Chương 35



Nhưng rõ ràng là nàng đã nghĩ quá đơn giản, cái gọi là bản trứ cũng không phải là bị ăn gậy.

Ma ma chưởng hình mang nàng tới đường hẻm phía sau Từ Ninh cung, cười nói với nàng: “Cô nương, đắc tội rồi, chúng ta cũng không có cách nào khác, chủ tử đã hạ lệnh, chúng ta phải đảm nhận.” Bà ta vừa nói vừa đưa tay ra hiệu: “Cô nương, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Rất nho nhã lễ phép, quả thật giống như mời khách ăn tiệc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Hồi chớp mắt, nàng không hiểu lắm, một ma ma trong đó thấy nàng ngây ngốc thì lạnh giọng nói: “Cô nương mới tiến cung, có lẽ là không biết quy củ trong cung, xin cô nương đứng nghiêm hướng mặt về phía Bắc, xoay người duỗi tay, hai tay nắm chặt lấy hai chân.”

Cái này giống như kéo giãn gân cốt khi luyện múa trong lớp tạp kỹ sao, Nguyệt Hồi dựa theo đó mà làm, đáng tiếc là mùa đông mặc áo váy dày, không hạ eo xuống được, nàng câu lấy hai mũi chân, thật sự không câu được.

Thế là hai ma ma kia bắt đầu giễu cợt: “Cô nương trẻ tuổi, cũng không phải tay chân già cỗi, làm sao mà ngay cả chuyện này cũng không làm được vậy? Không phải là bụng không tiện chứ!”

Nguyệt Hồi nghe được thì giận: “Ma ma, ta là hoàng hoa đại khuê nữ, không có dơ bẩn mục nát như hai người nói.”

Hai ma ma nghe thấy nàng mạnh miệng thì phạt càng thêm đâu ra đấy, không cho phép lười biếng một chút nào. Tiểu côn trong tay được vung lên vang tiếng vù vù: “Cô nương đã nói như vậy, vậy chúng ta có thể làm thật rồi.” Chát một tiếng, roi quất vào mông: “Để thẳng chân đi, không được cong lại! Thật ra cũng không quá khó, chính là như vậy, đứng đủ một canh giờ, tốt hơn đôn tỏa nhiều rồi.”

Đôn tỏa lại là trò gì? Đầu của Nguyệt Hồi hướng xuống, máu chảy lên đầu, nàng miễn cưỡng giơ cổ lên, trông thấy một ma ma dựa lưng vào tường cười nói: “Cô nương chưa từng nghe nói cái gì gọi là đôn tỏa sao? Đó là cung nữ làm sai, bị phạt dùng dụng cụ tra tấn. Chính là hòm gỗ cao một gang tay, rộng một thước, trên nắp khắc bốn cái lỗ, khóa tay chân vào đó, đó mới là ngồi không được đứng không được, lại không chuyển chỗ được, khổ thân mình đấy.”

Nguyệt Hồi nghĩ thấy thật ra cũng không kém bao nhiêu, đều là không cho di chuyển, không cho đứng thẳng người. Có điều trong cung này thật sự là đen tối đến mức dọa người, nàng vốn cho rằng làm nô tài hầu hạ người ta là đã đủ uất ức rồi, không nghĩ tới vừa không để ý là còn phải chịu sự tra tấn như vậy. Vào lúc mới được một nén hương, nàng liền bắt đầu cảm thấy hoa mắt váng đầu, ngực bị đè nén, trong lỗ tai vang tiếng ong ong, lại không thở được. Roi của ma ma chưởng hình lại rơi xuống, bởi vì chân nàng rung thân nàng đong đưa, người sắp trượt xuống rồi.

