Hắn cũng cố gắng hỏi nàng trong lúc ăn cơm chiều: “Nếu muội không có ca ca thì sao?”
Nguyệt Hồi ngậm giò trong miệng, hoảng sợ nhìn hắn: “Hả hả, sao lại không có? Huynh muốn đi đâu? Tới chân trời thì huynh vẫn là ca ca của muội, chẳng lẽ huynh không cần muội nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ nói không phải: “Ý của huynh là nếu muội không tìm thấy ca ca thì sẽ thế nào?”
Nguyệt Hồi nghiêng đầu cân nhắc một chút: “Huynh không tới tìm muội thì chính muội cũng không biết mình có ca ca, cùng lắm thì không có người thân nào, muội và Tiểu Tứ sống nương tựa vào nhau, không sao cả. Nhưng nếu huynh đã tìm được muội rồi mà lại nói không có ca ca thì sao…” Nàng ngập ngừng nói: “Huynh đừng làm muội sợ, đang tết, không thể nói chuyện không may mắn.”
Đúng vậy, hắn có chút hồ đồ, vậy mà lại đi nói những lời này với nàng. Sau khi hắn biết rõ thân thế, đơn giản khiến cô từ người người thân trở lại thành người lẻ loi một mình. Vốn dĩ nàng ở trên bến tàu làm việc linh tinh, tuy rằng thiếu ăn thiếu mặc nhưng nàng có được tự do, gặp được một người không tệ, có một tiền đồ không tồi. Nhưng hắn nhận nàng về, đưa nàng vào cung, nếu hiện tại rời khỏi hắn thì nàng sẽ như thế nào?
Thật ra nói cho cùng, cũng là bản thân hắn tự nghĩ linh tinh, một ngày làm người một nhà thì suốt đời làm người một nhà. Hắn nhìn nàng lớn cho đến năm sáu tuổi, mà hắn lại làm lạc mất nàng, quan hệ sâu đậm như vậy, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được.
Nhưng Nguyệt Hồi lại bị hắn làm cho hoảng sợ, ở vị trí của Lương Ngộ nếu không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bên ngoài có bao nhiêu người hận hắn thấu xương, trong triều có bao nhiêu người muốn mạng của hắn, hắn nói ra lời này, nàng cảm thấy có chuyện lớn xảy ra rồi.
Lúc này Nguyệt Hồi không ăn nổi cơm nữa, nàng gác đũa lại, dè dặt đi về phía trước, nhẹ giọng nói: “Ca ca, nếu huynh gặp khó khăn gì thì nhất định phải nói với muội, chúng ta không được nói mỗi chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Hai ngày nay muội thấy huynh cứ bồn chồn không yên, có phải nhận được chuyện gì khó giải quyết, nguy hiểm tới địa vị của huynh, hoặc là tính mạng của huynh? Nếu có thì nói cho muội biết, muội không muốn một ngày nào đó phải nghe từ miệng của người khác, muội không còn ca ca nữa.”
Lương Ngộ quả thật chán nản với cách dùng từ của nàng, chưởng ấn đốc chủ oai phong lẫm liệt mà qua miệng nàng lại thành một người bồn chồn không yên. Nhưng nàng thật sự lo lắng cho sự an nguy của hắn, khuôn mặt nghiêm túc cùng đôi mắt mở to kia đối diện hắn, giống như khi còn nhỏ nàng đòi hắn mua đá bào vậy, đều có dáng vẻ bướng bỉnh.
Hắn rủ mắt xuống, nói một cách chậm rãi: “Chẳng qua huynh thuận miệng nói thôi, muội đừng để trong lòng. Huynh cũng biết trong ngoài triều đình đều có người muốn mạng của huynh, nhưng bọn họ không có bản lĩnh đó, muội cứ yên tâm. Hôm nay huynh ra ngoài là để đi thăm một người bạn cũ của phụ thân, thuận tiện hỏi thăm chuyện trước đây… đều là mấy chuyện vặt vãnh, không có gì quan trọng, muội cũng không cần hỏi nhiều, lúc mọi chuyện xảy ra muội còn chưa sinh ra, nói cho muội biết thì muội cũng nghe không hiểu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi “ồ” một tiếng: “Vậy thì muội không phải lo nữa. Từ nay về sau huynh không được nói như vậy, sẽ dọa muội đó. Khó khăn lắm muội mới tìm được người thân, tự dưng lại nói là không có, vậy thì thà rằng chưa từng tìm được còn hơn.” Nàng vừa nói vừa nắm tay áo gắp đồ ăn cho hắn: “Ca ca, huynh phải hứa với muội, phải sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, còn sống ngày nào thì phải chăm sóc muội ngày đó, không được vứt bỏ ta.”
