Chương 6



Bóng dáng Lương Ngộ đang đi tới từ hành lang bên kia gió lay động vạt áo dưới của duệ tát*, rất nhiều nếp gấp ẩn hiện, mang theo hoa văn hình mây trôi thêu chỉ vàng phức tạp, giống như một vùng sóng nước nhấp nhô.

(*: Duệ tát là một kiểu áo Cẩm Y vệ thời Minh.)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Hồi tiến lên nghênh đón, cười hỏi: “Ca ca buổi trưa sao lại về rồi? Trong nha môn có thời gian rỗi?”

Nha môn Ti Lễ giám từ sáng đến tối công vụ bận không xong, việc lớn như đóng dấu phê chuẩn, việc nhỏ như đến vườn ngự uyển gác cổng, không có thì cũng không cần hắn hỏi đến, cho dù dịp lễ tết quan viên nghỉ ngơi, hắn cũng không nhàn rỗi. Hôm nay đặc biệt rút ra chút thời gian rảnh, bàn giao những việc kia cho mấy người Thừa Lương trông nom, trong lòng nhớ đến muội muội này, cũng không biết nàng học hành thế nào, có chịu quản lý hay không, dứt khoát trở về nhìn một chút.

Tào Điện Sinh bên cạnh thay hắn cởϊ áσ choàng, lại lui sang một bên, hắn ngồi xuống trước bàn: “Hôm nay nhàn rỗi, quay về xem muội học quy củ.” Một mặt quay đầu hỏi ma ma quản giáo: “Cô nương học thế nào?”

Eo của ma ma quản giáo lại hạ thấp thêm nửa phần, cung kính nói: “Hồi Chưởng ấn, cô nương rất thông minh, học cũng nhanh…”

Đây là lời khách sáo, chuyện liên quan đến Nguyệt Hồi, Phiên tử bên dưới một năm một mười đều cẩn thận hồi bẩm với hắn, cộng thêm tối hôm qua thời gian ở cùng nàng dài như vậy, hắn cũng nhìn ra, đây là một người không sợ gì hết, cẩu thả lơ đễnh tật xấu đầy mình, người khác quản thúc nàng, thoạt đầu có lẽ còn có thể không chấp nhận thỏa hiệp, năm lần bảy lượt, nàng không lật bàn đã là tạo hóa lớn rồi.

Lương Ngộ gật đầu: “Ngươi vất vả rồi, đi xuống trước đi, phần còn lại ta đích thân dạy.”

Ma ma được đặc xá, vội nói vâng, đi theo Tào Điện Sinh rời khỏi phòng khách. Trong phòng khách nho nhỏ này có đặt chậu than, Lương Ngộ hơ tay sưởi ấm trên lửa than, đưa mắt ra hiệu về phía Nguyệt Hồi: “Huynh thấy muội chưa ăn gì cả, còn không mau ngồi xuống?”

Nguyệt Hồi ầy một tiếng, cô nương vốn cẩu thả, ở trước mặt hắn vẫn còn có chút không thả lỏng, làm ra vẻ ngồi nửa mông sát bên ghế, thăm dò hỏi: “Ca ca ăn chưa?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Than là than hồng xoắn ốc thượng hạng, đốt ra ngọn lửa màu lam, chỉ có bên dưới lớp tro tàn mỏng manh hình như có ánh sáng màu đỏ ẩn hiện. Bàn tay Lương Ngộ gầy gò, bởi vì bên ngoài lạnh, thoáng hiện ra màu xanh trắng, lộ ra một vẻ đẹp thanh cao cô độc lạnh lùng. Chuỗi hạt châu bồ đề kim cương bằng hổ phách trĩu xuống gặp hơi nóng, tràn ngập mùi cây tùng mát lạnh, hắn gỡ xuống đặt trên bàn, rũ mắt nói: “Huynh cố ý về ăn, đây là bữa đầu tiên sau khi chúng ta đoàn tụ, coi như là bữa cơm đoàn viên.”

Nguyệt Hồi cũng có một chút thẹn thùng: “Vậy sao huynh không sai người về nói một tiếng, muội liền không động đũa.”

Hắn nói không sao, thu tay lại ngồi thẳng người, ra hiệu cho nha đầu bên cạnh tiến lên hầu hạ.

Bốn nha đầu kia do Tào Điện Sinh tỉ mỉ lựa chọn ra, lấy tên đàn cổ đặt lại tên cho bọn họ, đưa đến viện của Nguyệt Hồi chăm sóc cho sinh hoạt ăn uống thường ngày của nàng. Nguyệt Hồi dốt đặc cắn mai với các môn cầm kỳ thi họa, Lục Khởi, Thu Lại, Tùng Phong, Ngọc Chấn, nàng bỏ ra hơn nửa ngày mới nhớ hết ai là ai trong bọn họ.

