Lời của Lý Tinh Liên tựa sét đánh giữ trời quang, các tướng sĩ xông pha chiến trường cùng hắn không khỏi đưa ánh nhìn khϊếp sợ về phía hắn.
Cố Khâm có tửu lượng tốt, khi tại biên cảnh bọn họ đều đã biết. Nhưng tửu lượng tốt không có nghĩa là ham thích uống rượu.
Vậy nhưng lúc này hắn khoác trên mình trường bào tử sắc, dáng vẻ tiều tụy lại đìu hiu như trong thâm tâm hắn đã là một mảnh hoang vu.
Tại nơi đó, hắn một mình uống rượu, hết bình này lại đến bình khác.
Lời đề nghị kia của hoàng hậu cũng không khiến hắn để tâm đến.
Mãi đến khi Chu Hưng Đế gọi hắn "Cố Khâm, ý khanh như thế nào?"
Đến lúc này hắn mới buông ly rượu trong tay xuống, bước chân có chút lảo đảo mà bước ra giữa đại điện.
Đôi mắt đen phẳng lặng như đã nhìn thấu thế sự vô thường, hắn chấp tay khom người, thanh âm khàn khàn như muốn vỡ vụn "Bệ hạ, thần muốn xin từ quan."
Lời này vừa xuống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, quan viên có mặt tại đây kinh nghi rồi lại xôn xao.
Thừa Tướng là chức vụ điều hành cao nhất của Lục bộ, nếu ai trong bọn họ ở đây mà lên được vị trí này thì dù có chết cũng phải ôm chặt, nào có chuyện nói từ quan dễ dàng như vậy.
Nhất là khi Cố Khâm ở trong triều lâu như vậy, sự vụ giải quyết ổn thỏa, Cố gia lại có uy vọng hơn trăm năm, hầu như mọi người đều tin phục.
Lý Tinh Liên cảm thấy bản thân đã nghe nhầm, nàng ta kinh ngạc trợn mắt đầy thất thố mà hỏi lại "Cố đại nhân hẳn là nói đùa phải không?"
Cố Khâm khẽ lắc đầu đáp "Thần không nói đùa."
Hàng mày Chu Hưng Đế nhíu chặt lại, hắn ta hỏi lại "Cố Khâm, ngươi thật sự muốn từ quan sao?"
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn, chỉ chờ một đáp án khẳng định thì sẽ có người tiếc hận, cũng sẽ có người muốn leo lên cao hơn.
Cố Khâm không chút chần chừ mà đáp "Thần muốn từ quan."
Cùng lúc vang lên với lời khẳng định này chính là một thanh âm già nua vang lên ở cửa điện.
"Thừa Tướng khoan chớ vội."
Người trong điện nhất tệ quay đầu nhìn lại.
Người đến là một phụ nhân tuổi đã hơn ngũ tuần, tóc bà đã bạc trắng, ngũ quan hòa ái dễ gần, dù bị thời gian dùng nếp nhăn che phủ nhưng vẫn không giấu nổi dung mạo năm xưa.
Bà một thân phục sức Vương Phi, khí thế uy nghiêm theo năm tháng lắng đọng. Theo sau bà là những cựu thần tuổi đã trên bảy mươi, tay chống quải trượng mà bước vào.
Chu Hưng Đế cùng Lý Tinh Liên ở trên cao vội vàng đi xuống, nàng ta quan tâm hỏi han người đến "Lưu lão Vương Phi, người mấy năm nay thân thể không tốt, giờ lại sắp đến cuối thu, không nên ra ngoài."
Nếu lúc này những cô nương Tụ Hoa Phường ở đây, hẳn sẽ nhận ra vị Lưu lão Vương Phi này chính là tẩu tử của Tú Nương.
Bà tránh khỏi đôi tay muốn đỡ mình của hoàng hậu, hừ lạnh mà nói "Ân cần săn sóc của Hoàng Hậu, lão thân không dám hưởng."
Mọi người trong điện nhất thời kinh ngạc, Lưu lão Vương phi trước giờ nổi tiếng ôn hòa dễ gần, vậy nhưng nay lại tỏ thái độ chán ghét với hoàng hậu.
Thật sự là hiếm thấy.
Chu Hưng Đế muốn nói vài câu hòa giải bầu không khí ngượng ngùng, vậy nhưng hắn ta còn chưa kịp nói gì thì trong tay bà đã nâng ra một thứ.
Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của quần thân, thanh âm bà dõng dạc "Thánh chỉ của Tiên Hoàng ở đây! Chu Hưng Đế quỳ xuống tiếp chỉ!"
Cả đại điện lại được một phen xôn xao, đâu ai có thể nghĩ Tiên Hoàng - Quảng Hưng Đế còn lưu lại một thánh chỉ.
Mặc kệ nội dung bên trong là gì, quần thần cả điện đều nhất tề quỳ xuống, Chu Hưng Đế cùng Lý Tinh Liên cũng phải quỳ xuống lĩnh chỉ.
Thánh chỉ được mở ra, Lưu lão Vương Phi dõng dạc tuyên chỉ.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế Quảng Hưng hạ chiếu thư.
Tiên Hoàng Bình Hưng Đế con đàn cháu đống, trong đó có một công chúa mang huyết mạch dị vực lưu lạc bên ngoài, nàng hiện ngụ tại kinh thành.
Phong hiệu An Lạc Hoa công chúa.
Con cháu đời sau An thị, chu toàn một chi huyết mạch hoàng thất này, để người An thị giữ trọn hiếu đạo.
Khâm thử!
Triều thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Chiếu thư này vừa ra như xét giáng xuống vậy, bọn họ không ngờ đến rằng Bình Hưng Đế năm đó còn lưu lại một công chúa.
Vị công chúa này vậy nhưng lại ở ngoài cung, ít người biết đến.
Có lẽ người phản ứng lớn nhất chính là Chu Hưng Đế và hoàng hậu của hắn ta.
Người mang huyết mạch dị vực, ngụ tại kinh thành, trong tên có một chữ Hoa.
Tất cả mọi thứ làm hắn ta liên tưởng đến tú bà Tụ Hoa Phường, tên gọi Hoa Tú.
Nếu thật như thế, theo bối phận thì nàng chính là hoàng cô của hắn ta.
Trong lòng hai người dâng lên dự cảm không hay.
Quả thật như vậy, Lưu lão Vương Phi hạ chiếu thư xuống, ánh mắt bà chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy.
"Hay cho chu toàn hiếu đạo! Hoàng Thượng, ngải thử nói cho lão thân nghe ngài chu toàn như thế nào!?"