Ma ma nói: “Cô nương, cô nương đừng khiến chúng ta khó xử, chúng ta biết cô nương là người nhà của Lương Chưởng ấn, nhưng Thái hậu nương nương là chủ tử của chúng ta không phải sao! Chúng ta cùng vào với nương nương lúc tiến cung, mấy chục năm làm chủ tớ, cũng nên nghe theo chủ tử, cô nương nói xem có đúng không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Hồi ngơ ngẩn rồi, người cũng hoảng hốt, đầu óc vẫn có thể suy nghĩ, nàng cố hết sức thử thương lượng: “Ma ma, tuy Thái hậu nương nương là chủ tử… hai vị cũng sẽ có lúc liên hệ với Lương Chưởng ấn. Ta đây… thật sự không được nữa, cho ta… cho ta nghỉ một chút được không?”

Những ma ma kia quanh năm ở trong thâm cung, lớn tuổi như vậy cũng chưa gả đi, cũng không có con cái, đối với con trẻ đương nhiên là thiếu đi lòng nhân ái. Nghe thấy nàng cầu xin tha thứ, bà ta quả quyết nói không được, còn muốn giả làm người tốt mà móc tim móc phổi nói: “Xin cô nương thứ lỗi, chúng ta nghe lệnh làm việc, làm hỏng việc thì Thái hậu nương nương sẽ trách tội chúng ta, chúng ta không chịu trách nhiệm được. Cô nương xem, cô nương bị phạt ở đây, chúng ta cũng không dễ dàng, trời lạnh như thế mà đứng trong gió Tây Bắc, cóng đến mức mũi đều sắp rơi mất rồi.”

Nguyệt Hồi biết, nàng nói gì cũng vô dụng, cầu xin những bà già này tha thứ thực sự không đáng, nàng dứt khoát im lặng, sống hay chết đều xem tạo hóa.

Nhưng lúc này thực sự quá khó chịu, một canh giờ, nàng xác định là không sống được nữa. Bây giờ suy nghĩ lại, cả đời này sao mà thảm, từ nhỏ bữa đói bữa no mà trưởng thành, không dễ gì mới sống giống con người, lại phải chết lãng phí như vậy.

Vào lúc nàng đang cảm khái ông trời bất công thì ông trời cực kỳ nể mặt nàng mà tạo thêm cho nàng áp lực mới --- Tất Vân đã nói rồi, quả nhiên trời mưa rồi.

Hai ma ma kinh ngạc: “Nói mưa to liền mưa rồi, vận thế của cô nương thật là kém.”

Còn không phải sao, Nguyệt Hồi miễn cưỡng mở mắt ra, kim hoa cùng với hạt mưa rơi xuống, từng thứ từng thứ nện bên chân nàng. Nàng mặc bào phục nữ quan bằng lụa, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi sàn sạt trên lưng. Dần dần mưa rơi lớn hơn, hai ma ma đến gần đó tránh mưa, nàng giống như con hươu con hạc trước Từ Ninh cung, còn phải ở đó giữ vững.

Bị giày vò đến kịch liệt, trên người nổi lên một lớp mồ hôi nóng, nàng cảm thấy eo mình sắp gãy mất rồi, đầu cũng không phải của nàng nữa, trong lòng dời sông lấp biển, suýt nữa nôn cơm tối qua ra.

Nước mưa thấm vào áo khoác, bên trong nóng hổi bên ngoài lạnh buốt. Mưa lạnh từ hai bên tóc mai nhỏ xuống, nàng từ từ nhắm hai mắt lại nghĩ, cảm thấy lúc này mình thật giống đồng hồ cát.

Không biết qua bao lâu, có lẽ cũng đã nửa canh giờ, nàng mơ màng, cảm thấy hồn sắp bay ra ngoài, nàng không giữ được nữa. Vừa đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền đến, hạt mưa rơi trên mặt lụa dầu vang lên tiếng đồm độp. Một đôi giày thêu mãng xà mạ vàng đến trước mặt nàng, hai cánh tay dùng lực giữ lấy nàng, nàng nghe thấy giọng nói của Lương Ngộ, hắn thì thào gọi: “Nguyệt Hồi… Nguyệt Hồi… ca ca tới rồi.”

