Anh đi tới, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của cô: “Tần Tranh.”
“Việt Triều Tịch.” Cô khẽ mở mắt ra, vòng tay ôm lên cổ anh: “Ôm tôi lên giường đi.”
Việt Triều Tịch ngẩn ra một chút, vẫn vòng cánh tay xuống bế cô lên, ôm cô tới cái giường phía sau rèm che.
“Sao tự nhiên lại uống rượu nữa?” Anh cúi đầu hỏi cô.
Tần Tranh say khướt ngẩng đầu lên, hai mắt mờ mịt: “Không uống rượu nữa thì làm sao ngủ được?”
Ánh sáng lờ mờ hắt tới từ phía sau rèm, yếu ớt đến mức không thể soi rõ biểu cảm của Việt Triều Tịch.
Anh một chân đặt ở trên giường, rũ mắt xuống nhìn cô.
“Cậu muốn ngủ với tôi sao?”
Cậu chỉ muốn ngủ với tôi thôi sao?
Việt Triều Tịch nói xong lời này, cúi đầu lẳng lặng mà nhìn Tần Tranh.
Trên tóc của anh còn đọng lại vài giọt nước, theo ngọn tóc nhỏ tí tách xuống má Tần Tranh, rồi lại trượt dọc theo cằm cô xuống tới cần cổ.
Tần Tranh bị cảm giác dính ướt này làm cơ thể khó chịu, không kiên nhẫn mà nhíu mày.
Cô ngồi dậy, trực tiếp cởi bỏ quần áo ra, mái tóc xõa dài cũng theo động tác của cô buông tán loạn,
Hô hấp của Việt Triều Tịch bỗng nhiên cứng lại, anh nhìn cô chằm chằm.
Thân trên của cô chỉ mặc một bộ đồ lót ren mỏng manh trông khiêu gợi vô cùng, màu trắng thuần như tuyết, bộ ngực nõn nà ẩn ẩn lộ ra.
Suy nghĩ của Tần Tranh hoàn toàn đã bị hơi rượu chiếm lấy, đầu óc choáng váng, mặt mày nóng bừng.
Khuôn mặt của cô đã đỏ bừng bừng, đưa ngón tay lên vuốt ve cằm anh.
“Đương nhiên là tôi muốn ngủ với cậu rồi.”
Đôi mắt cô từ từ di chuyển xuống, nhìn thẳng vào cơ bắp săn chắc ẩn sau lớp cổ áo rộng mở kia: “Dáng người cậu thật đẹp…”
Việt Triều Tịch không quen với cảm giác bị chi phối này, vì vậy anh giơ tay lên bắt lấy ngón tay đang sờ loạn trên cằm anh.
Ánh mắt Tần Tranh lại đảo lên gương mặt của anh, nuốt nuốt nước miếng.
“Cậu lớn lên trông đẹp quá…” Mùi rượu trong miệng cô phả thẳng vào mặt anh, tiếp tục cắn cắn môi nói thêm: “Giọng nói cũng rất dễ nghe…”
Tần Tranh hơi nghiêng nghiêng đầu, hôn lên hầu kết của anh: “Rất thích giọng nói của cậu.”
Việt Triều Tịch cả người cứng đờ, cảm nhận thấy đôi môi nóng bỏng ẩm ướt của cô đang từ từ cọ xát ở hầu kết của anh.
Toàn bộ trái tim anh căng phồng đến khó chịu, hơi thở trở nên gấp gáp, yết hầu bị chạm qua bỏng rát ngứa ngáy.
Thật lâu sau, anh mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình.
“Bởi vì, tôi giống anh ta phải không?”
Tần Tranh dường như không nghe thấy, cô chỉ chăm chú hôn dọc cổ anh rồi lại hôn xuống cái xương quai xanh xinh đẹp mà cô đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Mặc kệ cô liếʍ liếʍ hôn hôn nửa ngày, Việt Triều Tịch đều không đáp lại cô, cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Cậu không muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi sao?”
“Không phải.” Việt Triều Tịch trả lời rất nhanh, xong lại tức giận ảo não mà vò đầu bứt tóc.