Chương 33: Liệu Có Thể

Từ lúc vị tự xưng là Lý tiểu thư này đến thì Tú Nương đã quan sát nàng ta một lượt, nhìn qua bề ngoài tuổi tác tuyệt là không quá lớn, nhưng cũng không cò. nhỏ để giữ trong nhà.

Lại nói đến kiểu tóc của nữ tử chưa gả đi sẽ chỉ được búi một nửa, chỉ có nữ tử thành gia là búi hết toàn bộ tóc lên. Khi búi tóc quá lâu sẽ có dấu vết khi thả ra, vậy nên là dù đối phương cố ý làm một kiểu tóc của cô nương chưa xuất giá thì chỉ cần quan sát một chút là sẽ nhìn ra.

Đến khi nói chuyện, nghe đối phương là vì Cố Khâm mà đến thì khiến nàng không khỏi buồn cười.

Mắng nàng là nữ nhân không đứng đắn, vậy nàng ta là gì? Rõ ràng bản thân đã có phu quân, thậm chí có thể đã có hài tử, thế nhưng trong lòng vẫn ao ước một nam nhân khác.

Lại còn dám đến đây chất vấn nàng, là ngại bản thân sống quá tốt rồi sao?

Mặc cho đối phương biện giải là vì người khác nhờ vả mà đến hay là ý tứ bản thân tự chủ đến, hiện tại nàng chỉ muốn coi đối phương có thể làm đến mức nào.

Ngón tay như cố tình lại vô ý lướt qua má trái, còn có thể hơn được Lục gia kia sao.

"Chẳng biết quý danh đại nhân nhà phu nhân là gì, thôi thì ta tạm thời xưng hô với phu nhân là Lý phu nhân đi." quạt tròn nâng lên che mất nửa nụ cười giễu cợt của nàng.

Đối phương sau khi bình tĩnh lại thì im lặng, nhìn dáng vẻ đề phong kia thì sẽ cẩn thận hơn.

Tựa lưng vào lưng ghế được lót đệm mềm, nàng khẽ phe phẩy quạt tròn trong tay, nói "Ta không biết phu nhân vì ai mà đến, nhưng ta cũng nói rõ ràng với phu nhân rằng. Việc ta cùng Tướng gia có tách nhau ra hay không không chỉ phụ thuộc vào một mình ta."

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Lý phu nhân, nàng bật cười nói "Nếu người nhờ vả phu nhân có thể khiến Tướng gia hồi tâm chuyển ý mà rời khỏi ta, thì đó là bản lãnh của các vị, ta không dị nghị gì a."

Trong ánh mắt nghi ngờ của đối phương lóe lên điều suy tính, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm "Vậy ngươi nhớ kỹ lời mình nói."

Nói xong đối phương liền đứng dậy phất tay áo rời đi.

Ánh mắt nàng rũ xuống nhìn bình rượu đã vơi đi một nửa, trong lòng nàng lúc này là một mảnh rối loạn khó chịu.

Liệu nàng có thể thật sự buông tay hay không?

Có thể ngay cả chính nàng cũng không thể cho bản thân một câu trả lời như ý.

Mãi đến khi đêm muộn Tú Nương mới trở về viện tử của mình, trong phòng nàng sáng đèn, trên khung cửa hắt lên bóng dáng cương nghị của một nam nhân.

Bước chân nhất thời dừng lại, nàng cứ thất thần như thế nhìn hình bóng kia.

Hằng ngày trước đây, khi trở về thì viện tử của nàng luôn tối đen một màu, chỉ có đôi khi tẩu tử ghé qua mới sáng đèn, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn nơi sảnh ngoài mà thôi.

Đột nhiên nàng nghĩ, có phải hay không mẫu thân cũng từng chờ đợi một điều tương tự. Rằng phụ thân nàng sẽ đến, sẽ có một ánh đèn thắp sáng cùng một người ngồi chờ đợi nàng.

Cũng có thể là nàng chờ đợi người ấy.

Bóng dáng trên khung cửa bỗng nhúc nhích, người đó đứng lên, tiến gần lại cửa.

Cánh cửa mở ra, một người không thể thân thuộc hơn xuất hiện, người đó khẽ cười ôn nhu hỏi nàng "Trở về muộn như vậy, hẳn là nàng bận rất nhiều việc đi?"

Từ khi hắn đứng dậy thì nàng đã di chuyển bước chân về phía trước, khi cánh cửa mở ra, nàng chào hắn bằng một cái hôn má mang theo dấu son đỏ.

"Đúng thế nha. Có thật nhiều khách nhân đến để gặp nô gia, làm nô gia phải kinh ngạc một phen." nàng ôm cổ hắn mà cười nói.

Còn Cố Khâm khi nghe nàng nói như vậy thì nhíu mày không vui "Ta không đồng ý cho nàng gặp bòn họ."

Ý cười trên môi nàng lại càng rực rỡ "Ta cũng không muốn gặp bọn họ, hiện tại khách nhân của ta chỉ có một mình quan nhân ngài thôi."

Bị lời nói nàng dỗ ngọt, Cố Khâm niết eo nàng một cái, cười nói "Nàng đây là không muốn đi ngủ sớm sao?"

Lại chẳng ngờ nàng ghé sát tai hắn thầm thì "Đúng vậy nha, đêm nay ta muốn cùng quan nhân ngủ muộn một chút."

***

Thái dương đã lên đến đỉnh, vậy nhưng người trên giường vẫn không muốn nhúc nhích.

Tú Nương thẫn thờ nhìn đỉnh màn, trong một thoáng nàng đã muốn từ bỏ tất cả, khoác lên giá ý tốt nhất mà gả cho nam nhân tốt nhất.

Nhưng như vậy có được không? Thân phận nàng như thế này có thể xứng đôi cùng đối phương sao?

Nàng không biết, cũng không dám làm liều.

Ngoài cửa có tiếng gõ vang, theo sau là thanh âm của Bình thẩm "Bà chủ, đến giờ nên dùng bữa trưa rồi."

Thở dài một hơi, nàng lười biếng bò dậy khỏi giường, trong lúc đó cũng không quên lớn tiếng đáp lại người ngòai cửa "Ta đã biết."

Tú Nương rửa mặt xong liền đến bên tủ đồ, lấy ra một bộ y phục tử sắc khoác lên mình, trong khi chỉnh trang nàng bỗng liếc đến chiếc hộp gỗ trong đáy rủ.

Chẳng biết nàng nghĩ sao lại mở hộp ra, lấy đi một món đồ nhỏ bên trong đeo lên tay, ống ta áo rũ xuống che mất.