Hai ngày ngày sau, Tống thư ký đem tin tức điều tra được nói cho Thẩm Mục Thâm.
"Tề tiểu thư hình như tìm công ty thám tử trinh thám."
Thẩm Mục Thâm gật đầu, chờ Tống thư ký nói ra câu tiếp theo, nhưng chờ nửa phút sau, Tống thư ký không một lời, lẳng lặng đứng ở đó,
Ánh mắt lợi hại quét nhìn về phía Tống thư ký, gió lớn thổi qua, nhưng sắc mặt Tống thư ký nhìn như không thay đổi.
"Vậy xong rồi?"
Tống thư ký nói, "Miệng của công ty trinh thám kia vô cùng chặt, một chữ cũng không chịu lộ ra. Chỉ biết là Tề tiểu thư đang điều tra cái gì đó."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Ha, tìm công ty trinh thám không điều tra thì cậu cho rằng tìm bạn cũ ôn chuyện xưa à? Tống thư ký, cậu ngại tiền lương cao quá nên muốn bị cắt bớt đi đúng không?"
Tiền lương và tiền thưởng, vĩnh viễn là mạch máu của người nhân viên.
"Phó tổng, không phải là tôi không điều tra, mà là Tề tiểu thư tìm công ty trinh thám kia giữ bí mật vô cùng tốt. Cho dù có trả nhiều tiền như thế nào họ cũng lộ ra nửa câu."
Trinh thám là một ngành nghề dần không được tín nhiệm. Có thể làm được công ty trinh thám, điều thứ nhất trừ bỏ năng lực nghiệp vụ bên ngoài, điều thứ hai chính là trình độ giữ bí mật không thể lọt ra một kẽ hở.
Tống thư ký hy vọng sếp có thể hiểu rõ, nhưng hiển nhiên anh ta đã quá hiểu rõ hy vọng của anh ta chỉ là hy vọng mà thôi.
Tính cách sếp anh ta như thế nào anh ta đã quá hiểu mà.
Thẩm Mục Thâm nghe xong lời nói của Tống thư ký, hơi nhíu mày, ánh mắt vẫn lợi hại như cũ, nhưng lại đối với Tống thư ký mỉm cười, "Cậu thấy năng lực nghiệp vụ công ty người ta tốt như vậy. Tống thư ký không cảm thấy nhân viên chúng ta cần phải tu dưỡng sao?"
Tống thư ký tâm bất an gật đầu, "Đúng vậy, điều này rất đàng đề cao."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Chỉ trông cậy vào mấy người năng lực làm việc có thể xuất chúng thêm một chút, những cái khác tôi không dám nghĩ tới."
Chưa kết thúc, anh còn phủi tay áo màu đen không một chút bám bụi, kiêu căng như trước, "Cuối cùng vẫn phải để tôi động thủ."
Động tác kia giống như đang nói, ngoại trừ anh anh bên ngoài, những người khác cũng chỉ được hạng nhất kỹ năng phế vật.
Tống thư ký:...
Phó tổng dường như thật sự đem lý trí dùng trên người Tề tiểu thư mất rồi. Làm một thư ký hoàn mỹ của Phó tổng, anh ta hoàn toàn nhìn ra, khi Phó tổng nói ra những lời nói kia, không cảm giác được lương tâm mình đau chút nào.
"Không biết Tề tiểu thư điều tra chuyện gì. Vậy Phó tổng, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?" Ai muốn sếp mình như thế đâu, độc mồm độc miệng, nhưng có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nhịn xuống.
Thẩm Mục Thâm phất tay, "Đi ra ngoài làm việc đi."
Tống thư ký gật đầu, nụ cười chuyên nghiệp sau cái xoay người trong nháy mắt cũng biến mất, yên lặng trợn trừng mắt.
Khẳng định đời trước anh ta có công cứu quốc, nhưng cứu nhầm hôn quân. Cho nên đời này anh ta liền gặp báo ứng, phải hộ tá cho một "bạo quân".
Sau khi Tống thư ký ra ngoài, Thẩm Mục Thâm lâm vào trầm tư, cầm lấy điện thoại, mở danh bạ ra, tìm được số điện thoại của Hải Lan.
