Chương 37. Cánh chim ưng và đuôi cá

Rốt cuộc Giang Minh Phương không chạy nổi nữa, Cain cõng cô chạy thật nhanh trong quặng mỏ, ánh sáng của đèn chiếu sáng trong tay tối dần. Năng lượng vũ khí mà bọn họ mang theo đã tiêu hao gần hết, người truy đuổi nhiều, năng lượng vũ khí đầy đủ, anh chỉ có thể dẫn Giang Minh Phương chạy trốn.

“Theo như bản đồ biểu thị thì gần đường hầm C502 nhất có một suối nước ngầm có thể thông đến thung lũng Kakayase. Những người đuổi gϊếŧ chúng ta đều thấy chúng ta không chuẩn bị dụng cụ lặn, chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta đã vào đường cùng.” Giang Minh Phương nằm trên lưng Cain nói, khởi động hệ thống thông minh cá nhân có hình dạng như đồng hồ, mở ra bản đồ lập thể đường hầm của quặng mỏ này. Người phụ trách khu mỏ bật máy chắn tín hiệu trên vùng diện tích lớn, hệ thống thông minh cá nhân của cô không vào được mạng của tinh cầu này, cô không thể phát ra tín hiệu cầu cứu. May mà trong máy móc thông minh cá nhân của cô chứa bản chính tài liệu về khu mỏ và hình nổi của đường hầm từ hệ thống siêu cấp thông minh Adams, không cần lên mạng cũng xem được thì cô mới dám trốn vào trong khu mỏ khi bị đuổi gϊếŧ không còn chỗ trốn.

Dựng thẳng tai cáo với thính giác siêu việt, Cain nghe thấy tiếng nước chảy từ phía xa, lo lắng nói: “Minh Phương, nước của suối nước ngầm rất lạnh, em sẽ không kiên trì được lâu.”

“Chúng ta bị năm sáu trăm con người tự nhiên và người máy vây bắt chặn đường, chúng ta chỉ có con đường chạy trốn này thôi.” Giang Minh Phương lạc quan nói, “May mà anh có thể biến thành người cá, không thì chắc chắn chúng ta sẽ bị kẻ phản bội gϊếŧ chết.”

“Suối nước ngầm đó sâu bao nhiêu?” Cain vừa chạy vừa hỏi, thể chất mạnh mẽ dung hợp từ rắn chúa làm anh kiên trì được đến tận bây giờ.

“Từ đường hầm C502 gần nhất đến thung lũng Kakayase khoảng 5km.” Giang Minh Phương nói, “Tôi nghĩ là tôi có thể kiên trì được.”

“Tôi bơi nhanh lắm.” Cain an ủi cô, cảm giác tiếng nước càng lúc càng gần rồi.

Chạy thêm một phút nữa, bọn họ đến cuối đường hầm —— một cửa hang động lớn đường kính khoảng 3 mét, tiếng nước truyền đến từ cửa hang động. Cain đặt Giang Minh Phương xuống, cầm đèn chiếu sáng nhìn bên ngoài cửa hang động, sau đó yên tâm nói: “Suối nước ngầm rất lớn, chắc chắn sẽ có cửa ra.” Ngoài cửa hang động là một hang động đá vôi ngầm, cửa hang động cao cách suối nước ngầm bảy tám mươi mét. Độ cao này chẳng là gì với anh, nhưng nếu là một mình Giang Minh Phương thì hoặc là cô mạo hiểm nhảy xuống rồi chết, không thì sẽ bị bắt.

Đưa cái đèn chiếu sáng duy nhất cho Giang Minh Phương, Cain bắt đầu cởi đồ, cởi hết quần áo ra đưa cho Giang Minh Phương.

Giang Minh Phương nói, “Cởϊ qυầи là được rồi.” Bởi vì sau khi xuống nước hai chân anh sẽ biến thành đuôi cá.

“Cửa hang động cách suối nước ngầm rất cao.” Cain tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giải thích, xương bả vai hai bên giật giật, một đôi cánh trắng mọc ra từ cơ thể.

Đây là lần đầu tiên Giang Minh Phương nhìn thấy cánh của anh, nếu không phải vì đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, còn có người đang đuổi theo đến đây, cô sẽ nhổ cánh anh xuống xem có phải thật không. Buộc chặt quần áo và thắt lưng của anh lên đùi phải của mình, cô dũng cảm nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

Cain giang tay bế Giang Minh Phương lên, tung cánh bay ra ngoài cửa hang động, chậm rãi bay đến chỗ suối nước ngầm.

“Minh Phương, nước rất lạnh, em nhất định phải kiên trì nhé.” Cain lo lắng dặn.

“Ừm.” Giang Minh Phương nghiêm túc gật đầu, đèn chiếu sáng trong tay chiếu theo hướng dòng nước, phát hiện tảng đá trước cửa hang động nhanh chóng hạ thấp xuống, khoảng tầm 30 mét, tảng đá chìm vào trong sông.

Cain ôm Giang Minh Phương với tư thế đối mặt, cất cánh đi, đôi chân biến hóa, sau đó rơi thẳng xuống sông.

Lạnh quá!

Vừa vào trong nước, Giang Minh Phương lập tức cảm giác được sự rét lạnh của nước sông.

“Minh Phương, ôm chặt tôi, tôi sắp lặn xuống nước rồi.” Cain nói, sau đó chậm rãi hôn lên môi cô, phe phẩy đuôi cá lặn xuống nước, sử dụng chức năng nghe dưới nước của người cá để xác định rõ phương hướng, linh hoạt tránh khỏi những tảng đá trong nước.

Giang Minh Phương nhắm mắt lại, để Cain một tay ôm cô lặn về phía trước. Cô không cần lo về vấn đề dưỡng khí, bởi vì sau khi Cain biến thành người cá, sau tai sẽ xuất hiện mang, không chỉ hô hấp được dưới nước, còn có thể truyền dưỡng khí cho cô qua miệng.

Cơ thể càng ngày càng lạnh, bao giờ mới lên mặt đất được? Cain, bơi nhanh lên, tôi bắt đầu run rồi này.

Lạnh, lạnh, lạnh…

Cain, Cain, Cain……

Cơ thể mất đi độ ấm làm Giang Minh Phương dần mất đi ý thức, cô chỉ biết ôm chặt lấy Cain.