Cuối cùng Nguyệt Hồi cũng có hy vọng, cuối cùng cũng có thể xụi xuống, nàng cảm thấy không thể thở được, nàng khóc nói: “Ca ca, muội đau eo… không đứng lên nổi nữa…”

Trái tim Lương Ngộ đều run run, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có cảm nhận mãnh liệt đến thế, muốn gϊếŧ người, muốn phanh thây xé xác những lão phụ ác độc kia. Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là Nguyệt Hồi, hắn cắn răng ấm giọng trấn an nàng: “Đừng gấp, từ từng đứng lên, không thể đột ngột, sẽ bị thương.”

Hai ma ma chưởng hình bên cạnh đã bị thuộc hạ áp chế, đến lúc này mới biết sợ, dập đầu nói lắp bắp: “Chưởng ấn đại nhân, chúng ta phụng… phụng mệnh Thái hậu nương nương…”

Người mặc cẩm y áo lông kia hừ cười, vẻ mặt mơ hồ hiện ra màu xanh, từ trong răng gạt ra mấy câu: “Từ trước đến nay chỉ có Lương Ngộ ta tra tấn người ta, hôm nay hình phạt này lại dùng đến trên người của người nhà ta, lá gan của các ngươi không nhỏ.”

Hai ma ma ỷ mình là người của Từ Ninh cung, thoạt đầu cũng không cho rằng Lương Ngộ có thể làm gì bọn họ, nhưng nghe thấy lời này, còn có những thái giám ra tay hết sức, lúc này mới cảm thấy đại sự không ổn.

Nguyệt Hồi trì hoãn hồi lâu, không dễ gì mới có thể khom người đứng vững, nhưng trời đất quay cuồng, hơn nữa toàn thân ướt đẫm lại lạnh thế là vừa run rẩy vừa khóc vừa nôn, dáng vẻ nhếch nhác đó, thật sự là cả đời chưa từng có.

Lương Ngộ cởϊ áσ choàng bao trùm lấy nàng, ôm ngang lên. Hai ma ma kia trông mong nhìn hắn, lúc hắn đi ngang qua thì ném lại một câu: “Đưa ra bên ngoài đi, thu dọn sạch sẽ, đừng khiến lão nhân gia Thái hậu lo lắng.”

Hai ma ma kia sợ hãi, mở miệng muốn gào thì sớm đã có khăn tay chặn miệng bọn họ.

Trong cung muốn xử lý cung nhân thực sự là dễ như trở bàn tay. Hai ma ma kia bị khiêng đi giống như khiêng heo đi ra sau đường hẻm, lại bị nhét vào thùng gỗ lớn đựng nước rửa chén, cho dù Giang Thái hậu có bản lĩnh thông thiên triệt địa thì đời này cũng không thể tìm thấy bọn họ nữa.

Lương Ngộ trực tiếp ôm Nguyệt Hồi vào Ti Lễ giám, để trong phòng vây của Lạc Chí trai đã không thể yên tâm nữa, bản trứ này sẽ để lại nguồn bệnh, nếu như điều trị không tốt, nôn nửa thành bệnh hoặc mất mạng đều có khả năng.

Tăng Kình thấy thế thì vội phân phó mời Thái y đến, lại giúp đỡ sắp xếp người vào trực phòng của Chưởng ấn. Nguyệt Hồi đáng thương, sắc mặt như giấy vàng, Tăng Kình thấy thế thì trực tiếp nhíu mày: “Thái hậu đây là muốn hạ tử thủ sao, làm tổn hại cô nương thành như vậy.” Hắn ta lại vội vàng kêu hai cung nữ đến hầu hạ thay y phục, thấy Lương Ngộ lo lắng đứng bên cạnh, hắn ta đành phải nhẹ giọng đề điểm: “Lão tổ tông, trước hết để cô nương thay y phục đã rồi lại che lại, nếu không sẽ cảm lạnh.”