Nàng là quỷ bám đuôi nhưng Lương Ngộ vừa nghe lời này xong thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhị lão Lương gia nói với hắn, không là người thân thì cũng là ân nhân, bọn họ chỉ có mỗi Nguyệt Hồi, hắn đương nhiên sẽ dùng tính mạng để bảo vệ nàng.
Cũng may suy nghĩ của nàng đơn giản, không quá lòng vòng, vào cung mười bữa thì sáu bữa ăn chùa uống chùa ở chỗ hắn, còn lại thì ngồi ăn ở một góc bàn ăn của Hoàng thượng. Đương nhiên, ban ngày đồ ăn của hoàng đế có rất nhiều món mà thực đơn cơm tối của chưởng ấn cũng không ít. Lộc ăn của người này cũng khá tốt, trước đây chưa được hưởng thụ thì bây giờ được hưởng bù. Hắn nhìn nàng mỗi ngày đi qua đi lại giữa Càn Thanh cung và Ti Lễ giám, sống như cá gặp nước, ngoại trừ lúc trước bị Giang Hoàng hậu gây hấn phải chịu khổ thì sau đó mọi việc đều suôn sẻ.
Sau khi ăn cơm xong, cửa cung đã sớm bị khóa, nàng ăn cơm no lau lau miệng: “Hay là tối nay muội không quay về nữa, huynh sắp xếp cho muội một gian phòng ở Ti Lễ giám… ở gian bên cạnh là được.” Nói xong nhe răng cười: “Muội muốn làm hàng xóm của huynh.”
Lương Ngộ nói không được: “Đây là nha môn thái giám, sao có thể để một nữ quan ở lại. Ăn xong rồi thì đi đi, huynh đưa muội về Nhạc Chí trai.”
Nguyệt Hồi không còn cách nào khác đành chậm chạp khoác thêm áo choàng, cho tay vào ống tay áo, trước khi đi còn nói thầm: “Cũng đâu phải chưa từng ở lại… đều là người một nhà, có gì mà không tiện.”
Lương Ngộ nói: “Đừng lẩm bẩm nữa, đưa muội đi rồi, huynh có việc phải làm nữa.”
Nàng bất đắc dĩ hơi loạng choạng người: “Ca ca, muội đau đầu.”
Nhưng sao có thể dựa vào bệnh này lừa gạt cả đời được chứ. Lương Ngộ nói: “Huynh đỡ muội.”
Ai ngờ được nàng lại nhảy lên lưng hắn: “Ca ca, huynh cõng muội đi!”
Nàng dính chặt lên như cao da chó. Họ còn chưa ra khỏi nha môn đâu, tuy hiện tại mấy tên tiểu thái giám không dám ngước mắt, nhưng cũng không thể bịt lỗ tai lại, nàng nói cái gì thì bọn họ đều nghe được cả.
Cũng may bọn họ không giấu giếm quan hệ trước mặt Hoàng đế, nếu không dáng vẻ này của nàng sớm muộn gì cũng gây ra rắc rối. Lương Ngộ né tránh: “Đừng làm loạn, để người khác thấy thì còn ra thể thống gì.”
Nguyệt Hồi là người ít được dạy bảo, trong đầu không thể nhớ được chuyện này nên lúc nào nàng cũng phải để người khác nhắc nhở. Sau khi nghe hắn nói vậy, nàng đành nghiêm túc một lát, đoan trang đi ra khỏi Trinh Thuận môn, ngay cả bước đi cũng rất đều. Đoạn đường từ nha môn đến Ngự hoa viên rất xa, hiện tại trước sau cửa cung đều đã bị khóa, đường đi rất yên ắng. Nguyệt Hồi liếc trộm ca ca, ca ca cầm một chiếc đèn l*иg, dáng người cao ráo tuấn tú. Ánh sáng từ đèn l*иg chiếu lên cánh tay áo có hoa văn của hắn, những đường chỉ nhỏ vàng bạc cứ nối tiếp nhau.
