Hắn gặp phải sự cố chính là liên quan đến vấn đề tính mạng, Thịnh Thì kinh hãi, lo sợ không yên hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Bình thường ngươi là người nhanh nhẹn, hôm nay đột nhiên nói chuyện lại lắp bắp thế.”
Lương Ngộ đan hai tay vào nhau, những viên hổ phách ngoài tay áo dán lên da, lạnh lẽo.
Không phải hắn lắp bắp mà là hắn không tiện mở miệng. Hắn cúi đầu, chần chờ mãi mới nói: “Nhị thúc, trước đây ta luôn muốn Nguyệt Hồi tiến cung, muốn cho muội ấy lên cao, tương lai sinh được long tử, làm rạng danh Lương gia chúng ta, để Lương gia có thể sửa lại án xử sai. Thế nhưng ta luôn có tâm tư riêng, hiện tại tuy ta ủng hộ Hoàng thượng nhưng nếu bàn về người thân, sau này ta sẽ bồi dưỡng cháu trai càng tận tâm hơn. Vốn dĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, Nguyệt Hồi tiến cung làm nữ quan, Hoàng thượng mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì còn ngưỡng mộ muội ấy, nhưng ta… bỗng nhiên phát giác sắp xếp như vậy không thỏa đáng, Nguyệt Hồi không nên tiến cung, càng không nên dấn thân vào vũng bùn này.
Thịnh Thì nghe xong, chậm rãi gật đầu, buồn bã nói: “Chuyện trước kia của cha mẹ ngươi quả thật rất đau lòng nhưng chuyện này đã qua mười mấy năm rồi, quả thật không nên kéo Nguyệt Hồi vào. Chỉ là Nguyệt Hồi cũng đã lớn, nó biết chính mình muốn làm gì, tiến cung hay không vẫn là do nó làm chủ. Hiện giờ ngươi có tính toán gì không? Có muốn đưa Nguyệt Hồi ra ngoài? Lúc trước ngươi nói Hoàng thượng thích nó, chỉ sợ chuyện này không dễ dàng như vậy.”
Bàn tay đang để trên đầu gối của hắn nắm chặt lại: “Cho dù không dễ dàng, ta cũng sẽ nghĩ ra cách để làm được. Ta chuẩn bị đến Lưỡng Quảng tiêu diệt loạn đảng, vừa nãy muội ấy còn quấn lấy ta, ta đã đồng ý. Có một số việc không phá thì không xây được, bị nhốt trong Tử Cấm thành khó tránh khỏi số mệnh, nếu đi ra ngoài được thì có thể phá được tình thế.”
Lương Ngộ vào cung từ năm mười bốn tuổi, Thịnh Thì vẫn luôn coi chừng hắn, những năm gần đây chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của hắn. Dường như hắn đang sợ hãi điều gì đó, tận tâm muốn thay đổi rồi lại thấy bất lực.
“Đi Lưỡng Quảng… ngươi muốn phụng mệnh diệt phỉ, dọc đường đi có nhiều nguy hiểm, chỉ sợ mang theo Nguyệt Hồi sẽ có nhiều điều bất tiện.” Thịnh Thì nói: “Chi bằng ở lại trong cung, gần đây Hoàng thượng chuẩn bị đại hôn, bên trong hậu cung có nương nương, Hoàng thượng có muốn cất nhắc Nguyệt Hồi cũng cần được sự thông qua của Hoàng hậu.”
“Ta không yên tâm.” Hắn tiếp lời: “Để muội ấy ở đâu, ta cũng không yên tâm, phải đưa người theo mới ổn.”
Thịnh Thì nghẹn họng, nhất thời không hiểu. Tình cảm huynh muội có tốt tới đâu cũng không thể ở bên nhau cả đời, sẽ có ngày phải buông tay. Hiện tại hắn cứ nắm chặt lấy, mình đi đâu cũng đem theo Nguyệt Hồi, như vậy không phải cách lâu dài, khiến người ta cảm thấy kỳ cục.
Xét cho cùng, nếu bọn họ là huynh muội ruột thì không sao, nhưng nếu không phải mà buộc chặt như vậy, phần tình cảm này có chút đáng ngại. Lương Ngộ quả thật là người bận rộn, hôm nay cố ý đến đây chắc chắn không phải chỉ muốn nói mỗi chuyện này!