Số điện thoại của Hải Lan, chính là lần trước ở cục cảnh sát, Tề Duyệt dùng điện thoại anh ta gọi cho Hải Lan. Mà Thẩm Mục Thâm còn ký với Tề Duyệt hiệp nghị, tuy rằng anh ta cảm thấy không phải nhất định sẽ có liên hệ gì tới, nhưng vì tránh cho Tề Duyệt có chuyện gì ngoài ý muốn, anh vẫn lưu lại.
Đứng lên, đi tới cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía con đường xe cộ tấp nập đi qua, vội vã lại hối hả.
Cuộc sống vô vị buồn tẻ, sau đó toàn thân đều chìm trong công việc. Dường như đây là việc duy nhất kí©h thí©ɧ đến tính khiêu chiến của anh. Bao gồm coi Lăng Việt thành đối thủ, lần này có mục đích, điên cuồng làm việc tạo thành mục tiêu, nhưng cũng chỉ là cái cớ.
Nhưng hiện tại mà nói, ngồi vào bàn làm việc suy nghĩ làm sao để hạ gục Lăng Việt, anh càng muốn dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành công việc sau đó trở về nhà. Dù sao trong nhà cũng có một người phụ nữ mang thai đang chờ anh.
Về phần đối thủ Lăng Việt?
Ai muốn đối thủ này thì đánh đi, anh cũng không phải muốn cả đời này làm đại nam nhân.
Tề Duyệt mới là cả đời của anh.
Thẩm Mục Thâm thu hồi tầm mắt, gọi điện thoại qua cho Hải Lan.
Đang trong thời gian đi làm, Hải Lan vẫn tiếp nhận điện thoại, nhỏ giọng mang theo nghi hoặc nói "Alo" một tiếng, sau đó hỏi, "Xin hỏi ai vậy?"
Thẩm Mục Thâm đứng trước cửa sổ, lạnh lùng trả lời, "Chồng trước Tề Duyệt, hiện tại là bạn trai, tương lai là chồng cô ấy."
Hải Lan:...
Hải Lan không nhịn được khóe miệng giật giật, đây là cố ý gọi điện thoại cho cô ấy công khai chủ quyền sao?
Anh ta không có bệnh chứ?
"Đến cùng là anh có chuyện gì không? Lại có thể khiến cho Thẩm tổng như anh phải gọi điện thoại cho tôi. Không phải là chuyện liên quan đến Tề Duyệt chứ?"
Giống như cô và Thẩm phản diện chỉ khi nói về Tề Duyệt mới có thể nói chuyện với nhau được đôi ba câu. Bằng không với kiểu thù địch nhau của hai người, khẳng định nửa câu cũng không có chuyện gì để nói.
"Tôi lo lắng cho Tề Duyệt, hiện tại cô ấy đã mang thai tám tháng. Bác sĩ đã căn dặn không thể làm chuyện gì vất vả, đồng thời phải bảo trì tâm trạng vui vẻ. Nhưng hiển nhiên mấy ngày nay, Tề Duyệt dường như vì chuyện gì đó mà rầu rĩ không vui."
Một khi mở miệng, Thẩm Mục Thâm chuẩn xác đi vào trọng điểm, không có nửa điểm dài dòng. Lấy Tề Duyệt làm trọng tâm, Hải Lan quan tâm đến Tề Duyệt, cho nên không có khả năng mặc kệ coi như không thấy.
Thẩm Mục Thâm đã nhìn trúng điểm này.
Nghe xong lời nói của Thẩm Mục Thâm, Hải Lan trầm mặc, cau mày cắn cây bút trên tay, nửa ngày mới nói, "Nếu anh lo lắng cho Tề Duyệt, bản thân anh nên đến hỏi cậu ấy. Dù sao tôi cũng không thể bán đứng bạn bè, tạm biệt."
Nói xong câu đó, Hải Lan thật sự cúp điện thoại.
Hải Lan nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng lắc đầu cười cười, đem điện thoại để một bên, chuyên chú xem văn kiện, sửa sang lại tư liệu.
Tề Duyệt đã lựa chọn bảo vệ Thẩm Mục Thâm, như vậy chuyện của hai người, đều để hai người đó giải quyết đi.
