Chương 7: Chị vẫn còn muốn mà, không được ư? / Một câu nói khiến cho đàn ông cương cứng

Mọi người đang trao đổi ánh mắt qua lại lẫn nhau phía sau hai người. Mãi đến khi hai người họ rẽ vào góc khuất thì mới có người bắt đầu cười lớn.

“Thấy chưa thấy chưa! Ái chà chà, tốt thật đấy. Tôi nhớ lúc bé hai đứa này cũng dính nhau như vậy, đến giờ cũng không thay đổi tí nào, tốt ghê nhờ.”

“Bà Lưu, tui thấy cô cháu dâu này của bà là chắc cưới rồi đó. Cái biệt danh anh chồng nhỏ này của Nam Thẩm Nam Phong gọi không uổng tí nào, ha ha ha.”

Bà Chu vẫn cười rôm rả nói: “Mấy người vẫn nên chú ý lời nói của mình tí đi nha. Con bé Đường Đường này da mặt mỏng, đừng có lấy Nam Phong ra mà chọc con bé nữa, cũng đừng nhắc lại chuyện té ngã ngày hôm nay. Cứ coi như chúng ta không biết gì đi, hiểu chưa.”

Mọi người đương nhiên đều đồng ý.

Bên này, Hứa Đường trùm cái áo vest của Thẩm Nam Phong lên trên đầu rồi đi theo anh. Tuy quần áo đã che khuất tầm nhìn của cô, nhưng khi cô nhìn xuống vẫn có thể nhìn xuyên qua vạt áo. Thế là suốt chặng đường, Hứa Đường đều ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm vào cổ tay có xương khớp rõ ràng kia.

Bàn tay của Thẩm Nam Phong vừa dài lại vừa đẹp, ngón tay thon dài nhưng lại không có cảm giác gầy gò yếu đuối, mà lại khá mạnh mẽ. Hứa Đường nghĩ rằng, có lẽ là do những đường gân máu màu xanh hơi nhô ra trên mu bàn tay anh mới khiến cô có loại cảm giác này.

Điều đó khiến Hứa Đường không khỏi cố vắt óc nhớ lại, hồi nhỏ tay của Thẩm Nam Phong cũng giống vậy à? Không nhớ nữa, cô chỉ nhớ rằng lúc bé anh rất gầy, vóc dáng cũng không cao lắm. Bởi vì tất cả đồ ăn vặt lẫn tiền tiêu vặt của anh đều đưa cho cô cả, có cái gì ngon cũng để dành lại cho cô.

Nhưng hôm nay, mặc dù Hứa Đường chỉ nhìn anh từ xa nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh trông rất cao, ít nhất cũng phải trên 185cm. Thân hình ẩn dưới lớp áo sơ mi chắc chắc không thể nào gầy yếu được.

Còn đôi môi hồng nhuận như cánh hoa kia của hơn cả môi cô nữa... Đả kích thật sự, sao môi của đàn ông con trai gì mà còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa vậy! Môi của Thẩm Nam Phong đã như vậy từ nhỏ đến giờ rồi à?

Hứa Đường cẩn thận lục lại ký ức tuổi thơ, cô chợt nhận ra mình vốn dĩ không nhớ lúc nhỏ anh có bộ dạng ra sao nữa. Cô chỉ nhớ được những chuyện vụn vặt lẻ tẻ mà thôi. Nhưng điều mà Hứa Đường ấn tượng nhất đó chính là hồi nhỏ Thẩm Nam Phong rất thích khóc.

“Chúng ta tới nơi rồi.”

Tiếng khóc của cậu bé khi xưa giờ đây đã thay thế bằng một giọng nói dịu dàng trầm ấm. Bàn tay của anh vừa rồi còn nắm lấy cổ tay cô, lúc này bỗng ngửa ra hướng về phía cô.

Hứa Đường đoán rằng có lẽ đã đến nhà rồi, tim cô loạn nhịp lên mấy giây rồi lấy sợi dây màu đỏ quấn quanh cổ ra, bên dưới bỗng lộ ra một chiếc chìa khóa.

Cô nhìn bàn tay bên dưới, đầu tự nhiên chập mạch rồi cúi người đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh.

Thẩm Nam Phong: “...”

“Chị tự mình mở cửa đi.” Thẩm Nam Phong lặng lẽ rút tay lại khiến chiếc chìa khóa rơi giữa không trung.

Hứa Đường khó hiểu hỏi: “Thế em đòi chìa khóa làm gì?”

