Khi mặt trời chiều lặn dần về phía Tây, quá trình mua sắm của mẹ con Dương Hi cùng Giang Bình mới tính cơ bản là xong. Trên tay ba người đều có mấy cái túi thật to, bên trong ngoại trừ quần áo của Dương Hi, thì chủ yếu là áo trong giữ ấm, áo lông, giày cho bọn trẻ.
"Em nghĩ chúng ta có thể trực tiếp gửi chuyển phát nhanh trước, để trong nhà của tình nguyện viên địa phương, đợi sau khi chúng ta đến, sẽ mang đi tặng cho bọn trẻ. Giang Bình, em hy vọng có thể tự tay mang những thứ này tặng cho bọn trẻ, em thích nhìn khuôn mặt tươi cười của chúng." Hay tay Dương Hi đều không rảnh, mệt thở hồng hộc, nhưng tâm tình của nàng hiển nhiên rất tốt.
"Đồng ý. Nhìn em và dì đều mệt, vậy thôi, hai người về nghỉ trước đi, đồ đạc cần gửi này nọ thì để trên xe tôi, ngày mai tôi đem đến bưu điện gửi." Giang Bình thấy Dương Hi cười đến sáng lạn, trong lòng cũng vui vẻ rất nhiều.
"Ngày mai chẳng phải có hẹn đi chơi bóng sao? Vậy ngày mai trước khi chơi bóng thì chúng ta đi bưu điện trước đi, em và Bình cùng đi, toàn bộ quá trình em đều muốn phải tham gia, điều đó làm cho em có một cảm giác tồn tại." Dương Hi nói xong quay đầu lại hỏi mẹ :"Mẹ cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên có thể, hiếm khi có chuyện làm con để tâm như vậy." Dương mẹ tỏ vẻ tán thành.
"Quyết định như vậy đi, sáng mai chín giờ, tôi đến đón em. Đi bưu điện trước, sau đó đi sân vận động."
"Em muốn đi trường học, sân bóng ngoài trời trong trường học á." Dương Hi bĩu môi, bất giác lộ vẻ đáng yêu.
"Được, nghe lời em." Giang Bình nhanh chóng đáp ứng, một khi Dương Hi làm nũng, cô liền cảm thấy tâm đều mềm nhũng ra, khó có thể cự tuyệt, huống hồ là chuyện nhỏ như vậy, hơn nữa, Giang Bình rất sợ Dương mẹ nhìn thấy dáng vẻ Dương Hi làm nũng với mình.
Ba người nói nói cười cười, rốt cuộc cũng đem một đống đồ bỏ vào xe Giang Bình, sau đó vẫy tay tạm biệt.
Giang Bình lên xe, vội vàng rời khỏi chỗ của mẹ con Dương Hi, sau đó lập tức gọi điện cho Trương Tử Thanh :"Mình hy vọng cậu đã hẹn hò xong rồi, hơn nữa bây giờ đang ở phòng cố vấn tâm lý của cậu."
"Lần đầu tiên gặp mặt, thời gian không nên quá lâu, nếu không sẽ bại lộ du͙© vọиɠ trong lòng, mình là một người biết tiết chế trong tình yêu, tiến lui có chừng mực." Tâm tình Trương Tử Thanh khá tốt.
"Cậu nói nhiều lời vô nghĩa quá."
"Được rồi, mình ở phòng cố vấn chờ cậu, mình nghĩ, chúng ta cần nói chuyện một chút." Trương Tử Thanh không nói tiếp lời vô nghĩa, trực tiếp vào chủ đề chính.
"Được, hai mươi phút sau sẽ đến, mình muốn một tách trà Trúc Diệp Thanh." Giang Bình không chút khách sáo.
"Có lẽ cậu có thể thưởng thức một tách Kim Tuấn Mi, hôm nay có người khách tặng mình, cũng ngon lắm." Trương Tử Thanh cười nói.
Khi Giang Bình đến phòng cố vấn tâm lý của Trương Tử Thanh, Kim Tuấn Mi cũng vừa mới được pha :"Mình thấy cậu không chỉ là bác sĩ tâm lý, cũng là cao thủ về trà, đến phòng cố vấn của cậu, không uống trà thì có chút đáng tiếc."
