói nhẹ nhàng với Hạ Kình Thiên những dự định sắp tới, biết được rằng cô tung tin tức ra bên ngoài mình là người mắc bệnh triệu chứng gần giống như nửa điên nửa dại từ sau khi bị rơi xuống nước khiến cho Tứ hoàng tử không thể tổ chức đám cưới khiến cho phủ Tứ hoàng tử đã kết pháo chăng hoa nhưng không nhìn thấy ngày đón tân nương vào phủ. Tứ hoàng tử cũng vì như vậy mà mọi kế hoạch dường như bị trì hoãn quá nhiều.
Vào đến phòng lớn tại Cổ Y Cốc gặp sư phụ của mình, Lâu Thanh Anh lại thấy một thân hoàng y đang cùng người nghị sự, nhìn lại khuôn mặt người đang mặc hoàng y kia cô lại không khỏi ngây người. Người đó không phải đương kim Nhị hoàng tử hay sao, điều này đối với nàng quả không khác nào một điều mới mẻ mà nàng mới khám phá ra. Sư phụ nàng khi nhìn thấy nàng đến liền nhẹ nhàng gọi nàng:
- Thanh Anh lại đây, sư phụ để con đến gặp mặt sư thúc, đây là nhị sư đệ của ta, người ta đã kể cho con nghe rất nhiều lần.
Quả nhiên trong trí nhớ của nàng, sư phụ mỗi lần nhắc đến sư đệ của mình luôn bằng ánh mắt hoài niệm. Sư phụ đã từng kể với nàng rằng sư tôn rất lâu sau khi người đã đạt đến tuyệt thế võ công liền mang đến một người sư đệ, người này thân phận không tầm thường, không dễ xuất đầu lộ diện bởi người ấy còn liên quan đến hoàng thất, quả nhiên kiếp trước nàng không thể đoán được ra người đó là ai, thậm chí còn không nghĩ đến người đó lại là nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử nàng gặp ở kiếp trước đúng là văn võ song toàn, nhưng lại là người không ham quyền quý, lại càng không phải người ôm mộng giang sơn.
Nhưng ngày hôm nay khi nàng tận mắt nhìn thấy vị tiểu sư thúc này thì cũng là lúc nàng ngây người rung động, bởi trong trí nhớ kiếp trước của nàng, trên hông người nam nhân đeo mặt nạ luôn âm thầm theo dõi nàng đó là một mặt ngọc trạm khắc hình con hổ dũng mãnh, lúc này trong lòng nàng lại chợt lạnh đi, kiếp trước đó không phải chàng không ham hư vinh, không ôm mộng giang sơn, mà chàng không muốn đẩy nàng từ vị trí mẫu nghi thiên hạ ngã xuống.
Lâu Thanh Anh nhìn thật lâu khuôn mặt Công Tôn Hằng bởi nàng cuối cùng đã hiểu, trở về với hiện tại, nàng nhẹ nhàng hành lễ với Nhị hoàng tử, đồng thời đến đứng gần sư phụ của nàng, nhẹ nhàng muốn nói với người chuyện thoái hôn với Tứ hoàng tử.
Trên khuôn mặt già nua của Bạch Cổ Tức có chút chiêu nghi, để nói nếu muốn để nàng từ hôn quá khó, bởi hiện tại Đại hoàng tử đã lên ngôi thái tử, nhưng phía hoàng gia hoàn toàn chưa có động thái gì chuyện lập Thái tử phi. Huống hồ nếu như Tứ hoàng tử không đợi được, đến ép phủ quốc công nhà nàng giao người nhanh chóng tiến hành hôn lễ thì bắt buộc người phải gả đi sẽ là A tỷ của nàng. Mà người đó vốn dĩ dã tâm quá lớn. Đến hiện tại nàng hẳn đã biết được hắn muốn lợi dụng tiền tài nhà nàng có được để phản động cướp ngôi. Nếu như nhà nàng không chịu khuất phục hắn sẽ dùng mạng sống của nàng khiến cha nàng phải thương tâm.
Lâu Thanh Anh trong lòng lo lắng, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó. Đúng rồi, chính là lễ hội hoa đăng tháng bảy. Nàng nhớ ra rồi khi nàng bị một dao của Tề Minh Nguyệt đâm thẳng vào tim cô ta có từng nói với nàng rằng nàng ta và Công Tôn Hàn đã ở cạnh nhau từ khi đêm hội hoa đăng, vì nàng ta cùng Công Tôn Hàn cùng nhau ân ái nên hắn ta mới không thể đến đón nàng vào đêm đó, cũng vào đêm đó khi nàng vô tình bị người khác xô ngã xuống hồ, vị nam nhân đeo mặt nạ kia đã cứu được nàng một mạng.
Nàng thầm nở một nụ cười lên tiếng:
- Sư phụ, sư thúc, con có cách, nhưng có lẽ cần nhờ sư thúc ra mặt rồi?
- Thanh Anh, sư phụ đương nhiên sẽ giúp con, có gì cần sư phụ giúp sức con cứ nói.
- Sư muội, ta cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Xi𝗇 hãy đọc tгuyệ𝗇 tại ⩶ tгu ⅿtгuye𝗇﹒V𝗇 ⩶
- Lâu nhị tiểu thư, nếu nàng không chắc chắn về kế hoạch của mình, ta có thể cho cô một chút điều gợi ý. Đó là sư đệ ta bản tính chăng hoa, bên cạnh hắn không ít hồng nhan tri kỉ.
- Nhị hoàng tử, người cũng biết điều đó sao?
- Ta cũng biết, nàng cũng biết sao? Ta còn tưởng nàng không biết!
- Ta không thể giải thích cùng người, nhưng đến lễ hội hoa đăng ta nhất định phải dời cốc một chuyến. Mong mọi người có thể giúp đỡ con.
Lâu Thanh Anh sau đó liền nói cho mọi người những điều nàng đã lên kế hoạch sẵn trong đầu, cùng Hạ Kình Thiên truyền tin lại cho nhà họ Lâu để họ cùng có thể kết hợp. Vở kịch này sẽ khiến Công Tôn Hàn bắt buộc phải chấp nhận từ hôn cùng nhà họ Lâu. Bởi lẽ khi có sự có mặt của hai bên gia đình, nhất định vì mặt mũi hoàng gia, hắn có muốn hay không đều phải chấp nhận.
Mọi người nghe được sự sắp sếp của cô gái liền dâng lên một lòng nghi ngờ, Lâu Thanh Anh trước giờ vốn là một tiểu cô nương hồn nhiên, dám yêu dám hận, nhưng hiện tại khi nàng nói ra kế hoạch của mình, hoàn toàn tỷ mỉ, không hề có chút sơ hở, giống như người mới trải qua một lần sóng gió của cuộc đời. Nàng không còn là những suy nghĩ non nớt của một tiểu cô nương mười sáu tuổi nữa.
Đúng vậy, nàng hiện tại không còn là tiểu nương tử chỉ vì một vài câu nói ngọt ngào của nam nhận liền nhận định hắn chính là người sẽ cùng nàng đi đến hết cả cuộc đời, cũng chính là người khiến nàng nhà tan cửa nát.