"Thật ngại quá, bác sĩ Phương, trên xe để nhiều đồ, chỉ có thể ủy khuất cô một chút." Giang Bình mở cửa xe sau, nhún vai nói với Phương Bồi, một nửa lộ vẻ áy náy, sau đó đem mấy thứ cần gửi bưu điện xê dịch qua một bên, rất vất vả mới chừa ra được một chỗ nho nhỏ.
"Không sao." Phương Bồi chống lại Giang Bình bằng nụ cười tươi, cũng là nụ cười lịch sự.
"Vậy được rồi, chúng ta xuất phát. Tôi nghĩ hôm nay nhất định sẽ là một ngày rất vui." Giang Bình mở cửa xe cho Dương Hi, chờ nàng ngồi xong, sau đó mới đi vòng qua phía trước, lên xe.
"Chúng ta đi đâu chơi bóng?" Phương Bồi bị hàng hóa chèn ép đến sát cửa xe, có chút không thoải mái, nàng xê dịch, sau đó đưa tay đẩy chiếc túi du lịch lớn đang đựng áo khoác sang một bên.
"Đi bưu điện trước, sau đó tìm một trường học gần nhất, Hi nhi nói, sân bóng ngoài trời trong trường học có thể làm cho cô ấy nhớ về thời gian ở đại học, tôi cảm thấy chủ ý đó rất hay." Giang Bình khởi động xe, chạy ra ngoài tiểu khu.
"Hơn nữa ba người chúng ta có thể trong trường học tìm vài em học sinh, chúng ta chơi 3 vs 3, thế nào?" Tâm tình của Dương Hi bị Phương Bồi phá hư nhưng khi vừa nhìn thấy Giang Bình liền trở nên tốt lại.
"Rất tốt, ý của Dương đại tiểu thư, tôi nghĩ, bác sĩ Phương và tôi đều không có ý kiến." Giang Bình mở nhạc, sau đó lại lơ đãng hỏi :"Bác sĩ Phương gần đây đều đi theo Dương tiểu thư sao?"
Phương Bồi ngẩng đầu nhìn Giang Bình, nhưng chỉ thấy sườn mặt của cô nên không nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt, dường như chỉ là một câu hỏi bình thường :"Tôi cần đảm bảo thân thể Dương tiểu thư khỏe mạnh. Nếu không Dương đổng sẽ không đồng ý cho Dương tiểu thư đi du lịch."
Dương Hi tựa lưng vào ghế ngồi không nói gì, những lời này nàng đã nghe rất nhiều rồi, phản đối cũng vô dụng.
"Ồ, thật tốt, cô là bác sĩ, coi chừng Hi nhi, tôi nghĩ mọi người đều có vẻ yên tâm." Giang Bình nói xong, quay đầu cười nói với Dương Hi :"Hi nhi sao lại giống con nít thế nhỉ. Còn bĩu môi nữa. Rất đáng yêu nha."
"Vốn chính là, em đã khỏe hẳn rồi." Dương Hi còn canh cánh trong lòng.
Giang Bình lại thay đổi đề tài :"Bác sĩ Phương có bạn trai không?"
"Hả......Vẫn chưa có." Phương Bồi không biết Giang Bình muốn nói gì, hơn nữa cũng không cách nào nghe ra mục đích gì trong lời nói của cô.
"Tôi quen biết không ít thanh niên trẻ tài giỏi, nếu bác sĩ Phương có hứng thú, chúng ta có thể tìm một cơ hội hẹn gặp, người xuất sắc giống như bác sĩ Phương vậy, hẳn là nên tìm một người đàn ông có sự nghiệp thành công." Trong ánh mắt Giang Bình có chút giảo hoạt.
"À, không, tôi tạm thời không tính chuyện này, cám ơn ý tốt của cô." Phương Bồi có chút đau đầu, bác sĩ tâm lý luôn làm người ta bất ngờ như vậy sao? Theo đạo lý, cô ta hẳn là biết mình thích Dương Hi.