Trương Tử Thanh gật đầu, nghiêm trang đắc ý :"Bác sĩ tâm lý thì mình không địch lại cậu, nhưng về tán gái và pha trà, cậu nhất định không phải đối thủ của mình."
"Được rồi, mình thừa nhận. Tuy nhiên mình đối với tán gái không có hứng thú, về phần pha trà, lúc muốn uống trà thì đúng là đến đây tốt hơn đi quán trà." Giang Bình nâng tách trà lên uống một ngụm :"Quả thật rất ngon. Sau này pha nhiều một chút."
"Kim Tuấn Mi chính tông số lượng có hạn, không nên pha nhiều. Nhưng mà, cậu có thể hưởng thụ Kim Tuấn Mi, sau đó giải thích nghi hoặc cho mình." Trương Tử Thanh ngồi xuống bên cạnh Giang Bình, cười nhìn cô.
"Hôm nay ở quán cà phê, không có thời gian giải thích với cậu, cho nên bây giờ mới đến đây để cùng cậu nói chuyện. Phương Bồi là bác sĩ gia đình của Dương Hi, lúc mình ở Dương gia, cô ta đã tới vài lần, vì vậy, chúng tôi biết nhau."
"Nhưng quan hệ của hai người, có vẻ không phải đơn giản như vậy."
"Vô cùng đơn giản. Dương Hi là bạn gái của mình, nhưng Phương Bồi thích Dương Hi. Vì vậy, cô ta không thích mình. Đương nhiên, mình đối với người thích bạn gái mình, cũng không cần thiết phải chủ động đi thân cận chứ nhỉ? Đó không phù hợp với tính cách của mình." Giang Bình nhíu mày, nói trọng điểm chỉ trong hai ba câu.
"Cậu muốn nói với mình đương nhiên không chỉ như vậy, phải không?"
"Đương nhiên, nếu không mình cũng không cần chạy tới đây. Phương Bồi phát hiện tình cảm lưu luyến giữa mình và Hi nhi, hơn nữa còn mật báo với Dương Khanh, Dương Khanh dĩ nhiên không hy vọng con gái ông ấy quen một cô gái, vì vậy, Dương Khanh rất đề phòng mình. Đây là chuyện rắc rối mà mỹ nhân trong lòng cậu mang đến cho mình, làm cho con đường comeout của mình và Hi nhi thêm khó khăn." Giang Bình liếc Trương Tử Thanh một cái.
"Được rồi, đợi mình nắm được cô ấy trong tay rồi, mình nhất định giúp cậu đánh vào mông cô ấy mấy cái, thà phá vỡ mười ngôi chùa, cũng không thể phá bỏ một cuộc hôn nhân, việc này Phương Bồi không đúng."
"Mình hiểu được lập trường của cô ta, cũng lý giải được hành vi của cô ta. Mình cũng không có ý trách tội, vấn đề trọng điểm ở chỗ Hi nhi không biết mình là bác sĩ tâm lý, cũng không biết mình là Tổng giám đốc Mỹ Diệp, lúc đầu đến gần Hi nhi, không để cho em ấy có ý thức phòng bị mãnh liệt trong lòng, mình và Dương Khanh mới quyết định giữ bí mật thân phận của mình với Hi nhi, vì vậy, Hi nhi cho đến bây giờ cũng chỉ cho rằng mình là nhân viên Phổ Dương. Mình lo lắng là......"
"Cậu lo lắng Phương Bồi đối với cậu có địch ý, một khi biết chúng ta là bạn, sẽ theo mình hỏi thăm tình hình của cậu, nếu cô ấy biết cậu là bác sĩ tâm lý, là Tổng giám đốc Mỹ Diệp, cô ấy sẽ nói với Hi nhi, hơn nữa làm cho Hi nhi cảm thấy cậu lừa gạt cô ấy. Phải không?" Trương Tử Thanh đoạt lấy lời Giang Bình, một hơi nói hết.