Lúc này Lương Ngộ mới rời khỏi trực phòng, mưa bên ngoài lại lớn hơn mấy phần, hắn đứng dưới hiên, dần dần áp chế sự phẫn hận trước đó lại, vẻ mặt lại bình thản giống như thường ngày.

Tần Cửu An xong xuôi rồi thì quay về báo cáo, hắn ta cung kính nói: “Hồi lão tổ tông, hai ma ma kia đã được đưa ra ngoài rồi.”

Lương Ngộ nhàn nhạt ừm một tiếng, Tăng Kình lại có chút bận tâm: “Xử lý hai cung nhân thì dễ dàng, nhưng lát nữa nếu Thái hậu có tra hỏi…”

Tra hỏi thì có thể thế nào? Lần này may mà Tất Vân suy nghĩ rõ ràng mà báo cho người hầu hạ trên điện, nếu như trì hoãn thêm nửa khắc thì quay lại sợ là phải nhặt xác cho Nguyệt Hồi rồi.

Hóa ra là không có được bằng chứng nên Thái hậu có thể tùy ý giận cá chém thớt, vả lại không bàn sống chét, vậy thì không có gì để khách sao nữa. Lương Ngộ liếc mắt, nhìn qua mưa bụi bay tán loạn bên ngoài mái hiên, ngâm nga nói: “Giữ lại hai bà già kia mà trở lại thêm mắm dặm muối thì cũng phiền phức, dứt khoát trừng trị cho bình yên. Thái hậu muốn tra người, chỉ dựa vào bà ta thì đi đâu tra! Nói câu không nên nói, nữ nhân hậu cung này cho dù có tôn quý như Thái hậu thì cũng chỉ là chim chóc trong l*иg, ngươi kính bà ta, bà ta chính là Thái hậu, ngươi không kính bà ta thì ngay cả cái rắm bà ta cũng không phải. Chủ tử bây giờ của chúng ta là Hoàng thượng, tương lai Hoàng hậu mới là quốc mẫu, Giang Thái hậu…” Hắn lạnh lùng mỉm cười một cái: “Hoàng thượng cũng sắp tự mình chấp chính rồi, đại điển quan trọng nếu bà ta không bằng lòng lộ diện thì cứ để bà ta mượn cớ bệnh là được. Chỉ cần đại lễ vừa thành, sau này Thái hậu nương nương liền nên an tâm bảo dưỡng, không gặp người ngoài.”

Nói cho cùng thì Thái hậu không phải là thân mẫu của Hoàng đế, chẳng qua trên danh nghĩa gọi một tiếng mẫu hậu, hai năm này lại chồng chất đầy trò, đầu óc không có tham chính lại muốn xưng chế, thù này đã sớm kết rồi. Lương Ngộ vốn còn nghĩ, bất kể như thế nào thì mạo xưng bà ta, để Hoàng đế có được cái danh nhân hiếu cũng tốt, nhưng hôm nay bà ta động vào Nguyệt Hồi, nếu đã đến mức này, vậy thì dứt khoát xé mặt đi. Quan tâm Giang gia của bà ta đã làm quan mấy đời làm gì, Thái hậu muốn dựa vào ngoại thích, nhân lúc nghỉ ngơi, trong hậu cung là Ti Lễ giám quản lý, chỉ cần hắn không lên tiếng thì người của Giang gia đời này cũng không gặp được Thái hậu.

Thuộc hạ hiểu rõ ý của hắn, liền biết tiếp theo nên làm thế nào. Thái giám làm khó người ta cũng là lợi hại số một, chỉ cần cấp trên lên tiếng, đừng nói là Thái hậu, cho dù là Phụng Tiên điện, bọn họ cũng dám chặt đứt cung ứng hương khói.