Nhưng mà Thịnh Thì không dám hỏi, nước sông Hoàng Hà mãnh liệt như vậy, có đê đập chống đỡ thì vẫn theo khuôn phép cũ. Một khi đê vỡ, những con sóng đυ.c ngầu sẽ khủng khϊếp thế nào, thật khiến người ta không dám nghĩ.
Ông cố ý muốn cho qua chuyện nhưng Lương Ngộ thì không. Đôi mắt hắn sáng lên nhìn về phía ông, hắn kêu một tiếng “Đại thúc”, nói: “Ta đối với Nguyệt Hồi…”
“Ngươi có tình cảm sâu nặng với Nguyệt Hồi, ta biết.” Thịnh Thì cắt ngang lời hắn: “Lúc trước cha mẹ ngươi nói ngươi phải chăm sóc Nguyệt Hồi thật tốt, mới vừa lâm nạn đã phó thác Nguyệt Hồi cho ngươi, tuy bọn họ đi rồi nhưng vẫn sẽ an tâm. Ngươi có nghĩ tại sao họ lại tin tưởng ngươi như vậy không? Là bởi vì đến chết họ vẫn coi ngươi là thân sinh cốt nhục. Trong lòng bọn họ, ngươi và Nguyệt Hồi chính là người nhà, có ngươi thì nhi nữ của họ sẽ được bảo vệ. Đáng tiếc sau khi Nguyệt Hồi đi lạc, mấy năm ta chăm sóc ngươi, vì tìm muội muội mà ngươi hao tổn tâm huyết, thật vất vả cho ngươi. Hiện giờ người đã quay lại, cần phải bù đắp mấy năm chịu thiệt cho Nguyệt Hồi. Nguyệt Hồi đã quá khổ, ở bên ngoài lang bạt mười một năm, mười một năm này không gặp phải kẻ xấu, trở về một cách nguyên vẹn đã là một điều may mắn. Sau này trong cuộc sống nó đã có ca ca thương yêu, cuối cùng còn có người thân, không còn phải một thân một mình sống trên đời này nữa.”
Lương Ngộ nghe ông nói từng câu từng chữ, tuy không nói nặng lời nhưng hàm ý phía sau rất sâu đậm, có cảm giác đang ân cần dạy bảo. Đúng vậy, một ngày làm huynh muội, cả đời này làm huynh muội, tại sao hắn lại có suy nghĩ không nên nghĩ tới, đặc biệt là ở trong mắt Thịnh Thì, hắn vẫn là người đã tàn một nửa.
Hắn xấu hổ không chỗ dung thân, giơ tay đỡ trán nói: “Vâng, nhị thúc dạy phải… ta nhớ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, luôn luôn không dám quên.”
Thịnh Thì thở dài một hơi, có lẽ do mình nghĩ quá nhiều rồi, không rõ tâm tư của người trẻ tuổi. Ông chỉ biết người đã mất giờ đây chỉ còn Nguyệt Hồi là có huyết thống, không nói những khía cạnh khác, luân lý làm người vẫn luôn quan trọng nhất. Ông sống đến bây giờ cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhớ lại khi còn nhỏ có nhà có huynh muội nuôi làm vợ chồng, bị người người thoái mạ như chuột chạy qua đường. Cho đến tận bây giờ, ông không muốn thấy ngày Nguyệt Hồi và Nhật Bùi cũng biến thành như vậy, loại chuyện này đương nhiên không thể chấp nhận được trong miệng người đời, phu thê Lăng Quân đã mất nhiều năm rồi, không thể sau khi chết còn bị người ta đem ra lăng mạ.
“Nhật Bùi, năm nay ngươi cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi đúng không?” Thịnh Thì cười ấm áp: “Ở một mình mãi cũng không phải cách, tìm một người thích hợp rồi lập gia đình đi, cha mẹ ngươi không muốn ngươi độc thân cả đời.”
Lương Ngộ có chút khó chịu. cúi đầu nói: “Bây giờ còn quá nhiều việc, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện đó, chờ qua một thời gian nữa… ta sẽ tìm hiểu thử.”
