"Chuyện anh và em ly hôn, anh đã nói với ông nội."
Thẩm Mục Thâm vừa nói dứt lời, đầu dây bên kia Tề Duyệt như có xe chạy qua. Đầu óc cô trống rỗng, giống như gồng xích bao lâu nay như được giải thoát. Hít một hơi thật sâu, nhưng đồng thời áp lực ở ngực khiến cô không rõ ràng đó là gì.
Vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng không hiểu sao cô lại thấy buồn bực như thế?
"Tề Duyệt?" Trong khoảng thời gian ngắn điện thoại di động yên tĩnh không tiếng động, Thẩm Mục Thâm nhíu mày, thử gọi tên Tề Duyệt.
Tề Duyệt trong nháy mắt hoàn hồn, giọng nói nhàn nhạt hỏi, "Tôi vẫn đang nghe. Anh nói như vậy có phải ông nội rất tức giận không?"
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười một tiếng, "Tất cả đều trong khống chế của anh. Chuyện tối nay nói dài cũng không phải, nói ngắn cũng không đúng. Hiện tại đã là 10 rưỡi, tuy rằng phụ nữ mang thai thức đêm không tốt cho sức khỏe, nhưng anh đoán em đoán chừng ngủ cũng không yên. Chờ một lát anh mua đồ ăn khuya trở về, vừa ăn vừa nói chuyện với em."
Mười giờ rưỡi, khu dân cư yên tĩnh không một tiếng động, ngoài cửa sổ tĩnh lặng đến âm u.
Tắt điện thoại, quả thật Tề Duyệt đúng là không ngủ được. Ngồi trên giường ngây ngốc một lát, lại nằm xuống giường nhìn về phía bức tranh cô vẽ.
Hai mắt nhắm lại, lúc sau cô lại ngồi dậy, dùng ngón tay ôm miệng, khóe miệng tạo ra một độ cong.
"Sao có thể không cười được?"
Buông tay, cô buông thả cho cảm xúc của mình.
Cầm lấy điện thoại, cô lập tức gửi tin nhắn Wechat cho Hải Lan, nói cho cô ấy biết, Thẩm Mục Thâm đã nói với người Thẩm gia biết chuyện bọn họ đã ly hôn.
Qua một hồi lâu sau, Hải Lan mới hồi phục tinh thần, gửi lại một biểu cảm kinh hãi.
Gửi tin nhắn giọng nói đến: "Không đúng nha, tớ lúc trước còn cảm thấy anh ta đang kéo dài thời gian. Tớ còn tưởng anh ta nhất định sẽ tiếp tục giấu giếm chứ. Vịn vào cớ đó dây dưa với cậu, lừa gạt cậu đến khi nào phục hôn thì mới thôi."
Dường như Hải Lan liếc mắt một cái có thể nhìn thấu con người này Thẩm Mục Thâm, nhưng cô lại không thể lý giải được.
Theo như lời cô nàng nói, quả thật chính là tác phong của Thẩm Mục Thâm, đây chính là phương châm chế định trước kia của anh. Nhưng Thẩm Mục Thâm lại là người cầu tiến, là người biết xem xét thời thế, đương nhiên sẽ muốn tiến trình thay đổi theo bản thân và mang lại lợi ích.
Lời nói của Hải Lan cũng khiến cho Tề Duyệt nghi hoặc, nhỏ giọng nói, "Tớ cũng không biết tại sao đột nhiên anh ấy muốn công bố với mọi người."
"Cậu không có hỏi sao? Được rồi, cậu có hỏi anh ta không chắc sẽ nói thật với cậu."
"Không, anh ấy sẽ nói." Tề Duyệt vô cùng chắc chắn.
Đối với sự hiểu biết của cô đối với anh, nếu anh đã làm điều này, làm chuyện xấu cũng không sợ thừa nhận, mà còn đặc biệt thừa nhận có đạo lý, khiến cho người khác á khẩu không trả lời được.
"Anh ta sẽ nói thật, tại sao cậu không hỏi cho rõ ràng."
Tề Duyệt trầm mặc một hồi lâu mới nhớ lại tin tức.
"Tớ nhất thời không kịp phản ứng lại, cho nên không hỏi." Âm thanh không có nửa điểm lo lắng.