Nàng lùi về sau một chút rồi lập tức nhảy lên lưng hắn: “Lúc này có thể cõng muội rồi.”
Lương Ngộ bị nàng nhảy lên bất ngờ nên lảo đảo hai bước, không răn dạy nàng nữa mà đưa đèn l*иg cho nàng, hai tay giữ chắc chân nàng.
Nàng đung đưa chiếc đèn, ca ca cõng nàng đi về phía trước, nàng chỉ về phía trước: “Huynh có nhìn thấy ngôi sao Hôm kia không, hôm nay không có ánh trăng, nếu có ánh trăng, nó nên ở cạnh ánh trăng. Sao Hôm và ánh trăng, bọn họ là huynh đệ tốt, giống như là muội và ca ca vậy.”
Lương Ngộ ngước mắt nhìn lên trời: “Sao Hôm có bạn là trăng, không có trăng thì sao Hôm sẽ cô đơn. Nhưng nếu không có sao Hôm thì bên cạnh trăng vẫn còn có nhiều ngôi sao khác, ánh trăng sẽ không cô đơn…”
Nguyệt Hồi cũng hiểu ý của hắn: “Lời của huynh có hàm ý, muội cũng chả có bao nhiêu người bạn…”
Sao lại không có chứ, một bên có hoàng đế, một bên có Tiểu Tứ, có lẽ một thời gian nữa lại có Tiểu Ngũ, Tiểu Lục.
Nhưng mà hai người họ không liên quan đến nhau, bọn họ thích cũng được, yêu cũng được, hắn làm ca ca, không nên đánh đồng. Lương Ngộ không thể nói tiếp về đề tài này, hắn hơi nghiêng đầu, nói: “Huynh có tuổi rồi, có đôi khi không khỏi xúc động.”
Nguyệt Hồi khỏi bật cười: “Huynh đã lớn được bao nhiêu mà nói mình già rồi. Thật ra huynh đừng lo, muội vào cung sẽ không thể ra được, sau này huynh đừng vì không tống cổ được muội đi mà giận dỗi muội là được rồi.”
Lương Ngộ hờ hững cười một tiếng, cũng không nói gì nữa, chỉ cõng nàng chậm rãi đi về phía trước.
Nguyệt Hồi hỏi: “Muội có nặng không?”
Lương Ngộ nói không nặng: “Sau này mà lười thì cứ nói lười, đừng có mang chuyện đau đầu ra nói.”
“Nhưng muội đã mười tám tuổi rồi còn để ca ca cõng thì rất kỳ cục.” Nàng vòng tay qua cổ hắn, hơi cúi đầu, có chút ấm ức nói: “Muội nhớ rõ khi còn nhỏ muội rất thích được ca ca cõng, hiện tại lớn rồi mà vẫn còn thích, không bỏ được.”
Lương Ngộ nói: “Vậy đừng bỏ, dù sao việc huynh không có tiền đồ đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”
Vì vậy Nguyệt Hồi yên tâm, dựa đầu vào vai hắn nói: “Có tiền đồ làm gì, có một ca ca như huynh đã là tiền đồ lớn nhất của muội rồi.” Nói ra lời hay ý đẹp như vậy mà không cần ai dạy đã làm hắn cảm thấy thỏa mãn.
Bọn họ từ từ đi đến trước cửa cung, cuối cùng nàng cũng biết kiêng dè, nhảy từ trên lưng hắn xuống.
Lương Ngộ tiến lên gõ cửa, tiểu thái giám trực đêm bên trong hỏi là ai, cứng rắn nói: “Cửa cung đã khóa rồi, không được phép mở. Nếu có việc gì thì để mai hẵng tới.”
Hắn nói một câu “Là ta” rồi không nói thêm lời nào nữa.
Một con mắt liếc nhìn ra ngoài từ khe cửa, hắn ta vội vàng mở cửa ra: “Tiểu nhân có tội, không biết lão tổ tông giá lâm…”
Nguyệt Hồi rảo bước đi vào cửa, nói huynh quay về đi, Nhạc Chí trai nằm ở một đầu khác ở hoa viên, đêm tối như vậy mà để một mình nàng đi qua thì hắn không yên tâm, hắn liền nói: “Ngày mai sẽ phái tới cho ta hai cung nữ, hầu hạ rửa mặt cũng tốt.”