Thịnh Thì gật đầu: “Cả đời ta chỉ nuôi một nhi tử, ngươi và Nguyệt Hồi đối với ta mà nói cũng giống như con cái trong nhà. Ta hy vọng từng ngươi các ngươi đều thành gia lập thất, tương lai có đôi có cặp, chờ đến khi ta xuống gặp cha mẹ ngươi cũng có một lời giải thích.”
Lương Ngộ nói vâng, tuy cực kỳ nản chí nhưng nhiều năm đã ở trong quan trường, hắn đã sớm luyện được kỹ năng khắc chế bản thân. Hắn đứng lên thậm chí còn cười, nhẹ nhàng nói: “Gần đây ta phải chuẩn bị tiệc đại hôn cho Hoàng thượng, đến ngày mùng tám tháng tư sẽ đi Lưỡng Quảng, chỉ sợ không có cơ hội đến thăm nhị thúc. Hôm nay xem như đến chào từ biệt nhị thúc trước, xin nhị thúc giữ gìn sức khỏe, chờ ta hồi kinh lại nói chuyện cùng với nhị thúc.”
Thịnh Thì nói được, nhìn Lương Ngộ, trong lòng thực ra vẫn không cam lòng. Mọi người đều nghĩ Chưởng ấn Ti Lễ giám, Đề đốc Đông Xưởng có thể thâu tóm mọi việc trong quan trường, không đại thần nào trong triều dám động đến hắn, nhưng xét cho cùng, hắn cũng là một đứa trẻ khốn khổ. Trước đây hai bàn tay trắng thì thôi đi, hiện giờ hắn lại sinh ra tâm tư không nên có, cực khổ càng thêm cực khổ. Chỉ sợ Nguyệt Hồi chưa biết nội tình này, hắn đầy tâm sự nhưng nào có ai có thể nói cùng, cuối cùng chỉ có thể giấu trong lòng.
“Thời gian không còn sớm nữa, ta nên cáo từ thôi.” Hắn bước ra khỏi cửa, xoay người chắp tay: “Nhị thúc dừng bước.” Khi hắn xoay người thì ý cười trên môi của hắn đã biến mất, chậm rãi biến hóa, trở nên lạnh lùng.
Kỳ thật hôm nay hắn không nên tới, hắn đang chờ mong điều gì? Chờ mong Thịnh Thì nói Nguyệt Hồi khổ, hắn cũng khổ, hai người nên làm bạn cả đời sao? Đều chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, đương nhiên không có khả năng. Hắn cũng đã tưởng tượng nếu cha mẹ vẫn còn, biết được hắn nổi lên tâm tư không nên có với Nguyệt Hồi sẽ đối xử thế nào với hắn, có lẽ sẽ đánh gãy chân hắn, đuổi tên sói mắt trắng này ra khỏi Lương gia!
Hắn lẻ loi đi một mình trong đêm. Hiện tại còn rét tháng ba, gió cũng rất lạnh nhưng hắn lại không thấy lạnh. Tăng Kình ở bên cạnh gọi hắn, hắn mắt điếc tai ngơ, chỉ lang thang một mình không mục tiêu đi về phía trước. Trước khi hồi cung, hắn phải làm mất hết những cảm xúc không tốt, đặc biệt là trước mặt Nguyệt Hồi, hắn không thể để nàng nhìn ra manh mối, càng không thể để nàng phát hiện ra tâm tư không nên có của người ca ca này.
Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại ở lễ pháp, đây mới là chính đạo. Hắn mỉm cười tự giễu, tự trách mình ngu ngốc, cho rằng không phải huynh muội ruột thịt nên không nghĩ tới điều đó… Hắn vốn biết ý nghĩ đó không nên xuất hiện, vốn cũng đã tận lực khống chế, nhưng mà ở chung cùng nàng càng lâu thì càng hoảng loạn. Đến bây giờ hắn mới bừng tỉnh, người hãm sâu vào trong đó chỉ có một mình hắn, Nguyệt Hồi là đứa ngốc, mỗi ngày vui cười hớn hở, chỉ biết nghe theo ca ca.
Nghe lời ca ca nhưng đáng tiếc ca ca có tư tâm. Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, mặt trăng treo lơ lửng, sao hôm còn có bạn mặt trăng, hắn lại không có ai làm bạn, đến cuối cùng nhật nguyệt vĩnh viễn không thể gặp nhau, cũng chính là số mệnh của họ.