Hai cung nữ bên trong đã thay xong y phục cho Nguyệt Hồi, bọn họ lại lui ra, lúc này Lương Ngộ mới xoay người vào cửa. Rèm cửa treo sợi vàng rũ xuống chạm đất buông một nửa, Nguyệt Hồi nằm trên giường, mặt dù sắc mặt khó coi nhưng so với trước đó đã dịu hơn rất nhiều. Chỉ nàng vẫn luôn nhắm hai mắt, hắn tiến lên khẽ gọi nàng một tiếng: “Thái y sẽ tới ngay, muội có gì không thoải mái thì nói cho ca ca biết.”

Nguyệt Hồi ừm một tiếng, nàng nôn đến mức trung khí* cũng không đủ nữa, nàng nâng một tay lên: “Muội không dám mở mắt, mở mắt là muốn nôn.”

*Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.

Lương Ngộ vội vàng nắm tay nàng vào lòng bàn tay, cố gắng an ủi: “Vậy thì không mở mắt, cố gắng nghỉ ngơi. Muội yên tâm, ca ca sẽ không để muội chịu uất ức suông như vậy, ai dám bắt nạt người Lương gia chúng ta, ta liền khiến người đó lấy mạng trả.”

Khóe miệng Nguyệt Hồi khẽ kìm nén, lúc này nàng cảm thấy có ca ca một tay che trời thật là tốt, ít nhất thì sẽ không để cho nàng chịu uất ức, sau đó lại rất lâu mà kìm nén uất ức. Nhưng hắn cũng nói nàng ngốc: “Thái hậu truyền muội, muội cũng có thể không để ý tới bà ta, chờ huynh về lại tranh luận.”

Nguyệt Hồi cảm thấy rất oan uổng: “Muội không muốn cho huynh thêm phiền phức.”

Không muốn cho hắn thêm phiền phức liền lấy tính mạng của mình ra để mạo hiểm. Nàng không biết, phạt bản trứ hai canh giờ, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Cho nên sau khi hắn nghe nói, tan triều không đi đến triều phòng mà lập tức chạy tới. Cũng may Thái hậu ăn chay niệm Phật nên trong lòng còn có chút kiêng kỵ, nếu để cho nàng bị phạt trong Từ Ninh cung, hắn không thể thiếu việc phải xông vào, như vậy thì chính diện đắc tội với Thái hậu cũng là đương nhiên.

“Sau này đừng ngốc như vậy nữa, bảo vệ chính mình là đầu tiên, trên đời này không có gì có thể quý giá hơn mạng của bản thân.” Hắn nói xong, thay nàng dịch góc chăn.

Thế nhưng nàng nói có: “Mạng của ca ca.”

Lương Ngộ ngẩn ra, mới phát hiện sự bệ vệ của đứa trẻ này chỉ là biểu tượng, lúc nên làm cảm động lòng người thì đều biết kí©h thí©ɧ tình cảm hơn ai hết.

Ngoài cửa Tăng Kình hồi bẩm, nói Thái y đã tới, Lương Ngộ thẳng người quay đầu chào đón, người đến là Viện sử của Thái y viện.

“Làm phiền Hồ đại nhân rồi.” Hắp chắp tay: “Trời đang mưa, ngược lại đã kinh động đến ngài.”

Hồ Viện sử vội đáp lễ, nói Hán công khách khí rồi: “Nếu Hán công đã có lệnh, ta sợ thuộc hạ làm không tốt, vẫn là ta tự mình đến một chuyến thì yên tâm hơn.” Dứt lời ông liền tiến lên, xem sắc mặt rồi lại dắt tay áo bắt mạch. Cũng không cần Lương Ngộ nói nội tình, ông quay đầu nhìn Lương Ngộ: “Cô nương đã chịu khổ?”

Lương Ngộ gật đầu: “Hồ đại nhân xem có nặng lắm không?”