"Cậu rất thông minh. Đây là lý do mình không cho cậu nói với cô ta việc chúng ta là bạn."
"Cậu sợ Hi nhi hiểu lầm cậu, phá hủy tình cảm trước giờ của hai người phải không? Nhưng lời nói dối này trước sau cũng bị lộ à." Trương Tử Thanh cau mày nói.
"Mình càng lo lắng chuyện này ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của Hi nhi. Lúc đầu không hề đoán trước được mình sau này sẽ yêu em ấy, về vấn đề thân phận của mình, mình sẽ tìm cơ hội thích hợp mà thẳng thắn nói với em ấy, nhưng mình hy vọng là sau khi tình trạng tâm lý của em ấy khỏe mạnh hoàn toàn. Mình không hy vọng xảy ra gì ngoài ý muốn. Cậu là bác sĩ tâm lý, cậu hiểu mà phải không."
Giang Bình để tách trà xuống, ánh mắt có chút lo lắng.
"Như vậy, có lẽ, cậu cần thực hiện trước kế hoạch của cậu rồi." Trương Tử Thanh thở dài một tiếng, dựa vào lưng ghế.
Giang Bình hô một tiếng xoay đầu nhìn Trương Tử Thanh :"Phương Bồi đã biết thân phận của mình?"
"Mình nghĩ là vậy." Trương Tử Thanh cười khổ.
"Cậu nói cho cô ta biết?" Ánh mắt Giang Bình tràn đầy khó hiểu. Trương Tử Thanh cũng không phải người lắm lời.
"Cô ấy biết mình là bác sĩ tâm lý, biết chúng ta là bạn đại học. Mình nghĩ mấy chuyện này là vặt vãnh, không nghĩ tới vừa vặn là trọng điểm, mình nghĩ cô ấy từ nghề nghiệp của mình liên tưởng đến nghề nghiệp của cậu. Mình thật xin lỗi......"
Giang Bình ngẩn người, sau đó suy sụp ngã vào lưng ghế, nửa ngày mới mở miệng :"Không sao. Bất luận là tình trạng gì, mình đều sẽ bảo vệ em ấy. Mình nghĩ, mình có thể làm được."
"Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói." Trương Tử Thanh cảm thấy thật có lỗi.
"Có lẽ rất nhanh sẽ cần cậu giúp. Nhưng trước mắt quan trọng nhất, chính là cậu phải mau chóng theo đuổi được mỹ nhân của cậu. Như vậy, cô ta sẽ không rảnh lo chuyện của Hi nhi, mình cũng sẽ thoải mái hơn nhiều."
——————————————————
Dương gia.
"Tôi không biết có cần phải nói chuyện với Hi nhi một lần hay không." Dương mẹ tựa vào đầu giường, không hề buồn ngủ.
"Ồ? Hôm nay ra ngoài gặp chuyện gì sao?" Dương Khanh nhìn vẻ mặt suy tư của vợ, cũng nghiêm túc theo.
"Hôm nay đi mua sắm, tôi và Hi nhi gặp phải Giang Bình. Cô ấy đi cùng chúng tôi cả buổi chiều." Dương mẹ có chút đăm chiêu.
Dương Khanh không nói gì, lại châm điếu thuốc, nửa ngày mới có chút cảm khái :"Gì mà gặp phải, là Hi nhi hẹn cô ta."
"Tôi cũng nghĩ vậy, đương nhiên, cũng không loại trừ là trùng hợp. Tuy nhiên, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, chúng tôi cùng nhau đi mua sắm, tôi thử Giang Bình vài chuyện, nhưng biểu hiện của cô ấy vô cùng tự nhiên, cũng rất bình tĩnh, tôi không biết suy nghĩ của cô ấy, cô gái này làm cho người ta cảm thấy rất thành khẩn lễ phép, nhưng tôi không nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng cô ấy." Dương mẹ có chút lo lắng.