“Áo của em.” Thẩm Nam Phong ngừng lại rồi nhẹ giọng nói: “Chị còn muốn giữ à?”

Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Hứa Đường chỉ ngộ nhận tình cảm mà thôi. Bây giờ cô hiểu ý của anh rồi. Người ta chìa tay ra không phải muốn đòi chìa khóa mà lại muốn lấy áo của mình về thôi!

Hứa Đường vẫn chưa thể đối mặt với đối tượng “mập mờ” mười mấy năm trước này, cô gật đầu không thèm suy nghĩ rồi đáp: “Chị vẫn còn muốn mà!”

Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Không được ư?”

Bình thường Hứa Đường đã quen làm nũng với ba mẹ, bây giờ lại bị quần áo che phủ không nhìn thấy người khác, nên khi cô nói lời này, giọng của cô bỗng nhiên mềm nhũn. Cách lớp áp vest khiến giọng cô hơi khàn, không hiểu sao nghe ra có cảm giác như đang nhõng nhẽo.

Ban đầu cuộc trò chuyện hết sức bình thường, nhưng không hiểu sao bây giờ lại như có thêm tầng nghĩa khác vậy. Hơi thở của Thẩm Nam Phong bỗng nhiên hỗn loạn trong giây lát, anh chỉ để lại một câu “Tùy chị vậy, em đi lấy hành lý.” Rồi vội vã xoay người rời đi.

Hứa Đường che kín mặt, đương nhiên không thấy có chỗ hô ra lạ thường giữa hai chân anh. Cô đợi Thẩm Nam Phong rời đi rồi mới cởϊ áσ khoác ra thở hồng hộc.

Trời thì vừa nắng vừa nóng mà còn trùm áo khoác đen lên đầu như vậy nữa, Hứa Đường cảm thấy đỉnh đầu mình trở nên nóng bừng, giống như đang xông hơi dưới lớp áo khoác này vậy. Cả người cô toàn là mồ hôi, trên thân còn thêm dính dính.

Ngoài việc bị ngã ra, lúc này Hứa Đường cảm thấy cả người khó chịu. Cửa vừa mở, cô đã lao vào nhà rồi bật hết các công tắc điện nước lên. Sau đó cô tiếp tục đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Lúc cởϊ qυầи áo, cô cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì, nhưng đầu óc choáng váng khiến cô không tài nào nhớ nổi. Cô lắc lắc đầu rồi mở vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa.

Dòng nước ấm lướt qua cơ thể, cuốn trôi đi hết những cảm giác mệt mỏi và nhớp nháp trên người. Hứa Đường không nhịn được mà ngân nga hát. Cô cảm giác như mình vừa được sống lại, đầu óc hỗn loạn cũng trở nên minh mẫn hơn nhiều.

Sau đó, tiếng hát đột ngột ngừng lại, và cô cũng nhớ ra mình đã quên chuyện gì.

Nơi này không phải là nhà ở thủ đô, cho nên trong phòng tắm không hề có khăn tắm.

Giọng nói của Thẩm Nam Phong nhẹ nhàng truyền đến từ trong sân: “Em để hành lý trong nhà rồi nhé!”

Khoảng một phút sau, Thẩm Nam Phong lại nói: “Em đi đây!”

Trong một phút im lặng, trong đầu Hứa Đường lập tức hiện lên cách giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Rốt cuộc trong ba phương án kia thì cái nào đáng tin cậy hơn?

Phương án một: Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra ngoài lấy quần áo rồi chạy về.

Phương án hai: Mặc quần áo bẩn, ra ngoài lấy đồ rồi quay về.

Phương án ba: Nhờ Thẩm Nam Phong mở vali rồi lấy đồ đưa cho cô.

Phương án một đã được cô bỏ qua đầu tiên. Còn phương án ba, cô nhớ đến áo ngực và qυầи ɭóŧ trong vali thì không khỏi lắc đầu.

Vậy thì chỉ còn lại phương án hai thôi. Cô nhìn bộ đồ thể thao ướt đẫm mồ hôi lấm lem bụi bẩn, dù sao thì cô cũng không cũng không thể nào mặc nó lại khi người đang ướt đẫm như thế được.

Nhưng mà...

Hứa Đường chuyển ánh mắt sang chiếc áo vest đen khô ráo bên cạnh, ánh mắt cô lóe lên cảm giác xấu hổ, nhưng vẫn cầm nó lên.