“Ăn cơm ở nhà mình, vốn không cần chú ý nhiều như vậy, cho người dạy muội quy củ là vì ứng phó trong những bữa tiệc xã giao, tương lai dù sao cũng phải gặp người ta, không phạm vào sai lầm là được.” Lương Ngộ từ từ nói, kéo tay áo chia thức ăn cho nàng: “Muội cũng không cần gắp, muốn ăn cái gì, bảo hầu thiện* đưa đến trước mặt muội, không làm hỏng quy củ. Đủ loại lễ tiết, mới nghe thì giống như vô cùng rườm rà, chờ một khoảng thời gian dưỡng thành thói quen rồi, tự nhiên sẽ thấy không có gì.”

(*: Hầu thiện là người hầu hạ trong bữa ăn.)

Lúc này Nguyệt Hồi mới vui vẻ trở lại: “Muội đã nói, vẫn là ca ca đích thân dạy tốt hơn. Ma ma không có phép cái này không cho phép cái kia, dọa muội đến mức đũa cũng không dám duỗi ra, thà để bụng đói.”

Lương Ngộ mỉm cười một cái, sai người đưa rượu tới: “Bình thường huynh không hay uống rượu, hôm nay cao hứng, cùng muội muội uống một chén chúc mừng đoàn viên. Rót rượu cũng có quy củ, rượu đầy kính người, trà đầy tặng người, rượu cần phải rót đầy mới là đạo đãi khách.” Hắn duỗi tay qua cầm lấy bầu rượu bằng sứ men xanh kia, một tay cầm bình một tay đỡ lấy, vững vàng rót cho chính mình một chén, sau đó cầm chén rượu lên mời nàng: “Cô nương nếu không thể uống thì nhấp một ngụm nhỏ là được.”

Điểm này rõ ràng là lo nhiều rồi, mấy năm nay Nguyệt Hồi chạy thuyền, những thứ khác thì không tích lũy được nhưng lại để dành được một thân tửu lượng tốt. Chỗ khác biệt là người hào phóng uống rượu Thiêu Đao Tử, ở trong phủ uống nhiều rượu ủ gì đó, giống như mứt hoa quả lấy nước, ngọt lịm, không có hiệu lực gì, đối với nàng mà nói không có một chút khó xử nào.

Nàng bưng chén rượu lên: “Muội kính ca ca.” Rất có sự phóng khoáng của hảo hán Lương Sơn.

Ai ngờ Lương Ngộ lại né tránh: “Cụng ly với cấp trên hoặc trưởng bối, chén rượu của mình cần thấp hơn đối phương, ngàn vạn không thể quên.”

Nguyệt Hồi nghe xong, vội vàng cẩn thận hạ đè thấp miệng chén xuống. Thật là kỳ lạ, nếu là ma ma kia tới giảng đạo, không chừng nàng đã ném cái chén xuống rồi. Nhưng người này đổi thành ca ca, nàng cũng không phải là sợ hãi, chỉ là thuận lý thành chương mà làm theo lời của hắn, giống như sự nghe lời từ bên trong, không có nửa câu phàn nàn.

Sau đó dùng cơm, việc nào món nào cũng tính là có điều lệ, chỗ mà Nguyệt Hồi làm không chuẩn, liền âm thầm nhìn ca ca rồi làm theo. Lương Ngộ khéo thi lễ người ta, không giống với những thái giám vì gia đình nghèo nuôi không nổi mới tịnh thân vào cung, sự đoan chính vững vàng tự trọng của hắn là bẩm sinh, bởi vậy lúc đó Uông Chẩn dẫn hắn đến cho Hoàng hậu nhìn qua, Hoàng hậu liếc mắt liền chấm hắn, hạ lệnh để hắn ở bên cạnh hầu hạ Sở vương.

Cái gọi là “đại bạn”, ngoài mặt là hầu hạ hoàng tử, về riêng tư lại giống như sư trưởng, chỗ nào hoàng tử không đúng thì phải tiến hành chỉ điểm, nếu không nghe lời, báo cáo lên trên, hoàng tử liền phải chịu trách phạt. Năm đó lúc Lương Ngộ chuyển đến trước mặt Sở vương, Sở vương cũng mới năm sáu tuổi, hắn và Sở vương cùng nhau lớn lên. Sau này Thuần Tông bệnh nặng, Sở vương tấn phong làm Thái tử, không lâu sau đó thì kế tục đại thống, địa vị của hắn cũng lên như thuyền gặp nước, mặc dù hàm quan thấp hơn Uông Chẩn một bậc, nhưng thực quyền của Ti Lễ giám đã sớm nằm trong tay hắn.