Dương Khanh cười :"Cô ta có lẽ không phải một thương nhân giỏi, nhưng không thể nghi ngờ là một bác sĩ tâm lý giỏi, tôi nghĩ, trên đời này có hai loại người sẽ che giấu nội tâm của mình, một loại là thương nhân xuất sắc, một loại khác tuyệt đối là bác sĩ tâm lý. Tôi và cô ta đã vài lần trao đổi, cô ta làm cho người ta cảm giác chính là như vậy, không chê vào đâu được, nhưng lại không thể nắm chắc."
"Đúng vậy, tôi không thể nhìn thấu lòng của cô ấy, lại không thể trực tiếp hỏi, cho nên, tôi nghĩ sẽ nói chuyện với Hi nhi, nhưng mà, ông cũng biết, tình trạng Hi nhi như vậy tôi không biết có thích hợp nói về vấn đề này hay không, tôi lo tâm lý của nó không ổn, tôi không muốn kí©h thí©ɧ nó, bất luận là phương diện nào. Trên đường đi mua sắm về, tôi vài lần muốn mở miệng, nhưng cũng không dám nói. Ông nói xem, nó và Giang Bình, là có dạng quan hệ gì?" Dương mẹ buồn rầu.
Dương Khanh gõ điếu thuốc, nghĩ nghĩ :"Vẫn là không nên hỏi, trị liệu còn chưa kết thúc, tôi nghĩ chờ Hi nhi ổn định rồi chúng ta mới bàn lại chuyện này sẽ tốt hơn."
"Vậy ông không sợ trong lúc đó tụi nó có tình cảm, loại tình cảm này, thời gian càng dài, tình cảm càng sâu, đến lúc Hi nhi khỏi hẳn, đã thành kết cục đã định sao?"
"Tôi cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng cân nhắc lợi hại, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là không thể mạo hiểm, không hy vọng Hi nhi sẽ quen con gái, là vì đau khổ trước đây của nó đều bắt đầu từ việc thích con gái, thực tế, đồng tính luyến ái nhất định có nhiều khó khăn hơn, tôi không muốn nó gặp nhiều đau khổ như vậy, nhưng nếu chúng ta bây giờ nói với nó chuyện này, có lẽ sẽ làm cho nó quay về tự phong bế lúc trước. Mạo hiểm này, tôi không dám thử. Hơn nữa, Giang Bình hiện tại không ở đây, cơ hội tiếp xúc của tụi nó giảm rất nhiều......"
"Không, ông đã quên, tụi nó sẽ sớm đi du lịch, hai người du lịch riêng, ông cảm thấy, cơ hội tiếp xúc của tụi nó còn ít sao? Hơn nữa, ông phải biết rằng, đi ra ngoài, sẽ gặp nhiều chuyện, bất luận là hoàn cảnh bên ngoài hay hoàn cảnh tâm lý đều cũng có lợi cho quan hệ tụi nó tiến thêm một bước. Với lại, ngày mai tụi nó còn hẹn chơi bóng." Dương mẹ có chút kích động.
"Vậy đừng để hai đứa nó đi riêng với nhau!" Dương Khanh thở ra ngụm khói, sau đó mở miệng :"Kêu Phương Bồi đi theo đi."
"Cũng không biết Phương Bồi có muốn hay không. Dù sao còn cần phải xin phép bệnh viện."
"Xin phép không phải vấn đề, tôi sẽ cho Phương Bồi thù lao rất cao. Về phía bệnh viện, nếu như không xin phép được, tôi sẽ trực tiếp đến nói." Dương Khanh quả quyết :"Ngủ đi, đừng lo lắng quá, còn có tôi mà, tôi sẽ để ý Hi nhi thật tốt, sẽ không......sẽ không tái phạm sai lầm của hai năm trước."
Dương mẹ gật đầu, đắp chăn lại :"Nhất định phải nhớ rõ bài học hai năm trước, năm đó, hai chúng ta đều bận công việc, quan tâm nó quá ít, mới để cho nó bị tổn thương lớn như vậy. Nếu lúc trước chúng ta có thể quan tâm nó nhiều hơn, hiểu biết tình hình của nó, thì sẽ không để nó lâm vào tình cảnh khốn khổ này."
"Tôi biết rồi, bà xã, ngủ đi."