Giang Bình sang sảng cười :"Cô biết không? Thông thường, nếu đến tuổi này vẫn chưa kết hôn cũng không có bạn trai, hơn nữa từ chối sự giới thiệu của bạn bè. Nếu cô ta không có vấn đề tâm lý hoặc sinh lý, như vậy rất có khả năng cô gái này là đồng tính luyến ái."
"Thiệt không?" Dương Hi mở to hai mắt nhìn Giang Bình, dáng vẻ rất tò mò :"Trạng thái tâm lý của em không tốt lắm, hơn nữa, em vốn thích con gái, vậy bác sĩ Phương là vấn đề tâm lý hay sinh lý? Hay là thích con gái?" Mỗi ngày bị Phương Bồi bám theo, một bụng lửa của Dương Hi chính là không có chỗ để bộc phát.
"Giang tiểu thư thì sao? Cô là loại nào?" Sắc mặt Phương Bồi có chút khó coi.
Nét tươi cười trên mặt Giang Bình nhạt xuống, tựa hồ có chút tiếc nuối :"Tôi nghĩ người trẻ tuổi đều có vẻ ngay thẳng, xem ra tôi sai rồi. Bác sĩ Phương dường như đối với tôi có chút phòng bị, truyền thống của người Trung Quốc chính là giao tiếp không bàn sâu hơn. Thật xin lỗi."
"Không, tôi nghĩ, vấn đề này Giang tiểu thư cũng có quyền lên tiếng." Trên mặt Phương Bồi mang theo một chút tức giận :"Tôi là bác sĩ, nhưng nghiên cứu nhiều hơn về đồng tính luyến ái là lĩnh vực của tâm lý học chứ không phải là sinh lý học. Tôi nghĩ, Giang tiểu thư có lẽ hiểu rõ hơn."
"Ồ? Nếu là lĩnh vực tâm lý học thì tôi lại càng không phải trong nghề." Giang Bình thản nhiên cười.
"Cô chẳng phải là bác sĩ tâm lý sao? Giang tiểu thư." Ánh mắt Phương Bồi hơi híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Giang Bình.
Dương Hi đột nhiên xoay đầu nhìn Giang Bình, không nói gì, nhưng trong mắt đã đầy ý hỏi. Giang Bình là bác sĩ tâm lý sao?
Tin này đột nhiên tiến vào trong đầu, làm cho khoảng thời gian bên nhau chậm rãi hiện lên : ánh mắt của Giang Bình làm cho người ta mê muội, ngữ điệu làm cho người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ, Giang Bình luôn biết mình cần cái gì, luôn có thể dễ dàng mà kiên quyết phá vỡ phong bế của mình......
Giang Bình là bác sĩ tâm lý sao? Nếu là bác sĩ tâm lý, như vậy không phải là trợ lý gì của ba, sự xuất hiện của cô ấy là vì vấn đề tâm lý của mình......
Giang Bình lái xe không nhanh không chậm, nghiêng đầu nhìn Dương Hi, sau đó cười nói :"Ai sửa lại nghề nghiệp cho tôi, cũng không báo tôi biết một tiếng. Nhưng mà làm bác sĩ tâm lý cũng rất tốt, nếu cho tôi một cơ hội lần nữa, tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ chọn nghề này. Tôi cảm thấy tôi có thiên phú về phương diện này."
"Vậy sao?" Phương Bồi nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Bình, trong lòng cũng có chút không chắc chắn :"Hôm qua ở quán cà phê Vân Sơn nhìn thấy Giang tiểu thư, vốn nghĩ đến chào hỏi, không ngờ Giang tiểu thư thần long thấy đầu không thấy đuôi, không kịp gặp cô, chỉ gặp phải người bạn đại học của cô, là cô ấy nói cho tôi biết."
Biểu hiện của Dương Hi mang theo ẩn nhẫn, nàng cũng cần đáp án, nếu không phải Phương Bồi ở trong này, nàng nhất định sẽ lôi kéo Giang Bình để hỏi rõ ràng.