Trong chốc lát ăn cơm xong, Lương Ngộ đặt đũa, hạ nhân lại đưa nước trà đến, hắn chậm rãi quấn chuỗi kim cương bồ đề lên cổ tay, để Lục Khởi hầu hạ, nói cho Nguyệt Hồi biết: “Trà bảy, cơm tám, rượu mười phần, sau khi châm trà miệng ấm cũng không thể hướng về phía khách, cũng không thể hắt nước trà lên mặt đất ngay trước mặt khách. Hắt trà tức là đuổi khách, người hiểu chuyện vừa thấy muội làm như vậy, đầu cũng không quay lại mà đi mất.”

Nguyệt Hồi một mực đáp lại, trà cụ trong gia đình giàu đó không giống với nhà bách tính bình thường, nào là tách trà có nắp nào là đĩa, đồ lót bằng sứ mềm giòn dễ vỡ giống như ngọc, đặt trong tay cũng sợ nó vỡ. Nàng chỉ có thể trông mong nhìn Lương Ngộ, thấy hắn tay trái nâng đỡ đĩa và tách, ba ngón tay mảnh khảnh của tay phải vén nắp tách lên một khe hở, sau đó dáng vẻ ưu nhã đưa lên trước môi, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Muốn cố định thân tách và đĩa lại không phải là chuyện dễ dàng, lại không thể dùng hai tay bưng lấy tách, nếu nghiêng thì sẽ trượt ra ngoài. Nguyệt Hồi dáng vẻ lúng túng thử mấy lần, bộ dáng tay chân lúng túng Lương Ngộ nhìn đến bật cười, hắn cũng không giận, chỉ nói từ từ làm: “Làm không được thì đập tách thêm vài lần, không có chuyện không học được.”

Nguyệt Hồi cuối cùng cũng không được tự nhiên mà uống xong tách trà kia, lúc này mới nhớ tới Tiểu Tứ tới. Tiểu tử đó ở bên kia, thành thật đến nỗi ngay cả một chút âm thanh cũng không dám phát ra, trong lòng nàng tự nhủ rốt cuộc cũng có người có thể trấn áp hắn ta rồi, liền nói với Lương Ngộ: “Ca ca, huynh gặp mặt đệ đệ kia của muội đi.”

Nàng gọi Tiểu Tứ là đệ đệ, tình cảm đương nhiên là không tầm thường. Lương Ngộ đặt tách trà xuống gật đầu, nàng vội vàng gọi Tiểu Tứ tới, cười giới thiệu bọn họ với nhau, lấy tay hướng vào Lương Ngộ: “Đây là ca ca ta, Đề đốc của Đông Tập Sự Xưởng, làm quan rất lớn, thuộc hạ gọi huynh ấy là Đốc chủ.” Lại hướng về phía Tiểu Tứ: “Đây là Tiểu Tứ, một tên không đứng đắn, từ nhỏ theo muội cùng nhau lớn lên, muội coi đệ ấy là đệ đệ ruột.”

Một người là ca ca, một người là đệ đệ, nhưng giữa hai bên không có gặp gỡ gì, gặp gỡ người không có liên hệ như vậy cũng vì nể mặt Nguyệt Hồi. Lương Ngộ dựa vào thành ghế, nhạt giọng nói: “Mấy năm nay là ngươi bầu bạn bên cạnh cô nương, gia đây phải cảm tạ ngươi.”

Tiểu Tứ biết Đông Xưởng và Cẩm Y vệ lợi hại, lúc trước hai tỷ đệ nói chuyện phiếm không cảm thấy gì, lúc này gặp được Phật thật, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó liền biết là loại người coi trời bằng vung. Bàn tay chắp lại hành lễ của hắn ta càng thêm cao hơn trán, có chút không quá dễ chịu, khom người nói: “Từ nhỏ ta đã hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của tỷ tỷ, nợ tỷ tỷ một phần tình nghĩa, không dám tranh công trước mặt Đốc chủ.”

Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch lớn lên nơi hoang dã, có thể nhận thức được mặt mũi cao thấp, lại biết nói hai câu gặp may, cũng tính là hiếm thấy. Lương Ngộ ừm một tiếng: “Chuyện của ngươi, cô nương đã đề cập với ta, cho tới bây giờ ngươi vẫn không biết cha mẹ ở đâu?”

Lúc này Tiểu Tứ không mơ mộng thừa kế tước vị, thành thật nói: “Hồi Đốc chủ, ta không có cha không có mẹ cũng sống đến hôm nay, khi còn bé đã không nuôi dưỡng dạy dỗ, trưởng thành rồi cần gì chạy tới nhận thân làm nhi tử người ta.”

Lương Ngộ quen biết nhiều người, từ trong câu chữ của hắn ta nghe ra một chút ý kiêu ngạo. Không muốn làm nhi tử người ta… Còn không phải sao, hắn làm nhi tử của Uông Chẩn mười một năm, quả thật là buồn nôn chết mất. Xem ra tính tình của tiểu tử này xem như là thoải mái, đạo lý cũng hiểu mấy phần, yêu ai yêu cả đường đi, miễn cưỡng có thể nhìn được.

