Rượu quá tam tuần, Cố Khâm không thể phủ nhận Bách Hoa Tửu ở nơi này rất đặc biệt.
Được tạo từ trăm hoa nhưng lại không có cảm giác hương hoa hồn tạp khó chịu, hương vị chỉ dựa vào người uống yêu thích hoa nào thì nó chính là hương đó.
Nhìn một vòng người trong bàn đầy vẻ say mê mà uống rượu, Cố Khâm chỉ có thể thầm than, quả nhiên hoa tửu là thứ không thể dính vào mà.
Thấy Cố Tướng gia đột nhiên đứng dậy thì Trương Thị Lang ngồi cạnh đã say ngà ngà không khỏi hỏi "Cố đại nhân muốn đi đâu vậy?"
"Nhà xí." cao nhã vứt lại hai từ này xong hắn cũng chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi luôn.
Chính bởi như vậy mà hắn không thấy được dáng vẻ muốn mở miệng chỉ dẫn hướng dẫn hướng đi cho hắn của Trương Thị Lang.
Nhà xí của Tụ Hoa Phường... thật ra có hơi khó tìm.
Xuống tới đại sảnh, theo cửa hông đi ra là sân sau của Tụ Hoa Phưởng, một khoảng sân lớn trồng đầy hoa cỏ muôn hình vạn trạng, hòn non bộ tạo hình độc đáo cùng rất nhiều gian phòng xây độc lập.
L*иg đèn trước phòng có cái thì sáng, có cái thì không. Chẳng cần nói người ta cũng tự hiểu được trong phòng là cảnh sắc hương diễm ra sao.
Quả nhiên vẫn không thể thoát khỏi hàm nghĩa thanh lâu sở quán.
Chẳng liếc mắt đến một cái, hắn đi lướt qua khoảng sân mà đến hậu viện, nơi hắt muốn đi hẳn là ở hướng này.
Chỉ là đi được một lúc mà khắp nơi vẫn chỉ là hoa hoa cỏ cỏ, thấp thoáng trong đêm đen mờ ảo phía trước là một dãy nhà.
"Quan nhân, ngài đi lạc rồi sao?"
Bỗng một âm thanh êm ái hàm ý cười cùng lười nhác vang lên bên cạnh, Cố Khâm quay đầu nhìn lại thì thấy một cô nương chỉ mặc độc chiếc váy dài lam sắc thêu hoa, khoác ngoài là áo cánh ve mỏng nhẹ, vai trái từ sớm đã tuột đến khửu tay, đầu tóc đen bóng búi tùy ý lại chỉ cài một đóa mẫu đơn đỏ rực làm trang sức.
Mày kẻ khéo léo, mi dài cong vυ"t, đôi mắt dị vực mang màu hổ phách mị mị đầy ý cười, cùng đôi môi tựa cánh hoa khẽ câu lên như muốn câu luôn hồn khách nhân đã liếc nhìn.
Đến cả người đã thấy qua bao nhiêu mỹ nhân như hắn mà cũng không khỏi hơi ngẩn người.
Cô nương tùy ý đùa nghịch quạt tròn thêu hoa trong tay mà bước tới, giọng nói êm ái dễ nghe như muốn dụ dỗ người "Đây là hậu viện nơi các cô nương ở, không tiếp khách."
Hồi hồn lại, Cố Khâm rời mắt đi, che đi nội tâm mà hờ hững nói "Quả thật là ta đi lạc."
Cô nương khẽ gật đầu rồi nói "Đi thôi, ta đưa ngài trở lại sảnh trước."
Theo bước chân nàng mà đi trở lại, hắn không khỏi thầm quan sát, cô nương này ăn mặc dù chẳng đứng đắn, hành động cử chỉ cũng thực tùy ý, vậy nhưng nàng lại có khí chất chẳng thua kém tiểu thư quan lại nào cả.
Một cô nương kì lạ.
Bỗng hắn đường đột hỏi "Cô nương là người ở đây sao?"
Bước chân nàng khựng lại rồi uyển chuyển bước tiếp, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc quyện lấy âm ngữ âm tai "Quan nhân cứ quà, nô gia ở đây thì sao có thể không phải người ở đây a."
Biết mình lỡ miệng hỏi sai, chỉ là hắn có chút khó hiểu nên dù có chút xấu hổ vẫn nhịn không được mà nói tiếp "Nhìn cô nương không giống ngườ ở đây cho lắm."
Đôi mắt hổ phách bỗ hiện lên ý trêu đùa, nàng đột nhiên quay lại, một tay đặt lên vai đối phương khiến đối phương giật mình lùi lại, chỉ là sau lưng chính là một hòn non bộ, không thể lui.
Vành tai ở trong tối âm thầm đỏ hồng một mảng, hắn cứng nhắc nói "Cô nương muốn làm gì?"
Dùng quạt tròn che miệng cười, bàn tay trắng nõn đặt trên vai đối phương nhẹ nhàng di chuyển từ trên vai xuống dưới, âm thanh đầy ái muội "Quan nhân thật sự nghĩ nô gia không giống người ở đây sao? Hay ngài đến thử một chút hương sắc ở đây xem liệu có giống hay chăng?"
Thấy bàn tay càng lúc càng đi đến chỗ không đúng thì Cố Khâm vội vàng cầm lấy cái tay đang càn quấy của đối phương, khàn giọng cảnh cáo "Cô nương không nên như vậy!"
Mày liễu khẽ nhướn, nàng còn muốn đùa vị khách đứng đắn này thêm vài câu thì có một cô nương một thân hồng y mang mạng che mặt hấp tấp chạy tới.
"Tú Nương, không xong rồi! Tiêu Nhi gặp chuyện rồi!"
Mi tâm nhíu lại, Tú Nương rút tay lại rồi hướng cô nương vừa đến nói "Hồng Nhi, ngươi đưa vị quan nhân này về lại sảnh trước đi, giờ ta sẽ qua đó giải quyết."
Nói rồi nàng không hề quay đầu lại mà rẽ qua hướng khác mà đi.
Hồng Nhi hướng hắn hữu lễ nói "Mời ngài đi theo ta."
Liếc nhìn bóng lưng rời đi của nàng, hắn theo bước mà rời đi. Trở lại sảnh trước thì đám người kia cũng đã say khướt hết rồi, cầm bình rượu lên uống ngụm cuối cùng bên trên rồi cùng những người khác rời đi.
Trên đường trở về Cố phủ, Cố Khâm nhấm nháp hương rượu còn lưu trong khoang miệng, bỗng hắn chợt cảm thấy hương rượu này giống như mùi hương quanh quẩn trên người cô nương kia.
Hình như nàng ấy gọi là Tú Nương.