Nửa tháng sau, đoàn người rời khỏi Đức Khâm, sau khi đi du ngoạn một hồi nữa thì mọi người từ Côn Minh đón máy bay về nhà.
"Có lẽ chúng ta nên lập một chút kế hoạch về chuyện phải làm sau này." Giang Bình nắm tay Dương Hi, vẻ mặt hạnh phúc. Trải qua chuyện ngoài ý lần này, giữa hai người đã không còn gì bí mật cũng như không còn chướng ngại gì.
"Kết hôn? Hay là mua nhà?" Dương Hi cười ha ha xoa xoa lên mũi Giang Bình.
"Mấy chuyện này đều là đương nhiên. Còn có chuyện tôi muốn bàn với em." Giang Bình kéo tay nghịch ngợm của Dương Hi xuống.
"Chuyện gì?"
"Lúc trước, ba em mời tôi hướng dẫn tâm lý cho em, lúc ấy có nói chuyện thù lao. Hiện tại, em đã hoàn toàn bình phục, trước khi chúng ta đến Vân Nam ba em đã vội vàng muốn thực hiện lời hứa, muốn tôi nhận phần tiền thù lao kia. Đối với việc chữa khỏi cho em, đã hoàn toàn không phải vì thù lao, tôi không muốn lấy, dù sao, tình cảm của chúng ta là tinh khiết, tôi không hy vọng bên trong mang theo bất kỳ lợi ích gì."
"Bao nhiêu tiền? Bình đó nha, chuyện gì cũng đều không nói cho em biết." Sắc mặt Dương Hi suy sụp, việc này tuy rằng mình đã biết, nhưng khi nghe tới đều muốn làm cho người ta nổi giận.
"Cục cưng ngoan, đừng buồn mà, tôi bây giờ chẳng phải tự thẳng thắn với em sao?" Giang Bình vội vã dỗ dành.
"Em biết. Cũng không có trách Bình, chỉ là nghe đến thì thấy không thoải mái. Thù lao hai người bàn là bao nhiêu?" Dương Hi bĩu môi.
"Khoản đầu tư bảy mươi triệu, tôi sẽ đưa ra cổ phần tương ứng của Mỹ Diệp. Tuy nhiên sau đó......sau đó, ba em lại thêm vào một nửa, vì vậy, là một trăm bốn mươi triệu tiền đầu tư." Giang Bình vội vàng hôn lên mặt Dương Hi.
Dương Hi nghĩ nghĩ, gật đầu :"Nhận lấy đi."
"Hả? Như vậy sao được." Trả lời của Dương Hi thật là ngoài dự kiến của Giang Bình.
"Coi như là sính lễ nhà họ Dương cưới vợ thôi." Dương Hi hắc hắc cười.
"Vớ vẩn! Tôi nói thật, chuyện này, tôi hy vọng chúng ta cùng nhau nói rõ với ba em, hơn nữa, chúng ta lần này trở về, cũng có thể thẳng thắn nói về mối quan hệ của chúng ta cho người nhà em biết. Em thấy sao?"
Dương Hi thu hồi biểu tình vui đùa :"Em nói nghiêm túc, tình trạng hiện tại của Mỹ Diệp không tốt lắm, cho dù lúc trước em đã cứu được, nhưng thực tế vẫn còn chưa đủ, nếu Phổ Dương đầu tư cho Mỹ Diệp một trăm bốn mươi triệu, tuy rằng kim ngạch không lớn, nhưng mà ý nghĩa vô cùng. Bình có biết, Phổ Dương đang vô cùng phát triển, mà Mỹ Diệp thì đang bên bờ vực thẳm, một khi tin tức Phổ Dương đầu tư vào Mỹ Diệp công bố ra ngoài, nó càng có ý nghĩa tác dụng thực tế xa hơn nhiều so với khoản đầu tư một trăm bốn mươi triệu này. Trên thương trường sẽ càng có lòng tin hơn đối với Mỹ Diệp, như vậy năm tài chính này, Mỹ Diệp sẽ thuận lợi vượt qua."
"Em thật biết tạo thời thế nhỉ!" Giang Bình cười rộ lên.