Tăng Kình vẫn luôn đánh xe đi theo sau hắn, bỗng nhiên thấy hắn dừng chân, vội kéo cương dừng xe, cẩn thận nói: “Lão tổ tông, không còn sớm nữa, ta hồi cung thôi.”
Hắn thở dài: “Về đi.” rồi xoay người bước lên xe.
Đường phố gập ghềnh, bánh xe lăn qua khiến xe ngựa đung đưa, chiếc đèn treo trên góc cũng khẽ lay động. Gương mặt Lương Ngộ lúc sáng lúc tối, cuối cùng chỉ còn dư lại vẻ mệt mỏi, sầu thảm, hắn nhắm hai mắt lại.
Xe ngựa đi đến Thần Võ môn, cửa cung đã sớm đóng lại, Tăng Kình tiến lên đệ thẻ bài, đề kỵ bên trong đi ra đón, cung kính gọi đốc chủ. Lương Ngộ gật đầu một cái, khoanh tay đi qua cổng tò vò, khi đi vào Ti Lễ giám, hắn vẫn thầm hi vọng Nguyệt Hồi còn ở đó chờ hắn về ăn cơm. Đáng tiếc trực phòng đã trống trơn, hắn dừng lại ở trước cửa, dường như khó tiếp thu được sự thật nàng không còn ở đây.
Tần Cửu An hiểu ý, tiến lên nói: “Hoàng thượng mới phái Tất Vân tới truyền lời, mời cô nương sang Dưỡng Tâm điện dùng bữa.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, lấy lại tinh thần rảo bước tiến vào trực phòng, phân phó: “Đem hết tư liệu mấy năm nay về Lưỡng Quảng tới đây, còn có Lôi Châu, Liêm Châu mang hết tới đây.”
Tần Cửu An lĩnh mệnh, vội vàng đi ra ngoài làm việc. Trực phòng chỉ còn Tăng Kình ở lại hầu hạ, hắn ta tiến lên, nhẹ giọng nói: “Lão tổ tông, tiểu nhân thông báo cho nhà ăn chuẩn bị đem đồ ăn lên, ngài ăn một chút rồi xử lý công vụ cũng không muộn.”
Lương Ngộ dựa vào ghế bành hỏi: “Lúc trước Nguyệt Hồi nói muốn đi Lưỡng Quảng, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Tăng Kình nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nguyệt Hồi cô nương không muốn xa rời lão tổ tông, không muốn tách khỏi lão tổ tông, chuyện này có thể thông cảm. Nhưng theo tiểu nhân thấy, chuyến đi này dù sao cũng rất nguy hiểm, tuy nói lão tổ tông ra ngoài có tiền hô hậu ủng, có xưởng vệ hỗ trợ, nhưng không thể cản được “chuyện chẳng may”. Hơn nữa lúc đầu lão tổ tông muốn cô nương tiến cung là vì cái gì, tới lúc này rồi còn muốn thay đổi sao?”
Lương Ngộ bị hắn ta hỏi lập tức nghẹn lời, không thể đáp lại.
Đúng vậy, kế hoạch ban đầu dễ dàng bị đảo lộn, không biết từ khi nào hắn đã chần chờ như vậy. Đáng ra hắn nên nhẫn tâm, cứng rắn hơn: “Muội ấy bướng bỉnh, ta cũng thường hết cách với muội ấy, đã như vậy thì để muội ấy ở lại cung đi. Phái nhiều người trông chừng, đừng để muội ấy gặp rắc rối, cũng đừng để ai bắt nạt muội ấy, mọi việc đợi ta trở về rồi nói tiếp.”
Tăng Kình nói vâng: “Lão tổ tông yên tâm, cho dù là ngự tiền hay là Ti Lễ giám, không ai dám động đến cô nương. Cho dù các Phi tần sau này mới tiến cung đương nhiên không có căn cơ, cũng không dám tìm đường chết gây khó dễ cho nữ quan.”
Lương Ngộ gật đầu, tùy ý lấy một quyển hoàng lịch: “Tháng sau chính là đại hôn đế hậu, đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tăng Kình nói lão tổ tông yên tâm: “Đều dựa vào những gì ngài phân phó, trước đây đã từng gánh vác một lần từ việc của tiên đế, đương nhiên sẽ tự nhiên trôi chảy.”