Nửa tháng trước đó không lâu cô mới nói với Tề Duyệt, nếu thật sự không tìm được cách giúp Thẩm Mục Thâm cô có thể hỗ trợ. Nhưng Thẩm Mục Thâm thì ngược lại, anh ta cũng đã nhìn thấu, lo lắng đến trình độ này.
Đã như vậy, cô còn có thể làm thế nào nữa?
Đương nhiên là theo anh ta.
Không đến năm giờ chiều, Tề Duyệt nhận được điện thoại của Thẩm Mục Thâm, anh kêu cô đến nhà anh, đem cửa sổ mở ra, giúp thông gió.
Tề Duyệt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, giờ phút này mặt trời vẫn chưa xuống núi. Thẩm Mục Thâm không có tăng ca, giờ phút này về đến nhà, nhưng hồi lâu cũng không thấy ánh mặt trời phóng tới.
Buông tay, cầm lấy chìa khóa.
Thẩm Mục Thâm mở cửa bước vào, đóng cửa lại, đem chìa khóa để lên ngăn tủ lạnh, đang muốn đi vào. Thẩm Mục Thâm đột nhiên từ chỗ ngã rẽ của tường, khóe miệng không nhịn được nhìn Tề Duyệt.
"Sao giờ này anh đã về rồi?" Tề Duyệt hơi kinh ngạc.
"Nhớ em cho nên về sớm. Kinh hỷ không?"
Tề Duyệt không che giấu ý cười, cười nhẹ một tiếng rồi đi qua, "Kinh hỷ này tính là gì."
Đi tới bậc thềm, mới nhìn thấy trên bàn trà còn đặt một món điểm tâm ngọt, nhỏ nhỏ nhưng lại rất tinh xảo.
Từ món điểm tâm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, "Không phải anh định nói là đi gặp khách hàng, thuận tiện mua cho em đó chứ?"
Thẩm Mục Thâm nhướng mày, "Hóa ra chuyện đó em cũng biết."
Tề Duyệt ngồi xuống chiếc ghế sofa, cầm lấy cái dĩa nhỏ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục Thâm, "Em lại không có ngốc."
Hai lần trước cô đã nhìn ra được điều này.
"Đương nhiên, cũng không cơ trí."
Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh một cái, bắt đầu nhấm nháp món điểm tâm mà cô thích, sau đó hỏi, "Sao hôm nay anh lại về sớm như vậy."
"Có chút việc muốn tìm em nói chuyện."
Tề Duyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về hướng của anh, thấy biểu cảm của anh mang theo tia nghiêm túc, nụ cười dần nhạt, buông món điểm tâm xuống.
"Anh muốn nói chuyện gì?"
Thẩm Mục Thâm không có gấp gáp đem nghi vấn của bản thân hỏi ra, mà đi đến trước TV, đem ảnh chụp đặt ở chỗ TV, cầm lên đưa cho Tề Duyệt xem.
Ảnh chụp của Thẩm Mục Thâm Tề Duyệt đã từng nhìn thấy ở trong phòng của anh, thời điểm Thẩm Mục Thâm mười mấy tuổi, chụp cùng một chú chó.
"Đây là lúc anh mười tuổi có nuôi thú cứng, gọi là Lucky."
Lucky...?
Dường như Tề Duyệt đã nghe cái tên này ở đâu. A, đúng rồi, là lúc trước Thẩm Mục Thâm uống say, có một lần đã nỉ non gọi qua.
Ánh mắt cô mang theo tia chột dạ, lúc đó cô còn tưởng là người phụ nữ nào đó có tên tương tự...
Tuy rằng lúc đó cô cảm thấy vẫn dùng ánh mắt soi mói của Thẩm Mục Thâm, không có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt của anh, lúc đó không khỏi nghĩ đến phương hướng kia.
"Anh muốn nói với em chuyện gì?" Tề Duyệt có chút nghi hoặc, nhưng đồng thời lại cảm thấy anh có chuyện muốn nói với cô không phải là chuyện lông gà củ tỏi này.
Thẩm Mục Thâm buông bức ảnh ra, nhìn Tề Duyệt tiếp tục nói, "Thật ra từ anh nhỏ đã không ở chung với bất kỳ ai."
Điểm này, Tề Duyệt tương đối tán thành, gật đầu.