Nói xong hắn đứng ở trước cửa dõi mắt nhìn nàng. Nguyệt Hồi đẩy cửa, còn tỏ vẻ đáng thương: “Haiz, muội thật đáng thương, muốn ở lại Ti lễ giám mà Chưởng ấn đại nhân lại không cho, còn đưa muội về căn nhà lạnh lẽo, nhìn muội lạnh cóng, chảy cả nước mũi, tay nhỏ lạnh buốt.”
Lương Ngộ cũng hết cách với nàng, trong phòng đã sớm có người châm đèn, cũng đã đặt chậu than, nàng còn trợn mắt nói dối. Nàng không thể ăn vạ dùng phòng ngủ riêng của hắn nên trong lòng khó chịu, hắn có thể nhìn ra, cũng không muốn cãi nhau với nàng, chỉ nói: “Đóng cửa lại, huynh đi đây.”
Nguyệt Hồi thấy vô vọng, thở dài nói: “Huynh đi cẩn thận, để ý mặt đất không trơn.” Lúc trước nàng để hắn cõng trên lưng, không nghĩ tới điều này.
Lương Ngộ gật gật đầu, nhìn nàng đóng cửa lại, hắn đứng ở trước cửa một lát rồi mới xoay người đi về phía Ti lễ giám.
Chỉ cần giữa hai huynh muội không có gì ngăn cách, đã là một ân huệ lớn rồi. Lòng hắn bây giờ đã bắt đầu bình tĩnh lại, sau này cho dù thế nào cũng mặc kệ, hắn đã sớm qua cái tuổi biết được sự thật thì không muốn sống nữa, hắn đã trải qua nhiều năm như vậy, có gì đáng sợ hơn là mất đi quyền lực chứ!
Hắn bắt đầu tận lực chuẩn bị cho việc tự mình chấp chính của Hoàng đế, bề ngoài thì triều đình có vẻ yên ổn, có vết xe đổ của hai gã quan trong nội các lúc trước, những tên đại thần dù có bất mãn gì đi chăng nữa cũng không dám có dị nghị.
Rất tốt, chính là cục diện như vậy, tuy có thể tấu chiến công nhưng cũng phải có mức độ. Giống như quan viên hai phái thời Văn Tông, đến hiện tại không thể xảy ra lần nữa. Trước đây Ti lễ giám không ra mặt, những tên quan văn dám đối mặt bác bỏ lời của Hoàng đế, hiện giờ trong triều đã có Lương Ngộ, mặc dù không thể cấm họ nói nhưng ít nhất có thể khiến họ kiềm chế lại lời nói và hành động của mình, cho bọn họ biết thế nào là quy củ.
Ở nha môn Ti Lễ giám cũng có thời gian nghị sự theo thông lệ, ở giữa chính đường đặt một chậu than, mấy tên thiếu giam tư phòng ở hai dịch tự tìm chỗ ngồi, Dương Ngu Lỗ nói: “Hoàng thượng tự mình chấp chính là chuyện đại sự, nếu đến lúc đó Thái hậu vẫn không ra mặt thì các triều thần và nhóm các Vương hầu sẽ nghĩ thế nào?”
Tần Cửu An nói: “Nhóm Vương hầu? Vương gia và Hoàng tử chia ra nói riêng đi, nói đến vương gia, họ chỉ cần quản tốt được mấy chuyện tại đất của mình đã là không tệ rồi, đến chuyện triều đình chính vụ mà còn muốn nhúng tay vào, chẳng lẽ muốn tạo phản sao! Còn mấy tên Hoàng tử, trên tay không có chút quyền lực, nên ở nhà nuôi chó khoe chim, không cần can thiệp vào chuyện triều chính, đại điển tự mình chấp chính được sắp xếp như thế nào thì liên quan gì đến bọn họ? Cho nên theo ta, vẫn cứ để Thái hậu cáo bệnh, không cần bà ta ra mặt. Ai dám lắm miệng, Xưởng vệ cũng không để yên, rút của hắn hai cái răng cửa thì ai còn dám nói gì.”
Tần Cửu An làm việc rất đơn giản thô bạo, thật ra chưa bao giờ được Lương Ngộ đánh giá cao. Ban đầu còn Lạc Thừa Lương, hiện giờ Lạc thái giám đã bị phái đi đào quặng, trong đám thiếu giam chỉ có mỗi Dương Ngu Lỗ là được trọng dụng hơn chút.