"Sẵn tiện, trước khi có báo cáo tài chính cuối năm, đuổi việc Phó tổng đang thay thế điều hành của Bình, rồi tuyển em làm Tổng giám đốc điều hành của Bình. Mặc dù trong thời gian ngắn, em không thể thay đổi gì nhiều, nhưng với thân phận người thừa kế Phổ Dương của em giờ làm cho Mỹ Diệp, không chỉ mang đến ích lợi về mặt cải cách, mà còn có quan điểm thị trường. Đương nhiên, em nghĩ cổ phiếu cuối năm của Mỹ Diệp sẽ có một bước nhảy vọt rất lớn." Khi Dương Hi nói về công việc, có vẻ rất giỏi giang chu đáo.
"Em nói có lý, nhưng mà tôi dù sao cũng không muốn nhận tiền của ba em." Giang Bình kiên trì đối với chuyện này.
"Được rồi, vậy cũng không phải lấy tiền của ba, mà đó chính là khoản đầu tư của Phổ Dương cho Mỹ Diệp, Bình chẳng phải đã nói, cần phải đưa ra cổ phần công ty tương ứng sao? Chuyện này quyết định như vậy đi. Sau khi trở về, em sẽ cùng ba bàn bạc." Về phương diện đầu tư kinh doanh, ba hẳn là rất vui tiếp nhận ý kiến của mình, không chỉ bởi vì mình là người thừa kế Phổ Dương đã bắt đầu tiếp xúc lại với công việc của Phổ Dương, và cũng là do trời ban phú cái tài thương trường của mình luôn khiến cho ba vui.
Giang Bình thấy Dương Hi kiên quyết, suy nghĩ nói :"Tôi thấy, vẫn là thế này đi, chuyện khoản đầu tư chúng ta để sau. Sau khi trở về, em trước tiên đến Mỹ Diệp làm việc, bắt tay vào việc thay đổi nhân sự cuối năm. Hoàn thành bản kế hoạch kinh doanh năm sau. Tôi nghĩ tuy rằng em không về Phổ Dương đi làm, nhưng chỉ cần em trở lại công việc kinh doanh, ba em nhất định sẽ rất vui. Đợi chuyện Mỹ Diệp cơ bản sắp xếp thỏa đáng, chúng ta liền nói chuyện của tụi mình với ba em. Sau khi được ba mẹ em đồng ý, sẽ bàn lại chuyện Phổ Dương có đầu tư vào Mỹ Diệp hay không. Em thấy thế nào?"
"Bình a! Chính là không muốn nhận thù lao, sợ ba em nhắm vào điểm ấy, bất mãn đối với Bình phải không? Bình đừng lo lắng, em nghĩ, họ sẽ đồng ý. Kỳ thật, ba mẹ em xem như có vẻ khai sáng, chỉ cần em vui, họ liền thỏa mãn. Việc phản đối em và Bình bên nhau, chẳng qua họ nghĩ em và con gái yêu nhau, em sẽ bị tổn thương mà thôi, họ không hiểu về tình yêu đồng tính." Dương Hi tỏ vẻ lạc quan. Dù sao chuyện mình thích con gái thì ba mẹ đều biết. Họ không muốn để cho Giang Bình và mình bên nhau suy cho cùng là vì hai năm qua mình bị như vậy là vì con gái, nên làm cho ba mẹ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
"Vậy quyết định vậy!" Giang Bình nói lời kết thúc, hai người hiện tại đã không còn khúc mắc gì, những ngày sau này chỉ là giải quyết tốt chuyện hai người, đối với Giang Bình mà nói, đó cũng không là vấn đề.
Có yêu, có tin tưởng, còn có gì không thể làm được nữa?
Trở lại thành phố đã xa cách hơn nửa tháng, nơi này vừa mới rơi một trận tuyết, ven đường giờ được phủ bởi một mảnh trắng xóa, nhưng vẫn không làm giảm được nét phồn hoa của thành phố này.
Dương Hi và Giang Bình nói lời tạm biệt. Đương nhiên có nỗi luyến tiếc không kể xiết, nhưng tương lai còn rất dài, chuyện cần làm còn rất nhiều, rất đáng để chờ mong tương lai dường như ngay trước mắt, xa nhau thế này không phải đau khổ, chính là sự luyến tiếc ngọt ngào.