Có điều ở lại thì được, quy củ vẫn phải làm, Lương Ngộ nói: “Cô nương muốn để ngươi theo vào trong phủ, gia đây nhớ thương cô nương, đồng ý cho ngươi một chỗ sống yên ổn. Có điều lời răn đe phải nói trước, sau này ngươi kính trọng cô nương, thật tâm đối xử với muội ấy, gia đây xem ngươi như người của mình. Nếu để ta biết được ngươi vượt qua bổn phận, hoặc là chơi trò giả dối, vậy gia đây liền chặt hai chân của ngươi, ném vào trong Vĩnh Định hà cho rùa ăn, nhớ chưa?”

Tốc độ nói của hắn rất chậm, giọng nói lành lạnh như vàng ngọc, nhè nhẹ bốc lên khí lạnh ra bên ngoài. Tiểu Tứ bị dọa sợ đến mức mang tai nóng hổi, chóp mũi cũng ngấm ra mồ hôi hột, càng thêm cúi người nói: “Xin Đốc chủ yên tâm, Tiểu Tứ không phải là người không còn lương tâm. Ta và tỷ tỷ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, đời này ta có lỗi với ai cũng sẽ không có lỗi với tỷ ấy.”

Nguyệt Hồi đứng một bên nhìn mới phát hiện ra giữa nam nhân với nhau hóa ra nói chuyện như vậy. Nàng từ trước đến nay không biết, Tiểu Tứ cũng có lúc cúi đầu vâng lời. Hắn ta chỉ cần không khinh suất, giống hệt như thoáng chốc mà trưởng thành rồi, nàng nghe hắn ta bày tỏ tâm ý, đột nhiên cảm giác thấy hài lòng thỏa mãn, mấy năm nay rốt cuộc cũng không phí công thương hắn ta.

Lương Ngộ đối với câu trả lời của hắn ta vẫn tính là hài lòng: “Đọc sách hay là tập võ, tự mình chọn một hình thức, tương lai sắp xếp việc làm xong tự lập môn hộ.”

Tiểu Tứ vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu nói muốn tập võ: “Tập võ không bị người ta bắt nạt, ta có thể chịu được cực khổ…” Phần sau giọng nói dần dần thấp đi, không vì cái gì khác, chỉ vì người ở chỗ ngồi quả thật có mỹ mạo kinh người.

Đừng thấy Nguyệt Hồi làm gì cũng như kẻ lơ mơ nhưng ánh mắt chưa từng có sự nhầm lẫn. Chẳng trách nàng quay về đấm ngực dậm chân nói đáng tiếc, người thanh quý như vậy lại có chỗ thiếu hụt, sao có thể không đáng tiếc!

Tiểu Tứ nhìn Lương Ngộ xong, lại nhìn Nguyệt Hồi mà có chút buồn bực. Tuy nói dáng dấp Nguyệt Hồi cũng mỹ lệ hoạt bát nhưng ngũ quan của hai huynh muội không giống nhau, Lương Ngộ dường như còn hơn nàng ba phần.

Nguyệt Hồi hiểu rõ ý của hắn ta, nghiến răng trừng hắn ta, một người giống cha một người giống mẹ, không được sao?

Bọn họ mắt qua mày lại, Lương Ngộ cũng không để ý tới, đưa tay vỗ tay, bên ngoài rất nhanh có một Phiên tử đi vào, chắp tay trước ngực nói: “Nghe chỉ thị của Đốc chủ.”

Lương Ngộ chỉ Tiểu Tứ: “Dẫn hắn đi gặp Phùng Thản, sắp xếp sư phụ huấn luyện cho hắn thật tốt.”

Phiên tử nói vâng, dẫn Tiểu Tứ đi.

Nguyệt Hồi đưa mắt nhìn hắn ta, lẩm bẩm nói: “Nam hài luôn đi theo muội, quả thật không được việc, vẫn là phải vào quân ngũ mới không làm chậm trễ tiền đồ của đệ ấy.”

Lương Ngộ nhẹ nhàng liếc mắt về phía bên ngoài: “Đứa trẻ này không tệ, mi thanh mục tú, tương lai nếu muội tiến công, để hắn hầu hạ bên người, nhất định sẽ trung thành.”

Nguyệt Hồi lấy làm kinh hãi, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. Trong cung ngoại trừ Hoàng đế thì đều là thái giám, để Tiểu Tứ tiến cung, tiến cung thế nào?

Hắn không nói gì thêm nữa, cuộn chuỗi bồ đề cười một tiếng: “Hắn nhỏ hơn muội hai tuổi, tuổi tác không tính là kém nhiều, nếu huấn luyện ra được, muội muốn giữ hắn thì giữ lại đi.”