Cô căn bản không nhớ tới để hỏi, lúc nghe được tin tức này cô nửa tỉnh nửa mơ hồ, ngay cả cười hay buồn bực cô cũng không phân biệt được.
Không biết nói chuyện với Hải Lan bao lâu, khoảng mười một giờ rưỡi Hải Lan thúc giục Tề Duyệt mau đi ngủ. Trong lúc này, Tề Duyệt cảm thấy bản thân có chút đói bụng.
Vừa mới có ý định đi tìm đồ ăn khuya lót bụng một chút, di động đột nhiên đổ chuông.
"Mở cửa đi, anh ở ngoài."
Là điện thoại của Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt hít một hơi thật sâu đi mở cửa. Tâm tình hiện tại của cô so với thời điểm Thẩm Mục Thâm về nhà cũ hoàn toàn không giống nhau.
Có loại cảm giác không nói rõ ràng được.
Mở cửa, nhìn thấy Thẩm Mục Thâm, anh đưa cho cô một cái túi được đóng gói tinh xảo.
"Cháo bào ngư."
Tránh đi ánh mắt của đối phương, Tề Duyệt tiếp nhận gói cháo, đi vào phòng khách.
"Làm sao anh xác định được là tôi còn chưa ngủ?"
Thẩm Mục Thâm đổi giày, khóe miệng khẽ mang theo ý cười nhẹ, nghiền ngẫm, "Nghe nói anh đã công bố chuyện ly hôn, em làm sao có thể ngủ được."
Tề Duyệt cầm bát, đổ cháo ra, đưa lưng về phía anh, chia đôi cháo làm hai bát, bình tĩnh nói, "Tôi thật sự là cao hứng không ngủ được."
Thẩm Mục Thâm không nói gì, nhìn Tề Duyệt bận rộn, cười cười rồi đi qua.
Đợi hồi lâu không thấy Thẩm Mục Thâm trả lời, Tề Duyệt khẽ nhíu mày.
Banner hàng hiệu giá tốt
"Tảng đá trong lòng có phải cuối cùng cũng rơi xuống rồi không?" Âm thanh của Thẩm Mục Thâm cuối cùng cũng từ từ vang lên, nhưng là ở bên tai của Tề Duyệt?!
Giọng nói gần trong gang tấc, mặc dù cô không có quay đầu lại, nhưng cô cũng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp truyền từ phía sau ập đến.
Anh sao lại dựa vào cô gần như vậy?!
Tề Duyệt giả bộ trấn định tự nhiên, tiếp tục đổ đến bát cháo thứ hai.
"Theo như lời anh nói, tảng đá quả thật đã rơi xuống. Hẳn là phải cảm ơn anh."
"Em cho rằng chỉ vì muốn em cảm ơn nên anh mới đem chuyện này làm rõ?"
Tề Duyệt sững sờ, quay đầu lại muốn hỏi anh nguyên nhân. Nhưng nhất thời quên mất anh ở đằng sau, cho nên trong nháy mắt cô quay đầu lại, môi cô nhẹ nhàng lướt qua gò má của Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt cứng đờ, đồng từ trong mắt dần mở to.
Thẩm Mục Thâm cũng hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức khóe miệng gợi lên ý cười, nở nụ cười nói, "Đương nhiên, anh cũng không muốn em hôn một chút như vậy nên anh mới nói đầu tiên."
"Ai muốn hôn anh chứ!" Tề Duyệt vội vàng lui về phía sau. Nhưng ngay tại lúc cô lui về sau, có một cánh tay vươn ra ôm lấy eo Tề Duyệt.
Hai người dựa vào thực sự rất gần.
Nếu không phải ở giữ còn có một tiểu bảo bảo, đoán chừng hiện tại hai người dựa vào còn gần hơn nữa.
Nhưng, hai mặt cách nhau thật gần, gần đến mức mơ hồ có thể đυ.ng tới chóp mũi của nhau, hô hấp cuốn lấy nhau.
Nhiệt độ trong phòng khách dường như càng ngày càng lên cao.
Ánh mắt của anh thật sâu nhưng cũng thật chăm chú. Quan trọng hơn là, lợi hại bức người, khiến cho người khác không thể nào dời tầm mắt đi.