Giang Bình về nhà tắm rửa, thay quần áo xong liền vội vàng đến Mỹ Diệp, trong khoảng thời gian này, cô đối với Mỹ Diệp quan tâm rất ít, bất luận tình huống thế nào, cô đều cần đi tìm hiểu một chút. Cũng làm một ít chuẩn bị để điều chỉnh nhân sự sau này.
Trương Tử Thanh thì trở về phòng cố vấn, nhanh chóng quét dọn, sau đó đem bảng "Chủ nhân ra ngoài" đổi lại thành "Mời vào". Đương nhiên, trước khi nói lời tạm biệt với Phương Bồi, cô đã nhiệt tình mời Phương Bồi đến nhà, về phần nguyên nhân, đương nhiên mọi người đều biết.
Phương Bồi vui vẻ nhận lời, tuy nhiên điều đầu tiên nàng cần làm là đi theo Dương Hi về Dương gia, báo cáo tình hình với Dương Khanh.
"Tình trạng của Hi nhi vô cùng tốt, thực tế, chuyến đi ra ngoài lần này, không riêng gì thân thể cô ấy chuyển biến tốt, hơn nữa vô cùng rõ ràng thấy được cô ấy một lần nữa hòa nhập vào xã hội." Ở thư phòng Dương Khanh, Phương Bồi bưng tách trà, đạm mạc cười hướng Dương Khanh nói :"Giang Bình, bác sĩ tâm lý của Hi nhi là vị bác sĩ rất giỏi. Tôi cùng cô ấy tiếp xúc trong khoảng thời gian này, bắt đầu hiểu được vì sao Hi nhi có thể trong khoảng thời gian ngắn mà hoàn toàn hồi phục như vậy."
Dương Khanh vui mừng gật gật đầu:"Đúng vậy, tôi cũng đã nhìn ra, lúc nó vừa trở về, tôi thấy sắc mặt của nó tốt hơn rất nhiều, hơn nữa tựa hồ còn sáng sủa không ít. Cám ơn bác sĩ Phương đã chăm sóc."
Phương Bồi lễ phép cười lắc đầu :"Tôi chăm sóc còn thiếu, nhưng thật ra bác sĩ Giang chăm sóc nhiều lắm, cô ấy biết Hi nhi cần cái gì, hơn nữa còn không ngừng dẫn dắt, hướng dẫn."
Dương Khanh trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới mở miệng :"Bác sĩ Phương, cô biết lần này mời cô cùng Hi nhi đi Vân Nam còn có chút nguyên nhân khác, chúng ta sẽ không vòng vo, tôi muốn biết quan hệ của Hi nhi và Giang Bình."
Phương Bồi để tách trà xuống :"Giữa bác sĩ và bệnh nhân có vẻ thân mật là vô cùng bình thường. Vì vậy, giữa hai người họ có tình cảm sâu hơn gì hay không, tôi nghĩ, làm người ngoài như tôi không thể nói lung tung. Tuy nhiên, nếu họ thật sự là quan hệ người yêu, như vậy Hi nhi và Giang Bình chắc chắn sẽ nói cho ngài biết."
"Tôi sợ là hai năm trước......" Dương Khanh không nói gì tiếp, chỉ đốt điếu thuốc.
"Hai năm trước, Hi nhi rơi vào vực sâu không đáy, nhưng mà hiện tại Giang Bình đã dẫn cô ấy ra ngoài, nếu nói hai người họ thật sự là quan hệ người yêu, như vậy tôi nghĩ, trên đời này, ai có thể làm cho Dương đổng yên tâm giao Hi nhi cho, kia nhất định là Giang Bình. Bởi vì Giang Bình hiểu Hi nhi, biết thế nào mới có thể làm cho cô ấy ngày càng tốt hơn." Phương Bồi nói rất thản nhiên, nội dung thì vượt quá dự kiến của Dương Khanh.