Hồ Viện sử lại cúi đầu xem kỹ mạch tượng, suy nghĩ một chút mới thu tay lại: “Khí huyết nghịch loạn, mạch tượng cũng bất ổn, nhất thời máu không về tim, cũng không có gì đáng ngại. Có điều hai ngày này nhất thiết phải tĩnh tâm điều khí, lát nữa ta cho một toa thuốc, để cô nương uống hai liều, không bao lâu thì tự nhiên sẽ tốt thôi.”

Lúc này Lương Ngộ mới yên tâm, hắn lại hỏi: “Tương lai sẽ không để lại nguồn bệnh choáng váng chứ?”

Hồ Viện sử nói: “Cô nương không có triệu chứng nôn khan, theo ta thấy thì sẽ không để lại nguồn bệnh, xin Hán công yên tâm. Vẫn là câu nói đó, tĩnh tâm điều dưỡng là chính, chỉ cần qua thời điểm quan trọng này, bệnh đi như kéo tơ, tự nhiên sẽ khỏi hẳn.”

Lương Ngộ nói được rồi cất tiếng gọi Tăng Kình vào: “Sai người đến Thái y viện chờ đơn bốc thuốc.” Hai bên lại là một phen nhường lễ, nói rằng đợi sau khi xong việc lại cảm tạ Hồ đại nhân, lúc này mới tiễn Hồ Viện sử ra cửa.”

Hắn ở dưới mái hiên đang muốn xoay người thì bỗng nhiên nghe thấy ở cửa truyền đến tiếng vấn an, vừa nhìn kỹ quả nhiên là Hoàng đế tới. Hắn vội vàng đi ra ngoài đón: “Trời đang mưa, sao chủ tử lại tới đây?”

Hoàng đế rất nóng lòng, cũng bất chấp những tục lễ kia, y đến dưới mái hiên cởϊ áσ choàng rồi vào cửa, một mặt hỏi: “Đại bạn, Nguyệt Hồi thế nào rồi.”

Lương Ngộ nói: “Đã mời Hồ Viện sử nhìn qua, đã kê đơn thuốc, nói uống hai liều là tốt rồi, chủ tử không cần phải lo lắng.”

Hoàng đế nghe nói xong thì đến gần mép giường gọi nàng: “Nguyệt Hồi, nàng nghe thấy trẫm nói không?”

Lần này Nguyệt Hồi rất nể mặt, nàng mở mắt, ánh mắt vẫn rời rạc, ổn định lại mới nhìn rõ mặt Hoàng đế.

Trên chóp mũi của Hoàng đế không biết là nước mưa hay là mồ hôi, một đôi mắt lo lắng nhìn nàng. Nguyệt Hồi cười cười: “Nô tỳ vẫn khỏe, ngài đừng lo lắng.”

Hoàng đế gật đầu: “Trẫm bị những sứ giả phiên vương kia kéo lại, không thoát thân được, lúc này mới tới trễ. Thái hậu luôn kiêu căng ương ngạnh, lần này lấn đến trên đầu trẫm rồi, nàng yên tâm, sớm muộn gì trẫm cũng xả cơn giận này cho nàng.”

Ôi, lại thêm một người muốn trút giận cho nàng, mặc kệ cuối cùng như thế nào, chỉ nghe lời này thôi mà trong lòng đã sảng khoái rồi.

Có đôi khi Hoàng đế vẫn còn tâm tư thiếu niên, y cảm thấy đơn thuốc chữa trị bệnh dữ trong lòng nàng chính là đưa nàng đi chơi, thế là y khẽ nói: “Nàng cố gắng điều dưỡng, bên kia trẫm đã sắp xếp, hai ngày nữa đưa nàng đến Bắc Hải chơi nhé?”

Lương Ngộ nghe thấy thì không khỏi nhíu mày. Những việc trải qua lần này, ngoài mặt ngay cả váng sữa cũng chưa chọc thủng, nhưng bên trong không có tổn thương sao? Không hỏi cái gì cả mà một mực đưa đi chơi, nếu như thật sự đau lòng cho người ta thì không làm ra được chuyện như vậy.