Ngồi bên cạnh Tề Duyệt, nhàn nhạt nói, "Anh nói với em chuyện này, không phải là muốn em đồng tình. Mà đơn giản chỉ là anh không muốn giấu giếm chuyện gì với em."
Tề Duyệt theo đà gật đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
"Từ nhỏ, anh đã không có bạn bè chân chính. Nguyên nhân thứ nhất là Thẩm Mạnh Cảnh, còn thứ hai, anh khinh thường những đứa bạn cùng tuổi chỉ biết khóc nháo cùng bạn chơi đùa. Thứ ba, khả năng tính cách của anh không được mọi người yêu thích, cho nên mọi chuyện chỉ có một chú chó nhỏ để ý đến anh."
Tề Duyệt nghe xong lời nói này của anh, có chút sững sờ, cô thật sự không thể tin được, lời này lại được nói ra từ Thẩm Mục Thâm luôn thanh lãnh kiêu căng kia.
Tề Duyệt cảm thấy bản thân sắp xong rồi, hiện tại cô càng ngày càng có nhiều tình cảm với anh. Khi anh nói những lời như vậy, lại cảm thấy bi thương, cảm giác được anh bị vứt bỏ có chút đáng thương.
Nhịn không được vươn tay ra ôm anh.
Sau khi ôm xong, Thẩm Mục Thâm nở nụ cười một tiếng, nhìn cô, "Nếu biết em dễ dỗ như vậy, sớm biết đã nói ra."
Tề Duyệt đánh anh một cái, "Hừ, vậy khẳng định lúc đó ngay cả nhìn em cũng không liếc anh một cái."
Ý cười Thẩm Mục Thâm ngày càng sâu, bắt được cánh tay Tề Duyệt, thản nhiên nói, "Lúc anh xuất ngoại lúc trước, cũng đã mười hai tuổi. Một lần có một cuộc thi, anh cầm cờ đi trước Lăng Việt một bước. Mười một tuổi Thẩm Mạnh Cảnh không đọc sách, chỉ biết ghen tị với anh, sau đó cầm thuốc độc cho chó anh ăn, đêm đó nó liền ra đi."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau này, anh trực tiếp đánh gãy tay của Thẩm Mạnh Cảnh, hắn ta phải nằm trên giường một tuần. Ông nội nói chó là điểm yếu của anh, bà Trần ngoài mặt thay anh nói chuyện, nhưng lại châm ngòi thổi gió, khiến ông nội càng thêm trách cứ anh. Mẹ anh ở trong nhà địa vị khó nói, càng bởi vì anh mà nén giận. Nhưng anh nhịn không được, cho nên liền lựa chọn xuất ngoại."
Tề Duyệt không biết nói gì, chỉ biết vỗ nhẹ lưng của anh.
Khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, hiển nhiên được Tề Duyệt an ủi mà tâm trạng trở nên vui vẻ, sau đó thở dài nói, "Em yên tâm, chuyện đó so với những gì bi thảm nhân sinh anh trải qua thực mà nói không đáng kể."
"Ở nước ngoài mười năm, anh sa đoạ, đánh nhau uống rượu, sau khi nháo lớn, anh liền quay về nước. Thể hiện ra bộ mặt tinh anh cho mọi người nhìn. Anh che giấu vô cùng tốt, em cảm thấy thế nào?" Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt.
Tề Duyệt luôn cho rằng Thẩm Mục Thâm là một người kỷ luật. Khi anh nói uống rượu, đánh nhau quả thật có chút không phù hợp với những gì mà cô được biết.
Thẩm Mục Thâm cười cười, "Đương nhiên, anh không trải qua chuyện thẹn với lương tâm và đạo đức. Cha của đứa sẽ không làm chuyện gì vi phạm pháp luật. Dù sao có đôi khi, dùng thủ đoạn là điều tất yếu. Giống như lần trước giúp em đem tên trộm nhốt vài ngày.
Tề Duyệt hít một hơi, cô lúc trước đã đoán được.
"Được rồi, những chuyện của anh về sau sẽ nói rõ ràng cho em nghe. Chỉ cần em muốn biết, anh sẽ không giấu em chuyện gì. Cho nên hiện tại, anh muốn em tin tưởng anh."
Tề Duyệt mơ hồ, hỏi, "Để em tin tưởng anh cái gì?"