Chương 16: Nhớ Nhung

Từ ngày cấm cửa Cố Khâm, Tú Nương đột nhiên cảm thấy xung quanh có chút thay đổi. Khi trước nàng tùy ý lại lười nhác, bây giờ cũng không hề thay đổi, chỉ là cảm giác bên cạnh có chút thiếu thiếu.

Ở trên lầu cao nhìn ngắm thế gian nhộn nhịp huyên náo, âm thanh rõ ràng vang vọng đến bên tai nàng. Vậy nhưng nàng lại cảm thấy vắng lặng đến lạ thường.

Những ngày qua Cố Khâm đúng giờ tìm đến, trong lòng có chút nhung nhớ muốn gặp đối phương, nhưng dù có thế nào nàng vẫn tự dặn lòng, không được.

Ta còn đang giận, rất giận dữ nên phải từ từ.

Ừm, hôm nay sắc trời trong xanh, tâm tình nàng không tệ. Vậy quyết định tha cho hắn vậy.

Thế nhưng nàng cố ý dậy sớm đợi hắn đến gõ cửa, nhưng canh giờ đã điểm, người lại chưa đến.

Ngồi trong sân viện của mình, Tú Nương chống cằm rầu rĩ hỏi phụ nhân bên cạnh "Bình thẩm, tại sao hắn lại chưa đến?"

Đặt lên bàn một ấm trà nóng cùng một đĩa điểm tâm được làm khéo léo, Bình thẩm dịu giọng an ủi nói "Bà chủ sao phải chờ đợi chứ. Nam nhân trước giờ đều mau quên, dù người có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên thôi."

Trong lòng đã không thoải mái, lại nghe những lời không hay ho này khiến tâm tình nàng càng thêm tệ.

Thật là trong cái nhà này không ai nói được lời nào dễ nghe mà.

Bình thẩm đi rồi, nàng một mình ngồi đợi cũng chẳng làm được gì. Kéo kín áo choàng bằng lông cáo đỏ, Tú Nương đứng dậy đi đến cửa sau.

Nàng quyết định hôm nay sẽ chờ hắn đến.

***

Bị Chu Hưng Đế kéo lại nói chuyện, khi Cố Khâm đến được Tụ Hoa Phường thì đã trễ thời gian hơn mọi ngày gần một canh giờ.

Bậc thềm được quét tước sạch sẽ, hắn đứng ở nơi đó giơ tay lên muốn gõ cửa, chỉ là nhất thời lại có chút chần chừ.

Liệu lần này nàng có để ý đến hắn hay không.

Có lẽ câu trả lời không quá quan trọng, vì sự chần chừ không kéo dài quá lâu thì hắn đã kiên định gõ cửa, dù biết có thể hôm nay hắn sẽ lại thất vọng trở về.

Tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa đã phai màu theo năm tháng vẫn luôn đóng chặt mấy ngày nay lại nhanh chóng được mở ra.

Người phía sau cánh cửa thế nhưng không phải là gã sai vặt hay ai khác, đó là người hắn ngày đêm nhung nhớ.

Đôi mắt nàng lúc này hàm ý cười, thanh âm mềm mại như bông "Quan nhân, thật lâu không được gặp ngài nha."

Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, mãi khi nàng cất tiếng trêu đùa thì mới bừng tỉnh lại. Chẳng cần biết ở đây còn có người khác hay không, Cố Khâm tiến lên một bước ôm lấy nàng.

Tiếng thủ thỉ lại khàn khàn ẩn chứa tâm tình của hắn bao ngày nay "Ta rất nhớ nàng."

Bị bất ngờ ôm lấy, Tú Nương kinh ngạc trợn tròn mắt, kinh ngạc qua đi, bỗng nhiên khóe mi có chút ươn ướt.

Hình như nàng có chút hiểu tâm tình khi đó của mẫu thân, thật sự là có chút không nỡ buông tay.

Đợi khi Cố Khâm bình tĩnh buông ra thì hai người bọn họ vẫn giống như trước kia, cùng nhau uống trà nói chuyện, nhưng vẫn là có chút không giống.

Trời lạnh ở ngoài lâu không tốt, Tú Nương dẫn theo Cố Khâm đến viện tử của chính mình.

Trong viện tử của nàng có một gian phòng lớn, bên trong có vài giá sách dựng sát tường, bốn vách tường treo những bức tranh hoa cỏ khoe sắc, đáng chú ý nhất là một mỹ nhân đồ được treo trên một mặt tường lớn. Ngoài thư họa ra thì còn có những cái kệ lớn nhỏ khác nhau dùng để đặt nhạc cụ, ở trung tâm phòng có một vũ đài loại nhỏ.

Dẫn hắn đi vòng qua bên kia vũ đài, ở đó có một ô cửa sổ lớn, bên dưới cửa sổ là một chiếc phản bằng gỗ, phía trên có nệm mềm cùng một chiếc bàn trà nhỏ, một bộ dụng cụ pha trà.

Trong khi Tú Nương pha trà, hắn dạo một vòng coi thử, cuối cùng không khỏi tấm tắc khen "Nơi này của nàng thật sự rất tốt. Cầm kỳ thư họa không thiếu gì cả."

Rót xuống một chén trà, nàng đặt chén trà còn tỏa khói trắng nghi ngút xuống trước mặt hắn, dáng vẻ mang theo tự đắc mà khoe khoang "Nơi này là khi còn nhỏ mẫu thân dựng cho ta, trước đây chỉ dùng để đọc sách học ca múa. Về sau ta tiếp quản Tụ Hoa Phường thì liền biến nó thành nơi trưng bày, những thứ ta thích, những món đồ cảm thấy xinh đẹp thì đưa vào đây, sắp xếp một vị trí."

Nâng chén trà lên thưởng thức mùi vị ngọt ngào bên trong, mọi thứ trong gian phòng này hắn đều có thể hiểu rõ tại sao nó lại hiện diện, nhưng duy chỉ có bức mỹ nhân đổ kia là khác.

Trong tranh không phải chỉ có một người, những người đó mặc nhiều kiểu trang phục khác nhau nhưng không hề thoát ra khỏi khuôn khổ rực rỡ không hợp tiêu chuẩn.

Động tác của người trong tranh không nhất trí, vậy nhưng nếu ghép lại thì có thể hình dung ra một điệu múa lạ mắt.

Nhưng đó không phải điều làm hắn cảm thấy bức tranh này đặc biệt. Điều khiến hắn chú ý chính là giương mặt của người trong tranh, đều là một gương mặt.

Gương mặt đó cùng Tú Nương giống nhau đến bảy phần, đều quyến rũ động lòng người. Vậy nhưng nếu Tú Nương mang vẻ lai giữa dị vực và người Đại Chu thì đối phương lại hoàn toàn là dáng vẻ của người dị vực.

Nước da như màu bánh mật, ngũ quan lại sâu sắc, tư thái phóng khoáng không bó buộc.

Nhìn hắn đánh giá bức tranh lâu như thế thì Tú Nương cũng quay đầu lại nhìn, nàng có chút tưởng niệm mà nói "Đó là mẫu thân ta, còn người họa bức mỹ nhân đồ là phụ thân ta."