Giang Bình cười lạnh một tiếng, đem xe đậu vào ven đường, cũng không quay đầu nói :"Được rồi, bác sĩ Phương, xe của tôi không hoan nghênh cô."
"Bị người ta chọc thủng bộ mặt thật, lập tức vội vàng đuổi tôi đi? Cô chẳng lẽ không cảm thấy cô cần cho Dương tiểu thư một lời giải thích sao?" Phương Bồi cảm thấy mình đã chạm đúng sự uy hϊếp của Giang Bình. Hơn nữa rõ ràng Dương Hi không biết thân phận của Giang Bình.
Giang Bình nắm lấy tay Dương Hi :"Đương nhiên tôi sẽ giải thích với em về tất cả những chuyện của tôi, tôi đã nói, tôi đang đợi em dần dần hiểu tôi, nhưng mà......"
Cô xoay người lại, nói với Phương Bồi :"Nhưng mà, gạt người là hành vi rất xấu xa. Trương Tử Thanh nói cho cô biết tôi là bác sĩ tâm lý?"
Ánh mắt Giang Bình lạnh lùng, mang theo sát khí, Phương Bồi miễn cưỡng cười một tiếng :"Hai cô là bạn đại học, cô ấy là bác sĩ tâm lý. Tôi nghĩ việc này cũng đủ chứng minh vấn đề."
"Vậy cô ấy có nói cho cô biết, chúng tôi cùng trường cùng cấp, nhưng không cùng khoa, lại càng không cùng một nghề hay không. Cô ấy cũng có nói cho cô biết, chúng tôi vốn không quen thân, hơn nữa, tôi không phải bác sĩ tâm lý, tôi làm kinh doanh hay không?" Ánh mắt Giang Bình chắc chắn.
Phương Bồi cười nhạo một tiếng :"Đây là thật chăng?"
"Tôi không cần phải giải thích với cô, tôi chỉ cần chịu trách nhiệm đối với Hi nhi, tuy nhiên, hoàn hảo, hôm qua vô tình gặp nhau ở quán cà phê, tôi đã có số điện thoại của cô ấy."
Không đợi Phương Bồi nói gì, Giang Bình lấy ra điện thoại di động gọi cho Trương Tử Thanh :"Xin chào, có phải là Trương Tử Thanh không?"
Trương Tử Thanh bên kia điện thoại đã bắt đầu xuất phát đến sân thể dục trong trường học :"Giang đại tiểu thư, mình không phải là Trương Tử Thanh, chẳng lẽ mình là thần tiên?"
Giang Bình ở điện thoại bên này lại nghiêm trang tự nói :"Đúng vậy, ha ha, là mình, Giang Bình, xin lỗi đã quấy rầy cậu."
Trương Tử Thanh vừa nghe lời này, biết ngay Giang Bình đang diễn trò, cũng lười nói chuyện, chỉ nghe cô bên kia tự biên tự diễn.
"Là thế này, thời tiết hôm nay rất đẹp, mình có hẹn hai người bạn đi chơi bóng, nếu cậu có rảnh......"
"Ừ, mình rảnh, hơn nữa thời tiết sáng sủa, vừa vặn thích hợp vận động." Trương Tử Thanh cười nói.
"Tốt, vậy chờ ở sân bóng khu Đại Nam, bốn mươi phút sau, được không? Được. Như vậy đi. Bye." Giang Bình cúp điện thoại, lại nói với Phương Bồi :"Bác sĩ Phương, có thể mời cô tự bắt xe đi đến sân bóng hay không, mục đích của cô là xác nhận tình trạng khôi phục chấn thương của Hi nhi, sau khi chúng tôi đi bưu điện xong sẽ đến thẳng đó, hơn nữa, Trương Tử Thanh lát nữa cũng đến, nếu cô có nghi vấn gì, có thể hỏi cô ấy trước."