Cũng đúng, đổi từ trắng sang đỏ, cũng chỉ là đại lễ mà thôi, không tính là việc gì khó.
Lương Ngộ nói: “Ngày mai chuyện của Tôn gia sẽ được truyền ra ngoài, bảo Cẩm y vệ đến nhìn qua các nhà một lượt cho có lệ.” Hắn dứt lời, xua tay ý đuổi người ra ngoài.
Trực phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, một mình hắn ngồi dưới đèn, đầu rỗng tuếch, không biết Nguyệt Hồi ở Dưỡng Tâm điện thế nào rồi. Tiểu Hoàng đế quyền cao cũng háo sắc, nha đầu ngốc kia đừng có mắc mưu người ta.
Trái lo phải nghĩ cũng không yên, hắn đi ra khỏi trực phòng. Hôm nay ánh trăng không tệ, bao phủ khắp nơi một màu xanh thẫm, hắn nhìn Dưỡng Tâm điện ở nơi xa, nơi sâu thẳm nhất trong cung điện…
“Người đâu.” Hắn đột nhiên gọi người.
Ti Phòng ở hành lang lập tức đi tới: “Nghe lệnh lão tổ tông.”
Hắn nói: “Ngươi đến Thượng Đồng sử một chuyến, xem xem tối nay là ai may mắn.”
Ti phòng nhận lệnh, đè mũ chạy nhanh ra khỏi nha môn. Hắn vẫn luôn đứng dưới mái hiên, cho đến khi phòng ăn đưa đồ ăn đến mới không thể không về phòng.
Một bữa này hắn ăn không hề biết mùi vị như thế nào, không ai ngồi đối diện hô to “Ca ca ăn cái này”, hắn ăn mất ngon. Đã cô đơn bao lâu, bỗng nhiên có một người ầm ĩ xuất hiện, giống như một căn phòng trống được lấp đầy đèn, một khi hắn đã thích nghi được với ánh sáng, lại lâm vào cảnh tối tăm sẽ hoàn toàn mất phương hướng, luống cuống.
Bên ngoài có tiếng chân truyền tới, hắn ngẩng đầu xe, Ti phòng đi đến nói: “Tiểu nhân đã hỏi Đồng sử, Đồng sử nói năm ngày trước Vạn Tuế gia có chọn Ti môn, mấy ngày sau lại kêu thôi, hôm nay cũng vậy, chưa chọn ai.”
Khoảng năm ngày, lại truyền Nguyệt Hồi đến dùng bữa, chỉ sợ y có ý đồ!
Lương Ngộ nóng nảy nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn đã quyết định để nàng ở lại cung rồi hắn sẽ đi xa cơ mà? Nếu Hoàng đế có lâm hạnh nàng, ai có thể ngăn cản được? Chờ hắn trở về cảnh còn người mất, chỉ có thể nói một tiếng đáng.
Các cánh cửa đi đến lục cung đều đã khóa lại, bắt mở ra khó tránh khỏi gây náo động, hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng trong đêm nay. Ngày hôm sau, khi hắn đi đến Từ Ninh cung, lòng hắn như lửa đốt, hắn lại thấy Nguyệt Hồi đang ở trong phòng nhàn nhã uống cháo. Nàng thấy hắn lập tức đứng dậy, nhìn sắc trời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Huynh tới đây sớm thế làm gì?”
Lương Ngộ nhìn nàng thật cẩn thận, thấy nàng vẫn rất thản nhiên mới thả lỏng được, chỉ nói: “Không có gì, hôm nay đề phòng Công chúa vào cung, muội đừng ở đây, quay về Ti Lễ giám đi.”
Nguyệt Hồi nói: “Muội không đi Ti Lễ giám, để muội về thu thập đồ chuẩn bị đi về phương nam.”
Nàng vui vẻ, một lòng nghĩ về chuyện xuất cung, kết quả đổi lấy một câu nói của Lương Ngộ: “Đừng đi phương nam nữa, ở lại cung đi.”
Nguyệt Hồi thoáng chốc bị dội một chậu nước lạnh, vừa định hỏi tại sao thì hắn cũng không nói gì tiếp mà chỉ xoay người ra khỏi cung.