Triền miên lại bá đạo, những từ này Thẩm Mục Thâm làm được đến cực hạn.
"Tề Duyệt, em cũng có tình cảm đối với anh đúng không?" Trong ánh mắt của Thẩm Mục Thâm mang theo ý cười, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Thẩm Mục Thâm vẫn tự tin như trước.
Tề Duyệt nuốt nước miếng, không được tự nhiên nói, "Anh muốn nói cái gì?"
"Em một mặt cự tuyệt anh, cũng là bởi vì chuyện chúng ta đã ly hôn, không mang lại cho em cảm giác an toàn. Hiện tại mọi chuyện đã công bố, mẹ anh hay ông nội đều đã bị anh thu phục. Anh đã thực hiện lời hứa với em."
Tề Duyệt vẫn trầm mặc.
"Tề Duyệt, anh sẽ không bắt buộc em phục hôn với anh. Dù sao lúc trước cũng là anh đưa ra yêu cầu ly hôn. Trước mắt, chúng ta có thể yêu đương trước. Chờ tới lúc em đồng ý, chúng ta sẽ phục hôn."
Tề Duyệt cúi thấp đầu, thấp giọng nói, "Nếu như tôi sẽ không đồng ý thì sao?"
Trong ánh mắt Thẩm Mục Thâm lộ ra ý cười.
"Nếu em không đồng ý, anh sẽ dây dưa với em cả đời."
Hai người yên tĩnh hồi lâu, không khí nóng rực trong phòng không hề giảm, ngược lại càng nóng mãnh liệt.
"Tề Duyệt, con người của anh chắc em cũng biết thế nào rồi. Anh cũng không phải là người tốt lành gì, càng sẽ không cho em có quan hệ với người đàn ông khác. Cho nên, ngoại trừ anh, em không có lựa chọn nào khác."
... Vẫn là giai cấp tư bản!
Những lời này, lại khiến trong lòng Tề Duyệt hỗn loạn, đầu óc có chút chậm chạp, đồng thời lại còn có chút ngọt ngào nhè nhẹ.
Đang vậy, cô rất rõ ràng Thẩm Mục Thâm, anh giống như một con sư tử, một khi coi trong con mồi, tuyệt đối sẽ chiếm lấy, không có khả năng chạy thoát.
"Anh thích em, như vậy trong chuyện tình này, em làm sao có thể không động tâm."
Tề Duyệt cúi đầu, giọng nói khiến cho người ta đoán không ra, "Đối phương dứt khoát thích đối phương, người còn lại cũng không nhất định sẽ đáp trả lại."
Câu trả lời khiến cho Thẩm Mục Thâm ngẩn người, nụ cười trong nháy mắt đọng lại, ánh mắt hỗn loạn.
Anh không có khả năng tính toán sai.
"Người còn lại không động tâm, nhưng em... động tâm."* Lời nói chậm rãi của Tề Duyệt giống như chiếc lông nhẹ nhàng dừng bên tai Thẩm Mục Thâm.
*Chị thừa nhận tình cảm rồi mình đổi xưng hô hai anh chị nha =))
Không chỉ có ánh mắt, miệng hay cả khuôn mặt đều tràn đầy ý cười.
Cằm bị ngón tay nâng lên, hô hấp Tề Duyệt bị kìm hãm.
"Anh nghĩ, anh muốn hôn em." Ánh sáng trong mắt Thẩm Mục Thâm u ám tối đen.
Sau khi thông báo cho Tề Duyệt biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, môi ấm áp liền hạ xuống.
Ý nghĩ đầu tiên của hai người chính đó chính là đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau dưới tình huống cả hai đều thanh tỉnh.
Đầu óc Tề Duyệt hỗn loạn, thân thể mang theo tia run rẩy, trái tim cô cũng run rẩy theo.
Cô chưa từng nghĩ tới, cô sẽ dễ dàng đáp ứng Thẩm Mục Thâm như vậy.
Giống như ở trong vòng tròn đã được sắp đặt sẵn.