Phương Bồi không biết mình rốt cuộc nên đi hay là nên ở lại, đây là xe Giang Bình, Phương Bồi đương nhiên muốn xuống xe rời khỏi, nhưng Dương Hi vẫn còn trong xe, hôm nay đi quan sát thân thể của Dương Hi chỉ là một mặt, không để Giang Bình đến gần nàng mới là mục đích khác. Nhưng Giang Bình đã nói đến nước này, Phương Bồi thật sự tìm không được lý do để ở lại.
"Tôi lát nữa sẽ cùng Giang Bình qua đó. Cô đi trước đi." Dương Hi lên tiếng. Phương Bồi đành phải xanh mặt mở cửa xuống xe.
Giang Bình khởi động xe, cùng Dương Hi chậm rãi rời khỏi tầm mắt của Phương Bồi.
"Hi nhi, tôi biết trong lòng em có nghi hoặc, tôi sẽ giải thích với em rõ ràng mọi chuyện. Em phải nhớ kỹ, tôi yêu em! Bắt đầu từ thời khắc tôi thổ lộ với em, mỗi một câu tôi nói với em đều là thật." Sau khi Giang Bình chạy xe được một khoảng thì lại dừng ở ven đường.
"Bình thật sự là bác sĩ tâm lý sao?" Thanh âm Dương Hi trầm thấp.
Giang Bình cầm tay Dương Hi, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng :"Đúng vậy Hi nhi."
"Vì sao muốn gạt em? Không phải nói mỗi một câu đều là nói thật sao? Vậy những lời yêu mà Bình đã nói là thật hay giả? Giang Bình, cô làm cho tôi tin cô, làm cho tôi yêu cô, nhưng tất cả đều chính là thủ đoạn của bác sĩ tâm lý phải không?" Dương Hi kích động, nàng cố gắng giãy dụa trong tay Giang Bình.
"Hi nhi.....Em hãy nghe tôi nói....." Giang Bình gắt gao giữ chặt tay Dương Hi, nhưng lực cánh tay của nàng vốn rất mạnh, Giang Bình có chút không thể khống chế nàng.
"Còn muốn tôi nghe cô nói cái gì? Nghe lời nói dối của cô sao? Đủ rồi, Giang Bình, bác sĩ Giang, mục đích của cô đã đạt được, bây giờ tôi đã có thể ra ngoài dưới ánh mặt trời, nhiệm vụ của cô cũng đã xong, cô có thể đến chỗ ba tôi nhận thù lao, cô đã không cần tiếp tục giấu diếm tôi cái gì nữa. Mà tôi, cũng không cần một bác sĩ tâm lý chăm sóc. Xin cô hãy tôn trọng tôi, để tôi đi." Động tác của Dương Hi càng thêm kịch liệt, nước mắt không kiềm chế được đã rơi xuống.
Vốn nghĩ đây là một tình yêu thuần khiết. Ánh mắt Giang Bình thản nhiên như vậy, cô ấy không có mục đích, không vì tiền tài của Dương gia, không vì thân phận của mình, cô ấy đối với mình không kính sợ không có khoảng cách, tình yêu của cô ấy xuất phát từ nội tâm......
Nhưng mà......
Tất cả những thứ này đều chính là âm mưu. Cô ta là bác sĩ tâm lý. Cô ta đến gần mình, làm cho mình yêu cô ta chính là bởi vì chức trách của bác sĩ tâm lý.
Nước mắt của Dương Hi từng giọt từng giọt trào ra, đốt cháy trái tim Giang Bình, cô đột nhiên từ chỗ ngồi bật dậy, gắt gao ôm Dương Hi vào trong lòng :"Không phải, bảo bối, tôi yêu em. Tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng việc này không thể trở thành nguyên nhân hay lực cản tôi yêu em. Hi nhi, tôi cũng có quyền yêu, tôi đến gần em, yêu thương em, tôi đã đem trái tim của mình dâng hiến cho mối tình này. Hi nhi, em có biết ở trong lòng tôi, em sớm đã là duy nhất. Vì vậy, đừng gạt bỏ tình yêu của chúng ta được không?"