Dương Khanh gật đầu, không định nói tiếp việc này. Ý của Phương Bồi thì ông đã hiểu, là một thương nhân ưu tú, cũng là ba của người ta, ông không cần thiết phải thuyết phục một bác sĩ không có liên quan đến chuyện này. Tuy nhiên từ lời nói của Phương Bồi, cho ông biết, có lẽ không lâu nữa, ông phải cùng Giang Bình nói chuyện rõ ràng.
Lúc Dương Khanh và Phương Bồi nói chuyện, Dương mẹ đang cùng con gái bảo bối của bà trò chuyện.
"Mẹ, đây là Giang Bình mua cho mẹ. Thích không? Rất có phong cách đặc sắc của dân tộc đó. Giang Bình nói, một bộ quần áo đẹp và đặc sắc như vậy, phải là người phụ nữ có khí chất và cao quý như mẹ mới mặc ra hiệu quả được, mẹ mặc thử xem?" Dương Hi bắt đầu đưa quà tặng.
Dương mẹ cười ha ha để cho con gái giúp mình thay quần áo, tựa hồ thật đúng là rất đẹp.
"Quả nhiên đẹp lắm, Giang Bình thật là khéo chọn. Cái này......cái này nữa.......mẹ xem nè.......vòng tay phỉ thúy này là Giang Bình mua cho mẹ, mẹ đeo lên xem hợp hay không, con dùng tay của mình thử, hẳn là không khác lắm, Giang Bình nói ngọc dưỡng người, đeo ngọc càng lâu thì nó tiếp xúc nhiều với da, làm tăng độ ấm cho da, tốt hơn vàng bạc. Con cũng thấy phỉ thúy rất đẹp. Mẹ thấy sao?" Dương Hi lại đưa ra một vòng ngọc.
Dương mẹ mỉm cười nhìn Dương Hi, nửa ngày mới hỏi :"Giang Bình đâu, sao hôm nay không cùng con về đây?"
"Giang Bình? Cô ấy bận công việc, đi cũng lâu như vậy, cần ghé công ty xem trước, kêu con mang mấy thứ này về nhà, xem mẹ và ba thích hay không, qua hai ngày nữa Giang Bình sẽ đến gặp." Dương Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý biểu tình của mẹ. Mình luôn đề cập đến Giang Bình, xem mẹ có phản ứng gì không.
"Đứa nhỏ này vừa thông minh lại biết quan tâm chăm sóc, con cũng không có bạn bè, nếu Giang Bình có rảnh, con đưa nó đến đây ngồi chơi. Mẹ sẽ nấu món ngon cho mấy đứa." Dương mẹ nhìn thấy biểu tình của Dương Hi, trong lòng đã đoán được ba phần. Tuy rằng chồng bà vẫn phản đối, nhưng đối với Dương mẹ mà nói, chỉ cần Hi nhi có thể vui vẻ lại, bà đã thỏa mãn. Nếu con gái bà thích Giang Bình như vậy, bà sao có thể không nương theo?
"Mẹ thật tốt!" Dương Hi từ ánh mắt của mẹ đã hiểu được ý, dang tay ôm chặt mẹ, sau đó bên tai mẹ nhỏ giọng nói :"Về phía ba, mẹ phải giúp con nha!"
Dương mẹ cười gật đầu :"Ba con cũng là vì tốt cho con, không có ý gì khác, con nghĩ thử xem, ông ấy là Tổng tài của Phổ Dương, con là người thừa kế, có biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt đều muốn bước vào nhà chúng ta, có biết bao nhiêu người ở sau lưng ông ấy nghị luận, nhưng trước kia nghe nói con thích con gái, ông ấy đều có thể bỏ ngoài tai tất cả, nguyên nhân chính là hy vọng con hạnh phúc. Vì vậy, chỉ cần con hạnh phúc, ba con làm gì mà không thể tiếp nhận nữa? Ba con chỉ sợ con bị tổn thương mà thôi."
Dương Hi gật đầu, nhẹ giọng nói:"Con biết. Nhưng mà, Giang Bình thật sự tốt lắm. Cô ấy sẽ không làm ba thất vọng đâu."
---
Sắp kết thúc rồi, đa tạ các bạn vẫn kiên trì theo dõi đến đây :)