Chương 23: Yến Tiệc

Từ ngày tú bà bị Lục gia hành hung đến hiện tại đã qua một tuần, những ngày này Tụ Hoa Phường vẫn luôn đóng cửa không tiếp khách.

Chuyện này dẫn đến những kẻ quyền quý thường ghé thăm nơi này bất mãn, trước đây cố kỵ Cố gia, giờ hai nhà Cố Lục trở mặt thì đã có vài danh môn thế gia không cho Lục gia sắc mặt tốt.

Trong dân chúng, chuyện này cũng trở thành đề tài nóng hổi khiến ai ai cũng biết.

Trong một đêm như trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tú Nương chẳng quan tâm đến chuyện ngoài kia, bởi vì đoàn sứ giả các nước đã tiến vào kinh thành, vào ba ngày sau yến tiệc sẽ được tổ chức.

Mặt trái của nàng hiện tại đã chuyển từ màu đỏ bỏng rát thành một màu nâu, vậy nhưng muốn trong ba ngày thay da đổi thịt là không thể.

Những ngày này Cố Khâm luôn tranh thủ thời gian đến thăm nàng. Mắt thấy nàng lại muốn soi gương thì hắn vội ngăn cản, thanh âm dịu dàng như muốn an ủi "Ở Thái Nguyệt quốc có một loại cao dưỡng nhan chuyên trị các loại sẹo. Đợi qua dịp này ta xin cho nàng một phần."

Hồi Dung Cao, nghe công dụng thì rất tốt, vậy nhưng thật sự dùng xong cũng không thể chắc chắn sẽ hoàn toàn khôi phục như trước.

Nhưng hắn không muốn nàng phải lo sợ khi vết thương lành lại, dáng vẻ của bản thân sẽ trở nên xấu xí.

Nắm lấy tay hắn nhẹ đung đưa, nàng khẽ cười nói "Không cần phải vậy đâu. Mẫu thân ta đến từ dị vực, nơi đó thiên kì bách quái, trước đây nàng có để cho ta một loại dược cao có dược hiệu rất tốt. Đợi khi lớp vảy này khô tróc ra thì bôi lên, chẳng mất bao lâu sẽ lành lại thôi."

Trong tay là xúc cảm mềm mại ấm áp, Cố Khâm không có ý muốn buông tay, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, hỏi "Tình hình hiện tại có lẽ nàng không thể tham dự yến tiệc được, liệu nàng có lo lắng không?"

Tú Nương không hề lo lắng mà ngược lại rất tự tin "Đám nha đầu đó bình thường hâm dở thế thôi, lúc làm việc không bao giờ khiến người khác lo lắng đâu."

"Nàng yên tâm là tốt rồi." hắn cưng chiều nói.

***

Ngày yến tiệc đón tiếp sứ đoàn rất nhanh liền đến, vào ngày này tất cả các quan viên từ tứ phẩm trở lên đều được mang theo gia quyến tham dự, cũng coi như để các công tử tiểu thư quen biết nhau.

Nếu hợp ý, lại môn đăng hộ đối còn có thể kết làm thông gia.

Cửa cung rộng mở, quan nhân dẫn theo gia quyến phục sức rực rỡ đi qua cửa cung, các vị phu nhân gặp nhau lại ôn hòa lễ độ mà chào hỏi đối phương.

Trong không khí vui tươi này có lẽ cũng chỉ có Lục gia là ảm đạm hơn hết, thậm chí những danh môn quyền thần đều tránh bọn họ.

Ngay cả Cố phu nhân cũng chẳng tốt đẹp hơn.

Dẫu cho là mẫu thân Thừa Tướng nhưng bà ta không được phong nhất phẩm phu nhân, bởi vì xuất thân bà ta là thứ nữ, phẩm cách lại không đủ, phu quân bà ta cũng không vào triều.

Đứng giữa nhóm phu nhân thế gia, nghe lời tâng bốc của bọn họ lại chẳng khác nào lời châm chọc, chễ diễu.

Trên cao là vị trí dành cho hoàng thượng và hoàng hậu, một số phi tần được sủng ái cũng sẽ được phép đến.

Bên trái là chỗ sắp xếp cho sứ giả chư hầu, thứ tự theo thực lực từ mạnh đến yếu.

Bên trái là chỗ sắp xếp cho thần tử, ở vị trí đầu là Thừa Tướng Cố Khâm.

Chu Hưng Đế nâng cao ly rượu trong tay, tiếng cười nói hào sảng vang vọng khắp sảnh tiệc "Hôm nay nhân lúc sứ đoàn các nước tề tụ đông đủ, Đại Hưng ta tổ chức một bữa tiệc nhỏ đón gió tẩy trần cho các vị, hy vọng các vị sứ giả không chê bai. Nào, trẫm mời các vị ngồi đây một ly."

Rượu này là Bách Hoa Tửu, lần đầu được mang ra tiếp đãi sứ đoàn. Rượu mang hương hoa thơm ngát như thấm vào ruột gan, hương vị cay ngọt đan xen chảy vào bụng, một cỗ ấm áp lan tỏa trong cơ thể vào ngày đông.

Ở vị trí đầu của đoàn sứ giả là Mục Đô quốc, sứ giả đến là một vị hoàng tử vừa thành niên, cậu nhóc yêu thích thứ rượu vừa uống mà không tiếc lời ngợi khen "Đại Hưng quốc quả thật sản vật phong phú, thứ rượu này khi ta ở Mục Đô quốc còn chưa từng được nếm qua bao giờ."

Sứ giả của Thái Nguyệt quốc là một nữ quan giữ chức Thị Lang, vị này híp mắt đầy thưởng thức, lời tán dương cũng theo sau mà ra "Rượu mang hương hoa dễ ngửi, vị cay nhưng hậu ngọt. Uống vào rồi trong miệng vẫn còn lưu hương khó quên, thật sự là rất hiếm gặp."

Nhóm sứ giả hết người này lại đến kẻ khác buông ra những lời ca ngợi tuyệt không trùng lặp, Chu Hưng Đế càng nghe càng vui vẻ.

Hoàng thượng trên long ỷ cười ha hả mà phất tay nói "Hôm nay là ngày vui khó có, những tiết mục góp vui đương nhiên là không thể thiếu. Mau, cho người bắt đầu đi."

Theo lệnh truyền xuống thì âm thanh các loại nhạc cụ được diễn tấu lên, bầu không khí cũng trở lên thoải mái hơn.

Những tiết mục khác nhau được lần lượt biểu diễn, nhưng phần hay nhất luôn được để dành đến cuối cùng.