Trong một buổi họp lớp ngày trước, lúc ấy Hà Cạnh Thao vừa mới xác định quan hệ với Giang Nhất Nặc, cho nên mang người tới.
Một đêm kia, Tần Tranh cũng uống say đến choáng váng, cho nên lần này khi Hà Cạnh Thao phát thiệp mời, anh cũng sợ cô lại dẫm lên vết xe đổ giống như trong quá khứ.
Quả nhiên cô lại uống nhiều rượu, nhưng thật may lần này đối tượng say rượu làm loạn vẫn là anh.
Lần trước anh đã để cô đi, còn lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tha cô nữa.
Anh cởi hết quần áo ra, nhìn vật cương cứng giữa hai chân mình , trong lòng than nhẹ một tiếng.
“Tần Tranh...” Anh cúi đầu chạm chán mình vào chán cô, hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt của Tần Tranh: “Cậu thực sự muốn làm chuyện đó với tôi sao?”
Tần Tranh nghe được anh nói lại hơi tỉnh tỉnh mê mê, nhẹ giọng lầm bẩm nói: “Ừm... Việt Triều Tịch...”
Việt Triều Tịch khẽ vuốt ve khuôn mặt cô: “Tôi biết tôi không nên chiếm tiện nghi của cậu vào lúc này...”
Nói tới đây, ánh mắt anh bỗng trở nên tối sầm lại, anh nắm cằm cô, nâng mặt cô lên.
“Nhưng, tôi thực sự sẽ không để cho cậu chạy trốn nữa.”
Anh đã tự chịu đựng tự dày vò chính mình suốt ba năm nay, cho nên dù cho trong lòng Tần Tranh anh chỉ là một thế thân , anh cũng sẽ không buông tay cô nữa
Đôi môi Tần Tranh lại một lần nữa được anh lấp kín, Việt Triều Tịch mυ"ŧ hôn vài lần thấy cô không chịu mở miệng, anh cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô một cái.
“Ưʍ... Đau...” Cô thì thào kháng nghị, ngay khi cô vừa mở miệng ra, đã bị anh nhân cơ hội trượt đầu lưỡi vào.
Đầu tiên anh liếʍ xẹt qua răng của cô một cái, đảo quanh khoang miệng cô, liếʍ mυ"ŧ nước bọt trong miệng Tần Tranh.
Mùi thơm của hỗn hợp rượu lan tràn giữa răng môi hai người họ.
Anh hôn rất lâu, sau đó Tần Tranh cũng không nhịn được mà đáp lại anh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ Việt Triều Tịch.
Đầu lưỡi của cô liên tục bị anh mυ"ŧ hút mãnh liệt, đôi môi mềm mại cũng bị anh hôn đến sưng đỏ.
Việt Triều Tịch vùi đầu vào bên cổ cô, thở hổn hển, sau đó anh đưa tay ra sau lưng cô cởi ra nút áo nội y của Tần Tranh.
Hai bầu vυ" trắng nõn đầy đặn nảy ra, đầṳ ѵú hồng hào cũng lộ ra ngoài, ánh mắt anh tức khắc trầm xuống.
Giờ phút này, có một mảnh cánh hoa đào nho nhỏ dính ở trên ngực cô.
Việt Triều Tịch nhớ tới vừa rồi khi ở trong xe, Tần Tranh có nhặt lấy cánh hoa đào vân vê nhẹ nhàng trên các ngón tay.
Mảnh hoa này đáng lẽ ra phải bị thổi ra ghế sau cùng những cánh hoa kia, nhưng bây giờ nó lại dính ở đây, có lẽ là không cẩn thận rơi vào cổ áo cô.
Anh cúi đầu xuống khẽ hôn nhẹ lên cánh hoa, rồi đưa tay nhặt nó ra đặt lên tủ đầu giường.