Dương Ngu Lỗ không muốn đắc tội, cười nói: “Tần ca nói được tức là được, nhưng ta nghĩ, những tên công thần đó đều đã được rèn luyện trên quan trường nhiều năm, trước mắt coi như là chặn được miệng họ thì sau này cũng không chặn được cả đời. Hoàng đế của chúng ta tự mình chấp chính, xưa này đã có quy củ thế này rồi, Thái hậu thay mặt cho tiên đế, có Thái hậu tọa trấn mới được danh chính ngôn thuận. Huynh đệ của Hoàng đế rất nhiều, hà tất phải tạo ra điểm yếu này để người ta bàn tán.”
Tăng Kình không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía trước.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chấp sự đứng ở ngoài cửa hồi bẩm: “Lão tổ tông, Đông Xưởng truyền tấu tới, Lưu học sĩ Hàn lâm viện ở nhà bàn tán chuyện triều chính, thầm nói Hoàng thượng bất kính với mẫu hậu, qua cầu rút ván.”
Lương Ngộ đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: “Xem đi, chuyện này nói đến là đến. Một tên hầu đọc ngũ phẩm nho nhỏ, tình cảm nồng nàn còn nói bậy với lão bà, xem ra chuyện này không thể không thận trọng.” Hắn phân phó xuống dưới, “Nếu đã tra ra được người chửi bới thánh dự thì còn chần chờ gì nữa? Đông Xưởng bắt người không cần phải rêu rao bốn phía, tin tức rò rỉ ra còn nhanh hơn chúng ta nghĩ đấy.”
Chấp sự lĩnh mệnh đi ra ngoài truyền lời, Tăng Kình mới nói: “Trong triều đình bảy hồ lô tám cái gáo này, bề ngoài thì phục nhưng bên trong chưa chắc đã ở nhà đợi chuẩn bị ngày tự mình chấp chính. Giống như Dương Ngu Lỗ nói, nhỡ đâu có sai lầm, chính là nhược điểm cả đời.”
Lương Ngộ gật đầu: “Ta cũng đã hiểu rõ chuyện này trong lòng, dù sao đã tới nước này rồi, nhìn dáng vẻ muốn mời phật thật kia, công việc chuẩn bị cho đại điển không thể qua loa, Cửu An lo liệu kỹ một chút, nếu như làm không xong sai sự thì ngươi tự tìm quan tài đi thôi.”
Tần Cửu An nghe xong, rụt cổ nói vâng, Lương Ngộ xoa xoa bồ đề trên cổ tay lại nói: “Đây là chuyện quốc sự, ai cũng có thể nghỉ ngơi, duy chỉ có Ti Lễ giám là không được nghỉ. Cũng đúng lúc chủ tử tự mình chấp chính, chờ sau khi vượt qua giai đoạn này thì về sau liền tốt rồi. Trước mắt mọi người không thể không mệt được, lòng ta hiểu rõ, sau khi làm xong việc này rồi, ta sẽ hồi bẩm lại với hoàng đế, tăng bổng lộc lên một chút, cũng không thể để mọi người uổng công vất vả một lần được.”
Mọi người rối rít đa tạ, người có nhiệm vụ đều lui ra ngoài làm, chỉ còn lại Tăng Kình chần chờ nói: “Lão tổ tông, đến lúc đó chúng ta đặt bức bình phong bên cạnh ngự tọa là được. Hiện giờ Thái hậu đã có tuổi rồi mà người ở hậu cung cũng không nên xuất đầu lộ diện, cứ ở sau bức bình phong tùy tiện nói hai câu là được.”
Nhưng Lương Ngộ lắc đầu, xoay xoay bồ đề trong tay nói: “Đại điển tự mình chấp chính không giống với các loại đại điển khác, Thái hậu nhất định phải lộ diện, nhưng với tâm tình của bà ta hiện tại, sợ là không dễ dàng đáp ứng như vậy… Chờ ta đến chỗ Vạn Tuế gia rồi mới quyết định, hoặc là dò hỏi ý Thái hậu, nếu bà ta đã nghĩ thông suốt, chính chủ ra mặt thì mới là tốt nhất. Dù sao ta cũng không muốn làm những chuyện tổn hại tới đạo đức, so đo với nữ tử không phải là việc mà đại trượng phu làm.”