Cô và anh, quan hệ phức tạp lúc trước khó có thể làm rõ. Dường như hai người chỉ cách nhau một tầng cửa sổ giấy mỏng manh. Phá tầng giấy này, chính là chỉ cần một cái cớ mà thôi.
Một nụ hôn ôn nhu, triền miên không dứt.
Sau khi kết thúc nụ hôn, hô hấp của Tề Duyệt hỗn loạn, hai má ửng hồng, ánh mắt mang theo tia mê người.
Thẩm Mục Thâm đem Tề Duyệt ôm vào trong lòng, đuôi lông mày ở khóe mắt, không nhịn được cong ý cười.
"Anh đã nói mà, em khẳng định sẽ động âm. Đàn ông tốt như anh, em thắp đèn cũng không tìm được đâu." Trong giọng nói không giấu được tia đắc ý.
Tề Duyệt bất đắc dĩ cười, dùng tay huých vào ngực anh.
Thật là, lúc này anh bớt đi vài câu nói sẽ mất đi miếng thịt nào hay sao?
"Thừa nhận lúc anh bị em hấp dẫn, thật ra em cũng bị mị lực của anh hấp dẫn đúng không?"
Tề Duyệt hơi hơi gật đầu.
Dù anh độc miệng có thừa, không đủ nhẫn nại, nhưng nhân cách và mị lực của anh vượt qua rất nhiều người.
Thẩm Mục Thâm sẽ vì cô mà vượt qua mọi chông gai, đồng thời cũng khiến cho cô cảm thấy an tâm, dần dần đối với anh sinh ra tin cậy.
Cô tin anh, cũng bị anh hấp dẫn.
Lúc cô nhận ra được điểm này, nhưng may mắn thời gian không muộn màng.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn cơm, ăn cháo bào ngư. Ánh mắt của Thẩm Mục Thâm không một chút che giấu, cũng không có cảm giác yêu đương sến sẩm hay ngại ngùng, tự nhiên đến mức giống như là lẽ đương nhiên.
"Nhìn em làm gì, mau ăn cháo của anh đi." Tề Duyệt không có da mặt dày như anh, bị anh nhìn chằm chằm không kiêng nể gì, mặt đỏ chói tay cúi đầu giả bộ bình tĩnh ăn cháo.
Thẩm Mục Thâm khẽ cười một tiếng, "Bởi vì càng nhìn em càng thấy cảnh đẹp ý vui, cho nên nhịn được không muốn nhìn."
Tề Duyệt:....
"Đừng nhìn nữa, nhìn nữa lại không cảm thấy cảnh đẹp ý vui nữa bây giờ."
"Không, cái này gọi là nhìn mãi không chán."
Tề Duyệt không có biện pháp đối phó với anh, cũng đành theo anh. Nửa ngày sau, Thẩm Mục Thâm gọi, "Tề Duyệt."
"Hả?" Tề Duyệt ngẩng đầu nhìn anh.
"Bây giờ là em chuyển đến chỗ anh, hay là anh chuyển đến chỗ em?"
"..."
"Nếu không đêm nay em nhịn một chút, anh ngủ lại chỗ này với em. Chờ và ngày nữa, chờ Tống thư ký sửa sang lại một chút, chúng ta chuyển tới chỗ cũ."
Khóe miệng Tề Duyệt giật giật, anh đúng là không nhịn được.
Tạm thời bỏ qua chuyện đứa nhỏ phía trước. Hiện tại mà nói, hai người mới xác định quan hệ bao lâu?
Mà anh đã nghĩ tới quang minh chính đại ở chung rồi!
Nhìn anh đắc ý kìa!
Tề Duyệt đem biểu cảm thẹn thùng khi nãy thu liếʍ lại, đối với anh mỉm cười, "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Em sẽ ở nhà của em, anh vẫn ở nhà của anh đi."
Thẩm Mục Thâm lộ ra bộ dáng nghiêm túc mà đứng đắn nói, "Không phải nói hai người yêu nhau sẽ ở cùng nhau sao? Em đồng ý chúng ta ở chung, anh cam đoan sẽ khiến em vừa lòng."
Tề Duyệt vẫn như trước lắc đầu, nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp cự tuyệt, "Anh đừng có nghĩ nữa, suy nghĩ này không có khả năng trở thành hiện thực."